Chương 6

Chương 6

Khổng Luật Tiêu lại nhấp môi thêm mấy ngụm nước trà, quay người đem chén đặt trên nóc tủ giày. Nhân đó lấy thân mình đè lên, cũng áp người cô vào tủ giày.

"Về sau không được nói vậy, em học cái này ở chỗ nào thế?" Anh vỗ nhẹ mặt cô.

Vi Uý ngước mắt nhìn: "Chẳng phải anh còn muốn đi sao, đùa anh chút thôi, không muốn giữ anh lại đâu."

Khổng Luật Tiêu: "..."

Anh bất đắc dĩ nói, "Bảo bối, nói chuyện đàng hoàng nào."

Vi Uý bật cười, ôm lấy anh, "Vậy đến cùng anh có đi không? Đáng giận quá."

Khổng Luật Tiêu ôm vùi cô thật chặt vào trong lòng ngực, "Em suy nghĩ một chút xem, em đùa anh đến mức nào rồi?"

Vi Uý sửng sốt, giây lát sau liền nhận ra thân dưới nóng như lửa của anh đang cận kề bụng mình, nhất thời gò má đỏ lên, quay mặt sang chỗ khác tránh đi.

Khổng Luật Tiêu giữ cô lại hôn hôn, giọng nói nặng nề: "Em có biết không? Hửm? Mấy lời nói như vậy thật khiến anh muốn ép buộc em trên giường."

Vi Uý: "..."

Khổng Luật Tiêu nhìn cô, chậm rãi cúi đầu hôn môi cô, "Vi Vi, ngoan một chút."

Vi Vi vô cùng biết điều: "Anh muốn làm gì thì cứ làm nha."

Khổng Luật Tiêu: "..."

~

Khổng Luật Tiêu buông tha cho cái người không có thuốc chữa kia, vừa hay lúc này bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe.

Ban đầu anh thật sự không định sẽ ở lại nhà Vi Uý hôm nay, bởi vì không biết cô nghĩ gì về tối qua. Khổng Luật Tiêu biết rõ mình thích Vi Uý, nhưng lại không rõ ý của cô gái này như thế nào.

Vi Uý cũng nghe tiếng xe, nơi cửa vào hai người đứng hơi khuất, không ai lên tiếng. Chỉ có non nửa ánh trăng rọi tới, đèn đuốc cũng có chút rã rời. Nhưng anh lại nhìn vào mắt cô rất chăm chú, mà cô cũng vậy.

Vi Uý: "Anh nhìn gì đó?"

Khổng Luật Tiêu: "Bạn gái."

Cô cúi đầu xuống, giây lát sau, đến gần từ từ ôm lấy anh. Cuối cùng kiễng mũi chân, in đôi môi đỏ mọng lên môi anh, hơi thở thơm như hoa lan, "Khổng tiên sinh?"

Khổng Luật Tiêu dừng tay lại, tầm mắt khép hờ đang nghiêm túc ngắm nhìn từng đường nét của cô, âm thanh khàn khàn mềm mỏng: "Hửm?"

Vi Uý: "Giờ này mà đi ra ngoài, có khả năng bị chụp ảnh mất."

Khổng Luật Tiêu: "Cho nên, rõ ràng nên cùng em ở lại đây ngủ ngon?"

Vi Uý: "..."

Khổng Luật Tiêu cười nhẹ, thả lỏng vòng tay đang ôm cô, "Thôi được rồi, không đùa giỡn nữa."

Anh lại gọi: "Vi Vi?"

Vi Uý thoải mái tựa vào vai anh đáp lại: "Vâng?"

Khổng Luật Tiêu khôi phục bộ dáng đứng đắn, âm thanh vừa tươi mát lại hấp dẫn: "Cảm giác bảo vệ em, rất tốt đẹp, ngày đầu tiên anh đã nghiện."

Vi Uý ngớ ra, sau một lúc lâu, môi đỏ mới mấp máy: "Lãng mạn quá đi, nhưng mà anh bảo vệ đến trên giường ngủ, bụng dạ thật khó lường."

Khổng Luật Tiêu: "..."

Anh vừa muốn mở miệng nói, điện thoại vang lên, là tài xế gọi đến.

Vi Uý chậm rãi lười nhác chuẩn bị tránh mặt, sợ anh khó xử, có lẽ thật sự có việc quan trọng không chừng.

Nhưng vừa mới động đậy, một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau ôm cô vào lòng ngực ấm áp, giống như tối hôm qua vậy.

