Chương 9

Cung Lạc tìm đến vài vách đá, nhưng mãi không thấy Nguyên Hi, trong lòng ngày càng khẩn trương, liệu Hi có thể gặp chuyện không may không?

Nơi này vách đá dựng đứng, dốc gấp bội những nơi khác, Cung Lạc trong lòng cả kinh, ở vách núi nàng nhìn thấy một vệt dài trên mặt đất, tay run run nhặt lên một mảnh vải bị gió cuốn, đây là vải dệt Hi mặc trên người, nàng ấy…

Tâm Cung Lạc lạnh hơn phân nửa, mắt nhắm nghiền, lệ không nhịn được chảy xuống. Nếu mình không bức ép người, nàng đã không xảy ra chuyện gì. Cung Lạc nắm chặt miếng vải trong tay, nàng hận chính mình, nếu như hy hữu có chuyện gì, mình cũng sẽ không sống tiếp được nữa. Cung Lạc chậm rãi đi về hướng vách núi thẳng đứng…

“Tiểu Lạc, đừng đi xa nữa, nguy hiểm…” Nguyên Hi hô lớn, Cung Lạc điên rồi, đi thêm một bước nữa sẽ ngã xuống, tim Nguyên Hi bị bóp nghẹt.

Cung Lạc nghe được thanh âm bèn ngừng lại, chân trái bước ra được phân nửa rút trở về, sau đó xoay người, nhìn về Nguyên Hi đang đứng ở phía sau. Tuy rằng nhìn thấy Nguyên Hi không có việc gì, tâm tình lo lắng càng tràn ra, lệ trong mắt, không những không ngừng lại, mà là chảy càng ngày càng nhiều.

Nguyên Hi thấy thế, vạn phần đau lòng. Đứa trẻ này từ nhỏ quật cường, không khi nào khóc; rõ ràng mình là người mong nàng hạnh phúc nhất, lại cũng là người khiến nàng rơi lệ. Nguyên Hi ôm chặt Cung Lạc, khi nãy chỉ sợ nàng trượt chân, chính mình vừa rồi cũng suýt ngã xuống.

“Tiểu Lạc, đừng khóc, ta không sao, ngươi xem ta chẳng phải vẫn rất tốt hay sao?” Nguyên Hi ôm Cung Lạc trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, cảm giác như người mẹ đang hống đứa nhỏ vừa bị chấn kinh.

Cung Lạc ôm chặt lấy Nguyên Hi, cảm nhận hơi ấm trên người nàng, mới cảm thấy được đây là chân thật, sợ hãi mới có thể trở lui, nhưng nước mắt không sao ngừng được.

Không biết qua bao lâu, Cung Lạc mới có thể dịu đi, lệ cũng ngừng. Ngón tay thon dài của Nguyên Hi vươn ra gạt đi nước mắt còn đọng ở khóe mắt Cung Lạc. Ngoại trừ đứa nhỏ này, ai có thể khiến mình đau lòng như vậy đây?

“Tiểu Lạc, đỡ ta đi, chân bị thương đôi chút.” Mình thật sự không nên vì một gốc Cửu Vĩ thảo, cố gắng vươn chân ra hái. May mắn mà nắm được cái cây nhỏ bên vách núi, bằng không sẽ không xảy ra chuyện này, vết thương vốn nhỏ nay đột nhiên nặng thêm.

Vốn đang ngồi ở xa nghỉ ngơi, chuẩn bị xức thuốc chân mình, đột nhiên lại phát hiện thấy Tiểu Lạc xuất hiện ở vách núi. May mà phát hiện sớm, bằng không, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.

Cung Lạc không lên tiếng trả lời, nhưng là nghe Nguyên Hi nói, đỡ lấy nàng, tìm chỗ cho nàng ngồi xuống, mình ngồi xổm một bên.

“Tiểu Lạc, nếu ta không gọi lại đúng lúc ấy, ngươi sẽ nhảy xuống sao?” Nguyên Hi hỏi, tính tình Tiểu lạc thật có thể sẽ làm loại chuyện ngốc nghếch ấy.

Quả thật, tính tình của Cung Lạc, tự tử, không hề kỳ quái.

Cung Lạc như trước không trả lời, yên lặng cởi hài của Nguyên Hi, xem xét chỗ bị thương, động tác nhẹ không thể nhẹ hơn, chân của Nguyên Hi so với những thứ khác còn thêm trân quý. Nhưng trong lòng Cung Lạc lại quyết định một chuyện, một chuyện khiến nàng đau lòng điên cuồng.

“Tiểu Lạc là đứa ngốc!” Nguyên Hi xoa đầu Cung Lạc, đau lòng nói, vừa rồi Tiểu Lạc là khổ sở vô cùng!

“Hi!” Cung Lạc đột nhiên lên tiếng trả lời.

“Ân?” Nguyên Hi hỏi.

“Hi, ta không bức ép ngươi. Ngươi muốn làm mẹ con, chúng ta sẽ là mẹ con không chút đặc biệt. Ngươi muốn quan hệ ra sao, thì chúng ta sẽ như thế đấy. Yên tâm, ta sẽ không chạy trốn, cũng không dùng phương thức nào khác để tiếp tục ép ngươi.” Cung Lạc chưa bao giờ cho rằng, yêu một người, không cần giữ lấy, nàng ấy ổn là được. Nàng vốn vẫn cho rằng mình không thể vĩ đại như thế, nhưng sau hôm nay, nàng chỉ muốn Nguyên Hi thật thật tốt, không lấy tình cảm bức ép nàng nữa. Chỉ cần người ấy vui vẻ là được. Nếu Hi muốn một mối quan hệ mẹ con không có gì đặc biệt, mình liền an phận trở thành một đứa con gái ngoan ngoãn như thế đi.

