Chương 2

“Tiểu Lạc, nên đổi thuốc thôi.” Nguyên Hi cười meo meo nói, bưng dược trên tay bước vào.

“Không cần lau, sao cũng tốt!” Cung Lạc cự tuyệt, trước hết là vì thời gian mình hôn mê bất tỉnh, lúc đổi dược đều là Nguyên Hi cởϊ qυầи áo mình ra, chính mình làm bộ không biết, cũng không xấu hổ. Nhưng là giờ đây mình đã tỉnh, thoát y trước mặt nàng, thế nào cũng là cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.

“Làm sao mà được, không thể để yên vảy như vậy, phải đổi dược. Hơn nữa, dù cảm thấy rất tốt, cũng phải sát dược một tí. Trên người Tiểu Lạc không có sẹo, một chút sẹo ta cũng không cho lưu. Ta nhất định phải làm cho Tiểu Lạc thật đẹp.” Nguyên Hi tuy rằng ngữ khí thập phần ôn nhu, nhưng là Cung Lạc biết, hôm nay mình không đổi dược, nàng sẽ không từ bỏ ý đồ.

“Ta nói không được là không được!” Ngữ khi cực kỳ giống tiểu bá vương, cũng không có chút thương lượng, hơn nữa lại quay hẳn đầu đi nơi khác.

“Cũng chỉ là đổi dược thôi mà, hay là Tiểu Lạc thẹn thùng, sợ ta ăn ngươi hả…” Nguyên Hi buồn cười nói, đứa nhỏ này thật sự là xấu hổ. Tiểu Lạc trở nên như xưa, mình rõ ràng không nhịn được trêu chọc nàng xấu hổ, cậy mạnh hϊếp yếu.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, đại khái chính là tình huống này đi.

Cung Lạc mặt đỏ lên, hơn nữa càng căm tức Nguyên Hi, nàng biết rõ mình đang nghĩ gì, lại nói ngay lúc này, rốt cuộc là có ý gì đây? Nàng nhìn Nguyên Hi chằm chằm, hy vọng nhìn ra ý tứ gì đó, nhưng trong mặt Nguyên Hi trừ bỏ âu yếm ra, không còn gì cả, một chút cũng không phải đang tán tỉnh. Nàng rốt cuộc vẫn xem mình là tiểu hài tử mà thôi.

Nguyên Hi bị ánh mắt của Cung Lạc làm cho kinh ngạc; khi trước Tiểu Lạc cường hôn mình, ánh mắt cũng là như thế. Nguyên Hi lúc này mới ý thức được, lời nói vừa rồi, quả thực không ổn.

“Ta… ta… không có… ý tứ gì khác đâu…” Nguyên Hi có chút ấp a ấp úng.

“Ta biết. Đổi dược đi.” Không biết vì nguyên nhân gì, Cung Lạc đồng ý đổi dược, hơn nữa lại đem quần áo chậm rãi thoát xuống. Rốt cuộc Cung Lạc cũng có chút ngượng ngùng, mà đưa lưng về Nguyên Hi, lộ ra bờ vai trắng nõn. Dáng người Cung Lạc vốn mảnh mai, lần bị thương này càng làm nó gầy hơn nữa, xương cốt góc cạnh cùng độ cong đều thấy được thật rõ ràng, nhưng chung quy vẫn là một cảm giác tuyệt không thể tả, làm cho Nguyên Hi có chút mong muốn được chạm đến, tuy cũng chỉ là ý niệm chợt lóe trong đầu.

Cơ như dương chi, vô cùng mịn màng, làn da vốn trắng nõn lại có thể nhìn đến chút tơ máu, kỳ dị thế lại mang một loại mỹ cảm đặc biệt. Nữ nhân Đoàn gia, đều có một thứ mị lực không rõ, Cung Lạc cũng không ngoại lệ. Chuyện này thật làm cho Nguyên Hi có chút bần thần, Tiểu Lạc thật sự đã trưởng thành; nháy mắt đã phát ra mị lực, ngay cả mình là nữ nhân đều sợ hãi không thôi, nếu là nam nhân thì tâm còn động tới mức nào nữa đây?

Nguyên Hi dời tầm mắt, nàng cảm thấy được, đây là nữ nhân của mình, lo lắng như vậy có chút không ổn. Nguyên Hi may mắn là Cung Lạc xoay người, bằng không đã phát hiện ra chút thất thố của mình, không tốt.

Chính là lúc trước cởϊ qυầи áo của Tiểu Lạc, vì sao không có cảm giác rung động bậc này đâu? Trong lòng Nguyên Hi cứ kỳ quái không thôi.

Cung Lạc quần áo cởi tới bên hông, nàng ghé vào chiếc giường đệm thật dày thật êm. Chính là đợi nửa ngày, không thấy Nguyên Hi làm gì, trong lòng có chút khó chịu, nàng ngẩng đầu, vừa lúc chạm mắt với Nguyên Hi, vốn không có ý xấu hổ nay lại lập tức bừng lên, sắc mặt có chút phiếm hồng.