Tiếng Khổng Luật Tiêu trả lời điện thoại từ sau lưng vang lên, thẳng thắn dứt khoát: "Không đi nữa."

Vi Uý không hiểu sao gò má nóng lên, tránh khỏi vòng tay anh mà chạy lên lầu.

Sua khi Khổng Luật Tiêu tắt máy, anh thong thả cởi nút áo thứ ba, chậm rãi đi theo.

Đèn phòng khách vẫn bật, chảy dài như thác nước ánh sáng, rèm cửa khẽ bay lên, nhẹ nhàng đưa vào phòng từng luồng gió lạnh. Mãi đến khi Vi Uý xuống dưới lầu rót nước mới tắt đèn và ngắm trời bắt đầu về đêm qua khung cửa sổ.

Ngày hôm sau lúc Khổng Luật Tiêu thức dậy theo đồng hồ sinh học, là chưa đến bảy giờ.

Lúc này Vi Uý đã thức, anh nhìn vào phòng tắm đúng lúc cô ra khỏi đó, hai người liếc nhìn nhau xong cô lại trèo lên giường, lười biếng tiến vào trong chăn.

Tối qua Vi Uý đặt nước ở trên tủ đầu giường, lúc đó anh đã uống được nửa ly. Bây giờ ngồi bên giường một lúc, anh uống hết phần còn lại.

Vi Uý rất ít khi dậy sớm như vậy, là do vừa rồi phải nhận một cuộc gọi, vừa nằm xuống liền mệt rã rời.

Khổng Luật Tiêu dỗ cô ngủ, cô chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.

Một tiếng đồng hồ sau, mặt trời ở bên ngoài phòng ngủ đã vô cùng rực rỡ tươi đẹp, rèm cửa dày nặng màu xám được thả xuống nhưng vẫn mơ hồ thấy được từng vệt ánh sáng lấp ló.

Khổng Luật Tiêu nói chuyện điện thoại xong thì đi về phòng ngủ, Vi Uý nằm ngủ trên giường. Mí mắt xinh đẹp nhắm nghiền, hàng mi cong dài ngẫu nhiên nhẹ nhàng rung động, khoé mắt có chút lấp lánh ánh nước.

Khổng Luật Tiêu nhìn người mà mình yêu thích nhất, ngứa ngáy trong lòng không nhịn được. Anh ném di động đi, cúi người hôn vào mắt cô.

Vi Uý giật mình kêu lên một tiếng, dần dần tỉnh lại. Thấy Khổng Luật Tiêu đang chống trên người mình, cô mở to mắt, bỗng chốc trong mắt hai người đều xuất hiện đối phương.

"Tỉnh rồi?" Lúc sáng sớm, giọng của anh dường như còn khàn hơn bình thường, gợi cảm đến mức khiến tim người ta nhộn nhạo.

Tay cô thò ra từ trong chăn, ngón tay vừa dài vừa nhỏ, mon men trên tay của anh, lả lướt đi lên, cuối cùng dừng lại ở trên mắt Khổng Luật Tiêu. Những ngón tay dài che khuất hai mắt của anh lại.

"Khổng Luật Tiêu?" Giọng cô mềm mại, tất cả sự nóng bỏng phô trương của đêm qua bây giờ đều như biến thành nước ấm.

Khổng Luật Tiêu cũng bị tiếng kêu của cô khiến trong lòng có cảm giác dịu dàng, "Hửm?"

Vi Uý mân mê cánh môi, "Em chưa quen…"

Khổng Luật Tiêu: "Chưa quen việc anh gần gũi em?"

"..." Vi Uý mím môi, "Không phải."

Giọng nghe rõ ràng sung sướиɠ hơn: "Vậy thì?"

Vi Uý: "Không quen việc anh cứ giống như vậy… Nhìn em." Trong lòng cô, anh vẫn giống như một người xa cuối chân trời, không cùng một thế giới.

Bỗng chốc lại biến thành bạn trai của mình, cô thật sự không thích ứng được.

Khổng Luật Tiêu đưa tay lên nắm lấy đôi tay của cô đang che mắt mình.

Khoé môi anh hơi cong, hôn hôn tay cô xong, lại bắt lấy luôn bàn tay còn lại của cô ở trong chăn, khoác vào khuỷu tay mình.

"Tập cho em quen dần."

Vi Uý mở to mắt, chưa phản ứng kịp, anh đã cong người, nghiêng đầu hôn cô. Sau một lúc nhẹ nhàng trằn trọc môi Vi Uý, anh dứt khoát hôn sâu luôn.

