Chương 1

Nguyên Hi thở dài, từ lúc gặp lại Tiểu Lạc đến nay, số lần nàng thở dài ngày càng nhiều. Cứ như vậy, chắc chắn nàng sẽ già trước tuổi mất.

Cơ thể Cung Lạc trắng muốt, nhưng như thể không có chút máu, càng trắng hơn, lại có vẻ trong suốt, khiến Nguyên Hi nhìn đến có chút đau lòng. Nàng vẫn là không xem trọng bản thân, rõ ràng có thể trốn, cũng không trốn, trước sau như một quật cường.

Nguyên Hi đắp thuốc lên vết thương của Cung Lạc. Miệng vết thương tuy nhỏ, nhưng lại rất sâu, nếu không phải là bắn trật, mạng sống của Tiểu Lạc khó mà giữ được.

Nguyên Hi sát dược xong, quay đầu lại thoáng nhìn qua Cung Lạc đang nằm trên giường, lại thở dài một hơi mới rời khỏi phòng.

Thật lâu sau, Cung Lạc mới chậm rãi mở to mắt, sau đó mặt không chút thay đổi mà rơi lệ. Có thể nhẫn tâm cho mình uống loại cỏ lãng quên, rồi lại ôn nhu như thế, làm mình như lạc vào ảo giác. Một loại ảo giác, rằng mình chính là bảo bối yêu quý trong lòng nàng. Chính là Cung Lạc biết, nàng đối ai đều hảo, chỉ là mình tự mình đa tình.

Cung Lạc không dám mở to mắt, nàng không biết nên đối mặt với Nguyên Hi ra sao, nàng sợ chính mình mở rộng con ngươi, liền nhịn không được cảm giác muốn bức nàng. Như thế, càng lộ vẻ đáng thương. Cung Lạc chưa bao giờ cần bị đáng thương, phải có hoặc không cần, từ trước đến nay đều chỉ có hai loại lựa chọn đó. Không bao giờ được là bố thí.

Thứ tính cách này, hơn phân nửa sẽ đem chính mình cùng người khác bức tới bước đường cùng.

“Công chúa, từ hôm vị Cung Lạc cô nương ấy về đây, ngài đều là thở dài. Bất quá, đã là nửa tháng, người kia thế nào mà còn không tỉnh đâu?” Kim mẫu hỏi Nguyên Hi, năm đó khi Ngôn phò mã chết, công chúa cũng không thở dài nhiều như vậy. Xem ra vị Cung Lạc cô nương nàng, còn khiến công chúa đau lòng hơn nữa a!

Nguyên Hi nhìn về phía ngoài đình, trong lòng có chút phiền muộn. Tiểu Lạc hẳn là tỉnh, chỉ là không muốn nhìn thấy mình mà thôi. Nàng đại khái còn hận mình, mà khi ấy mình cũng làm việc quá xúc động, nếu nghĩ ra một biện pháp tốt, có lẽ, đã không thương đến Tiểu Lạc. Nhưng loại biện pháp này, nàng suy nghĩ ba năm, vẫn là như trước không thông suốt.

Cung Lạc quan trọng trong lòng nàng, nàng không phủ nhận. Nhưng, liệu đây có phải là tình yêu hay không? Nàng rốt cuộc là không suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa, nếu đúng là như vậy, thì cảm giác hiện nay cũng rất quái dị, dù sao cũng là đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn, có chút cấm kỵ. Làm mẹ con không tốt sao? Chính mình vẫn sủng nàng không tốt sao? Vì sao thế nào cũng phải là tình yêu?

“Kim mẫu, ngươi nói tình yêu có gì tốt đâu?” Nguyên Hi đột nhiên hỏi Kim mẫu, đứa nhỏ lớn lên trong triều đình, rốt cuộc vẫn là có chút không tin tưởng tình yêu. Phụ hoàng là nam nhân tốt đến thế, còn lập không ít phi tử. Minh Viêm mình rất thích kia, trừ bỏ chút ưu thương, làm mất đi cảm giác quá nhanh nhạc, Minh Viêm yêu Đoạn Lâu Phượng, nhưng vẫn là ảm đạm đau xót, tình yêu, rốt cuộc cũng chỉ là tra tấn này nọ mà thôi.