Nguyên Hi trong lòng có chút phức tạp. Tiểu Lạc thẹn thùng, đối với mình – cũng là nữ nhân mà thẹn thùng. Trong lòng nàng tồn tại ý niệm kia, không chán ghét, nhưng vẫn thấy kỳ lạ, một thứ kỳ lạ không nói nên lời.

Giờ phút này không khí thực yên tĩnh, cũng thực xấu hổ, còn có một tia ái muội.

Lúc ngón tay của Nguyên Hi chạm vào miệng vết thương, Cung Lạc không cảm thấy đau đớn quá nhiền, nhưng lại có một thứ cảm giác khác, theo miệng vết thương len lỏi khắp người.

Không biết vì đau đớn, hay vì gì khác, Cung Lạc kêu rên một tiếng.

Nguyên Hi nghĩ mình làm đau Cung Lạc, ngón tay rụt lại, lo lắng hỏi: “Đau lắm sao?”

“Không có. Tiếp tục đi.” Thanh âm từ Cung Lạc đang vùi mặt trong đệm truyền ra, có chút rầu rĩ, nhưng cũng phân không rõ cảm xúc.

“Ân.” Ngón tay thon dài của Nguyên Hi càng ôn nhu hơn nữa, chỉ sợ hơi dùng sức sẽ làm đau Cung Lạc.

Một lúc sau, Nguyên Hi rốt cuộc đổi dược xong. Chính là ngay lúc này, Cung Lạc thay đổi tư thế, đem hai tay nâng người lên, trên lưng xương cốt hiện ra, đường cong thật hoàn mỹ, làm cho Nguyên Hi ma xui quỷ khiến chạm vào. Da thịt trắng mịn, xương cốt lăng hình, làm cho Nguyên Hi có chút mê muội. Nàng làm y giả, chạm qua vô số xương cốt, nhưng không có cái nào làm Nguyên Hi mê muội thất thần như thế.

Mọi người hiểu chưa? Đúng vậy, Nguyên Hi thích xương cốt! Nhưng là xương cốt tỉ lệ và hình dạng dị thường khủng hoảng, mà Cung Lạc là người duy nhất khiến nàng vạn phần vừa lòng từ lúc hành nghề y tới nay. Trước kia không mê mẩn, chính là bởi vì không thấy được thứ làm nàng vừa lòng.

Cung Lạc rõ ràng cảm nhận được, Nguyên Hi không phải đang chạm vào miệng vết thương, mà là chạm vào lưng mình cùng cột sống. Tay Nguyên Hi lần theo cột sống, rõ ràng là chỗ mẫn cảm của Cung Lạc, khiến nàng hít sâu một hơi, cảm thấy tê dại.

Cung Lạc rốt cuộc vẫn là nhịn không được, hơi hơi rêи ɾỉ ra tiếng, khiến hồn phách Nguyên Hi quy tụ trở về. Nàng như bị điện giật, lập tức rút tay lại. Vừa rồi mình đang làm cái gì vậy? Nguyên Hi có chút không thể tin, kinh nhiên đứng dậy.

“Dược đổi tốt lắm rồi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Nguyên Hi nói cực nhanh, sau đó cầm đồ vật này nọ, hoang mang rối loạn trối chết chạy ra ngoài.

Cung Lạc dù có chút mất mát, nhưng sung sướиɠ vẫn nhiều hơn.

Khóe miệng Cung Lạc hướng lên trên: nàng cũng không hoàn toàn thờ ơ, giờ có thời gian, nàng phải thật nhẫn nại, không thể bức nàng, cái gì đến sẽ đến. Đây là tất cả những gì khi Cung Lạc giả vờ hôn mê ngộ ra. Mình còn hận nàng, còn không để ý đến nàng, nhất định nàng sẽ chủ động hống chính mình. Dù sao mình cũng thích được nàng dỗ dành, phải có hỗ động như vậy, sau này mới có biện pháp khác.

Bước đầu tiên, chính là không thể làm cho nàng xem mình như tiểu hài tử. Nàng phải nhìn thẳng vào mình, đã trở thành một nữ nhân.

Một bên là kế hoạch dỗ dành lừa gạt tiểu hài tử, một bên là kế hoạch truy đuổi nữ nhân.

Tâm tư, để xem là ai hơn ai một bậc.

Nhưng rõ ràng, Cung Lạc lần này có điều lợi hại hơn. Quả nhiên, đã có quyết tâm. Quyết tâm lần này của Cung Lạc là vô cùng lớn. Nếu còn không thành công, dựa vào tính tình của Cung Lạc, hậu quả khó mà tưởng tượng. Yêu một người, lại có thể yêu mãnh liệt như thế, chỉ có thể là Cung Lạc mà thôi.

Bị người như thế yêu, nếu không yêu nàng, ngươi sẽ thực thống khổ; nhưng nếu yêu nàng, cũng sẽ thực hạnh phúc.

Nữ nhân Đoàn gia cho tới bây giờ, cả đời cũng chỉ biết yêu lấy một người, yêu thâm sâu nồng nhiệt.

Đoạn Lâu Phượng như thế, Cung Tuế Hàn như thế, Đoạn Minh Hoàng như thế, mà Cung Lạc cũng là như thế.