Chương 10

Nhạc Cận Ninh lười cãi lại cô. Ừm chắc là từ khi có hai bé con này anh ở nhà chăm sóc chúng nên biến thành người khác, hoặc cũng có thể nói chỉ có ở bên người phụ nữ cùng anh một đêm mặn nồng kia mà trở nên khác thường. Cuối cùng anh chốt hạ một câu thiếu đòn như thế này:

""Tôi thừa nhận tôi mặt dày vô sỉ thật.""

""Vậy em làm thế nào thì mới đồng ý ở bên tôi và các con?""

Niệm Ninh mở to mắt vẫn luôn nhìn bé con trong ngực anh, đáng yêu chết mất cô thôi!!!

""Anh đưa con cho tôi bế tôi sẽ nghĩ thật kĩ và trả lời anh, có được không?""

Nếu lần này mà anh không cho nữa thì cô sẽ bế con trai đi ngay và luôn. Niệm Ninh mở to mắt nhìn anh, cho đi mà, nếu không cho anh không phải đàn ông mà sẽ biến thành một con heo đầu đeo nơ hồng.

Cô cười đến nỗi nước mắt tuôn rơi, trái tim của người mẹ bị bóp nát khi không tìm thấy con đã được thả lỏng.

Khi làm mẹ, điều hạnh phúc nhất chính là được bế trên tay những đứa con của mình. Niệm Ninh cũng vậy, cô yêu con vô cùng.

Nhạc Cận Ninh ngồi một bên cũng mỉm cười, khi thấy cô cúi đầu xuống khóc nức nở anh giật mình, cô đang hạnh phúc sao? anh cảm thấy mình hơi thiếu suy khi không cho cô bế bé con sớm hơn. Nhìn người phụ nữ ôm chặt con, hôn hít từ má đến tay con cô cũng nhẹ nhàng hôn lên, vỗ về bé con khiến lòng anh xông lên nỗi chua xót vô cùng.

Chắc sáu tháng qua cô cũng nhớ con nhiều lắm.

anh thở dài xích lại gần Niệm Ninh, đưa tay ra ôm lấy bờ vai run rẩy của cô. Anh cũng không hề hay biết rằng... Bờ vai anh cũng run rẩy theo, trái tim càng loạn nhịp...