Kim mẫu sửng sốt, tại sao công chúa lại đột nhiên hỏi về chuyện này đâu? Thời như công chúa bà cũng không từng hỏi vấn đề này, khi nãy công chúa bộ dáng đăm chiêu xa vời, giờ lại cực kỳ ngây thơ, rồi lại khó hiểu mà hỏi. Mối tình đầu, rốt cuộc là ai làm công chúa động tâm đâu? Kim mẫu nghi hoặc, công chúa đối nhân vô cùng tốt, nhưng là lại chưa từng yêu ai, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy công chúa vì ai hao tổn tinh thần quá.

“Không rõ lắm a, lão nô chừng này tuổi, tình yêu này nọ, cũng không biết là gì.” Kim mẫu tuy rằng tò mò chuyện tình cảm của Nguyên Hi, nhưng là cũng không hỏi đến, chủ tử có cuộc sống của chủ tử, nô tài không nên hỏi sâu.

“Khi trẻ mẹ ra sao?” Nguyên Hi hỏi, nàng chưa bao giờ hỏi qua việc tư của mẹ, chỉ biết là, mẹ theo nàng từ khi còn rất nhỏ, lớn lên thì đã luôn thấy ở bên mình.

“Hồi trẻ sao? Đều là việc của mười mấy năm trước, cũng không biết đó có là tình yêu hay không?” Kim mẫu nhớ tới tựa hồ hơi đỏ mặt, chính mình thế nào cũng không quên được. Nàng là người đầu tiên quan tâm tới mình khi tiến cung, cũng là người đầu tiên mình quan tâm lo lắng…

“Vì sao không ở cùng một chỗ?” Mẹ khi hầu hạ mình, đều là rất tốt. Nàng nếu thích ai, mẫu hậu chắc chắn sẽ thành toàn cho nàng.

Kim mẫu lắc đầu, nàng và mình sau này bị điều đến những chủ tử khác nhau. Càng ngày càng xa. Chủ tử của nàng chết vì tranh đoạt ở hậu cung, nàng cũng vì thế chôn cùng. Trước khi chết, nàng nhìn mình, nàng nói nàng ghen tị với chính mình, cũng là hận chính mình, bởi chính mình theo chủ tử tốt, không cần chịu tội, cùng là nô tài, sao lại cố tình kém nhiều như vậy. Chính mình vẫn nghe nói chủ tử của nàng là người khó hầu hạ, động chút liền đánh chửi hạ nhân, chính là mình không biết, nàng lại luôn khổ như vậy. Nàng chết đi, chính mình là vô tận buồn bã cùng khổ sở. Sau nàng, không còn ai đối quá tốt với mình nữa.

Chính mình đi theo là hoàng hậu nương nương, là một chủ tử tốt, cho nên nàng không phải chịu quá nhiều tội, nên hẳn cảm thấy vượt qua tường lửa cho nương nương cũng được. Đến nay nghĩ lại, nếu là lúc ấy cầu xin nương nương thu nhận nàng, phải chăng kết quả sẽ khác đi đâu? Chính là lúc ấy lại không nghĩ đến biện pháp này.

“Chuyện quá khứ, đã quên.” Kim mẫu nói, công chúa cũng là chủ tử tốt, tình tình này chính là từ mẫu thân hoàng hậu nương nương.

Kim mẫu không muốn nói, Nguyên Hi cũng không miễn cưỡng, chính là càng phiền muộn hơn. Nàng hy vọng, Tiểu Lạc có thể tha thứ cho mình, trở lại như xưa, có lẽ chính mình cái gì cũng không phiền. Nhưng ngẫm lại, thế thì quá lý tưởng, nếu được thì ba năm trước đã như thế rồi. Nguyên Hi tự giễu mình, cười cười. Loại cười này, mang theo chút ưu thương, lại vẫn như trước mĩ đắc kinh người.

“Mẹ, ngươi gọi người đun một ít chúc, nhuyễn một chút, ít ít thôi, để dễ tiêu hóa, thương thế cũng sẽ mau khỏi.” Vừa rồi sát thuốc, hẳn là rất đau, đứa nhỏ này quật cường như thế, không nói là đau. Trước như vậy, giờ lớn cũng là như thế, thật sự là làm người khác có điểm đau lòng.