Nguyên Hi sửng sốt. Tiểu Lạc nói vô cùng thành thật. Nàng ấy thật sự thỏa hiệp. Rõ ràng nàng vẫn hy vọng như thế, nhưng đến khi mọi chuyện chân chính xảy ra, trong lòng lại cảm thấy vô cùng mất mát. Còn có thể làm mẹ con sao? Sau khi phát sinh quan hệ kia, Nguyên Hi là không thể trả lời nổi. Trong nháy mắt rơi xuống, nàng nghĩ đến Tiểu Lạc. Lúc nắm lấy cành cây, nàng đã nghĩ, nếu như kỳ thật mình đã chết, còn có gì quan trọng bằng mình và Tiểu Lạc được vui vẻ. Nàng và Tiểu Lạc là quan hệ như thế nào, có gì trọng yếu nữa? Mình tội gì rối rắm với thế tục? Nhân sinh ngắn ngủi, để ý càng nhiều, sẽ càng khiến người mình quan tâm nhất khổ sở…

Dũng khí của Nguyên Hi để cố nhận lấy tình cảm của Cung Lạc, nghe nàng nói xong, tất cả đều biến mất. Tiểu Lạc có thể chọn cuộc sống bình thường. Có lẽ, nàng và Tiểu Lạc đúng là tình mẹ con, khi trước là không phân biệt rõ mà thôi. Dù sao nàng còn nhỏ, không rõ tình tình yêu yêu mà thôi…

Nếu Tiểu Lạc chuẩn bị nhận quan hệ mẹ con, thì hãy như vậy đi, “Vậy tốt lắm!” Nguyên Hi ra vẻ thoải mái trả lời, nhưng trong lòng không hiểu sao, bắt đầu đau đớn không thôi.

Nguyên Hi không nhìn thấy, là Cung Lạc đang cúi đầu xoa chân nàng, ánh mắt tối sầm, nét mất mát xuất hiện không sao ngăn nổi trong đôi mắt xinh đẹp, bằng không Nguyên Hi sẽ lại có dũng khí. Chỉ là, Nguyên Hi nhìn không thấy…

Sau đó là một hồi trầm mặc, yên lặng như thể cả thời gian đều đóng băng. Ưu sầu, lại như thế nào cũng không biến mất, nhưng người đau khổ, cũng không phải chỉ có một người.

“Tiểu Lạc, trời sắp tối rồi, nên xuống núi thôi.” Nguyên Hi phá vỡ yên lặng.

“Ân!” Cung Lạc ôm lấy Nguyên Hi.

“Tiểu Lạc, ta có thể tự đi, ngươi giúp ta là được rồi!” Nguyên Hi có chút đỏ mặt nói, tư thế này rất ái muội.

“Đi miễn cưỡng chỉ tăng thêm thương thế. Thân là thầy thuốc, sao lại không biết điều đó?” Cung Lạc ngữ khí trách cứ, nhưng dù thế, lại lộ rõ sự quan tâm.

Nguyên Hi mặc cho nàng ôm mình vào ngực, mùi hương nhàn nhạt cùng tiếng tim đập truyền lại cảm giác an toàn không sao hiểu nổi, làm Nguyên Hi vô cùng hoảng hốt. Nguyên Hi không nghĩ tới, mình cũng sẽ có một ngày bị Tiểu Lạc ôm vào ngực, trước kia đều là mình ôm, Tiểu Lạc thật sự đã trưởng thành. Trong lòng Nguyên Hi, đã không còn nghĩ Tiểu Lạc chỉ đơn thuần là một tiểu hài tử nữa.

Đối với tâm tính thay đổi của mình, Nguyên Hi trì độn không thôi. Nhưng dù phát hiện ra, cũng thiếu khuyết dũng khí, nhiều hơn… vẫn là trốn tránh.

Tay Cung Lạc ôm Nguyên Hi tăng thêm vài phần lực đạo, làm Nguyên Hi thật sát bên mình. Rõ ràng đã đáp ứng, cứ thế làm một cặp mẹ con bình thường, vì sao trong lòng vẫn không muốn buông tay đây?

Tâm tình của người bị động thay đổi, nhưng thế công chủ động kia đã ngừng, tình yêu dày vò khổ sở người ta dừng lại, hai người vẫn là chịu tra tấn.

Kim mẫu nhìn thấy Cung Lạc ôm Nguyên Hi trở về, công chúa lại dựa vào tiểu nữ nhân kia thẹn thùng, sao chưa từng gặp qua? Công chúa chẳng lẽ là đối với Lạc cô nương động tâm? Kim mẫu nhíu mày. Nhưng nếu là như thế, nét buồn bã ưu sầu trên gương mặt công chúa là từ đâu mà đến?

Cảm giác Lạc cô nương cũng thay đổi, ưu sầu cũng càng nhiều. Đối với một người, thật không hiểu sao lại xảy ra thế này? Kim mẫu lại biết. Công chúa, chỉ sợ là đã động tình rồi!