“Công chúa rất thương đứa nhỏ này.” Kim mẫu có chút đăm chiêu nói. Nếu không biết công chúa tuổi này không thể sinh ra đứa con lớn đến thế, nàng đều thực hoài nghi Cung Lạc có phải con riêng của công chúa không. Công chúa đau đương kim hoàng thượng, nhưng cái đau này, đối với Cung Lạc, lại có chút bất đồng, thân thiết hơn một ít.

Nói đến sát dược, thế nào cũng phải là tự mình động thủ, không để cho nha hoàn làm, lại còn kêu toàn bộ người khi đó lui xuống. Đều là nữ nhân, cố kỵ gì đâu? Lúc ấy chính mình thực không hiểu được.

“Tiều Lạc từ nhỏ đã thế, không được tự nhiên.” Nguyên Hi giải thích.

Vấn đề là lúc ấy Cung Lạc căn bản là hôn mê bất tỉnh, nàng có biết gì đâu? Căn bản công chúa vì nàng, suy nghĩ cũng quá chu đáo.

Nguyên Hi bưng bát cháo gà vào phòng, thấy Cung Lạc mở to mắt, nhìn thẳng về phía trần nhà, thoạt nhìn như có gì đó khó hiểu. Nguyên Hi có chút kinh ngạc, rốt cuộc đã chịu đối mặt với mình rồi, trong lòng có chút cao hứng.

“Tiểu Lạc?” Nguyên Hi có chút sợ hãi nói to, lại có chút bất an lạ thường. Đường đường là Đại Dĩnh cao quý trưởng công chúa, giờ phút này lại không còn được bao nhiêu.

Cung Lạc liếc mắt nhìn Nguyên Hi một cái, nàng khẩn trương cái gì? Nhưng là Cung Lạc cũng không tính để ý Nguyên Hi, nên sau cái nhìn ấy bèn thu tầm mắt trở về, đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Nguyên Hi có loại cảm giác như lúc xưa khi mới cấp nàng chữa bệnh. Khi ấy nàng thường thường cũng không để ý tới bất kỳ ai. Chính mình cũng phải mất thật nhiều công phu, mới đem tiểu hài tử khó khăn này cấp hống bình thường lại một chút. Hiện tại, tiểu hài từ này lại trở thành như trước rồi a. Tiểu Lạc xem ra vẫn luôn là đứa trẻ khó bảo, bản chất không thể sửa lại. Chính mình lại cố tình không thể cứ buông tay để tiểu hài tử này chết được.

“Tiểu Lạc, uống miếng chúc, như vậy, vết thương sẽ nhanh hồi phục hơn một chút.” Nguyên Hi thanh âm ôn nhu như nước, đổi lại là người khác, chắc hẳn sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng Cung Lạc vẫn như trước bất vi sở động, khuôn mặt đẹp đẽ mà tái nhợt kia không chút thay đổi, giống như búp bê không có chút cảm xúc. Kỳ thật giờ phút này, Cung Lạc và Đoạn Lâu Phượng có chút cảm giác phi thường giống nhau.

“Tiểu Lạc…” Nguyên Hi phi thường nhẫn nại, tái hống một lần nữa, nhưng Cung Lạc vẫn là như trước không quan tâm. Đổi lại là người khác, hẳn là rất muốn ghét Cung Lạc.

“Tiểu Lạc…” Nguyên Hi cảm thấy đôi chút thất bại. Từ nhỏ đến lớn, những chuyện có thể khiến mình cảm thấy thất bại, thật chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hết tại thảy trong đầu lại nói rằng, hống đứa nhỏ này một lần nữa đi. Đứa nhỏ này nan hống, nàng có thể không thất bại sao?

Nguyên Hi cũng không quan tâm Cung Lạc không vui, ngồi ở mép giường, nâng Cung Lạc dậy, làm cho nàng tựa vào người mình, mà Cung Lạc đang bị thương thực là vô lực phản kháng.

Bước đầu hống tiểu hài tử, không thể nhu thuận, mà thời điểm cần cứng rắn phải cứng rắn.

Quả nhiên, Cung Lạc nhíu mày, nàng bị bắt dựa vào ngực Nguyên Hi, nàng không nghĩ cho Nguyên Hi gần mình như vậy, hương thơm quen thuộc lại làm cho nàng có chút bối rối. Nguyên lai hương vị này, đến bây giờ mình vẫn là không thể nào quên.

Nguyên Hi thấy Cung Lạc nhíu mày, trong lòng vui hẳn lên. Có phản ứng. Có phản ứng là tốt rồi, sợ nhất là nàng phản ứng cái gì cũng không có.

“Lại đây, uống một ít chúc, rất thơm mà…” Ngữ khí này cùng giọng nói lúc hống tiểu hài từ uống thuốc thực giống nhau, làm cho Cung Lạc có loại cảm giác quay lại quá khứ khi trước, Nguyên Hi ngay từ đầu chính là như vậy hống mình.

Cung Lạc hé miệng, nàng không phải tiểu hài tử.

Cháo ngay miệng Cung Lạc, Cung Lạc chính là không nguyện ý mở cái miệng tôn quý kia ra để nuốt vào, làm công chúa đại nhân tay đau thật nhanh.

Nguyên Hi trong lòng cũng có chút ủy khuất, vì cái gì mình lại chăm sóc ngay tiểu hài tử khó khăn bậc nhất này vậy. Nàng là công chúa, từ nhỏ luôn được người khác hầu hạ, chưa từng hầu hạ người khác. Vậy mà tiểu hài tử này một chút cũng không cảm kích. Nguyên Hi thật sự lại cảm thấy muốn thở dài, không thể hít thở bình thường, chắc hẳn mình sẽ già trước tuổi mất thôi.

Thật lâu sau, Cung Lạc tiểu thư miệng vẫn là như trước mím lại thật chặt, tay của công chúa đại nhân vẫn cứ thế đưa lên, muốn đặt xuống cũng không thể a!

“Tiểu Lạc, ngươi há miệng đi, ta nhìn xem răng nanh ngươi mấy năm nay có vàng đi không nè? Tiểu mỹ nữ có biến thành cô gái xấu xí không? Tiểu Lạc…” Xem ra công chúa đại nhân vì hống không được tiểu hài tử kia uống chúc, giờ cớ gì cũng nói ra.

Cung Lạc tuy biết rằng Nguyên Hi đang cố hống mình uống chúc, nhưng vẫn là có chút không kiềm chế được. Răng nanh mình sao có thể vàng đi chứ, hơn nữa người mù cũng đều nhìn thấy mình từ tiểu mỹ nữ thành đại mỹ nhân, nàng ấy quả thực đang nói xấu mình a.

Nữ nhân vốn luôn coi trong vẻ ngoài của mình, huống chi ngay trước mặt người mình yêu thương âu yếm, lại càng không cho phép một chút tì vết nào.

Cung Lạc mở miệng khó khăn, đem cháo nuốt vào, thoạt nhìn như thể phải nuốt độc dược, sắc mặt không hề hay ho.

Nguyên Hi trong lòng vui vẻ, xem ra là còn có thể đối phó với tiểu hài tử này, nhưng trên mặt cũng bất động thanh sắc, đứa nhỏ này vốn không được tự nhiên, không thể nàng biết mình đắc ý được. Bằng không, thật sự có thể đem mình chết mất, chính mình không đau lòng mình, cố tình lại đau lòng vì nàng. Xem ra Tiểu Lạc, chính là khắc tinh của mình.

“Tiểu Lạc hảo ngoan, răng nanh vẫn là hảo bạch, hiện tại là đại mỹ nữ, trăm hoa của Tấn Dương thành đều là thất sắc.” Nguyên Hi không quên khen một câu, vẻ mặt kia, so với khi khen con gái mình còn hạnh phúc vui vẻ hơn nhiều.

Bước thứ hai để hống tiểu hài tử, chính là không ngừng khen ngợi nàng, cho dù là tiểu hài tử khó chịu kia, cũng là không có ngoại lệ.

Xem ra biện pháp Nguyên Hi dùng để hống tiểu hài tử kia có hiệu quả, vật vật tương khắc không phải là không có đạo lý.