Tối hôm qua đùa giỡn thật là lâu, cuối cùng lại không hề làm gì cả, hai người chỉ ôm lấy nhau ngây thơ ngủ một đêm.

Đè nén đến sáng sớm, một nụ hôn đã gợi lên nhiều thứ. Khi áo của Vi Úy đã bị nới nửa đầu vai, Khổng Luật Tiêu thoáng nhìn thấy điện thoại của cô sáng nhấp nháy, hiện lên tên của Phác Phiền.

Khổng Luật Tiêu hít sâu một hơi, khó khăn dừng lại, "Vừa nhận được thông báo, có phóng viên chụp được, phải giải quyết. Em muốn nghe không? Lúc em ngủ đã gọi tới rồi."

Hô hấp của Vi Úy hỗn loạn, gối đầu lên vai anh, cúi đầu chần chừ một lát, "Đã giải quyết xong rồi còn ầm ĩ gì nữa, đừng để ý đến hắn."

Khổng Luật Tiêu nghe vậy mắt lại nóng lên, quả thật muốn đem cô đè xuống, nhưng mà… Bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, anh nhẫn nhịn, kéo áo của cô lại, "Không được, làm nữa có thể bị thương."

Vi Uý: "..."

Tối qua giữ anh lại nhà mình là do cảm thấy trễ như thế ra ngoài không cần thiết. Cũng sợ bị chụp trúng, ngoài ra cũng không có tâm tư gì khác. Vậy mà người đàn ông này lại nổi lên thói hư tật xấu, nửa xin nửa ép khiến cô nóng rực muốn khóc, nhưng đêm qua quả thật không làm. Còn đêm trước… Không chỉ làm cô khóc mà còn khiến cô đau.

Vi Uý nhất thời không biết làm gì, lặng lẽ vuốt vuốt tóc.

Điện thoại im lìm chưa tới nửa phút lại rung lên, tin nhắn của Phác Phiền cứ nhảy liên tục như giá cả thị trường: "Làm ơn! Bắt máy điện thoại dùm ok? Buổi tối không rảnh thì có thể hiểu được, nhưng sáng sớm mà vẫn còn bận rộn như thế sao? Sao sao?"

Người trẻ tuổi, phải biết tiết chế một chút nha… Câu này thù Phác Phiền không dám nói.

Vi Uý nhìn thấy nội dung tin nhắn, cầm lấy gõ gõ: "Đang hôn."

Khổng Luật Tiêu: "..."

Giỏi quá, như vậy chẳng thà đừng hồi âm.

Tuy nghĩ là như vậy, nhưng Khổng Luật Tiêu vẫn không nhịn được hỏi: "Hai người có quan hệ như thế nào? Nói chuyện như vậy…"

Vi Uý biết anh muốn hỏi cái gì, "Anh ta không thích phụ nữ, yên tâm."

Khổng Luật Tiêu: "..."

Vi Uý nóng không chịu được, cảm giác người mình đang ôm cũng toàn thân nóng, cô đẩy đẩy anh ra, không tự nhiên nói: "Em đi vào trong một chút."

Khổng Luật Tiêu quả nhiên không dám giữ cô lại, lập tức buông tay.

Nhưng ngay khi vừa xoay người, Vi Uý liền dừng lại.

Khổng Luật Tiêu ở bên giường giương mắt nhìn, "Sao vậy em?"

Vi Uý nghiêng mặt liếc anh: "Bên ngoài có phòng tắm, có nước lạnh."

Khổng Luật Tiêu: "..."

Cô vô tội bĩu môi: "Phải đi đó."

Khổng Luật Tiêu: "..."

Anh đứng dậy muốn bắt lấy cô nói cho rõ ràng chuyện rằng giải quyết, cô vừa chạy hai bước đã bị anh ép vào trên màn cửa, thô bạo hôn vài cái xong, đáy mắt lại bắt đầu ướŧ áŧ. Nhìn ánh mắt anh vừa tức vừa động tình, mông lung mê man, cô giơ tay cởϊ qυầи áo của anh.

Khổng Luật Tiêu hít sâu một hơi, bắt lấy tay cô.

"Khổng Luật Tiêu!" Vi Uý hận nghiến răng nghiến lợi, cô… khó chịu muốn chết.

"Thật có lỗi." Khổng Luật Tiêu khàn khàn nhẹ giọng, ôm cô vào lòng.

Vi Uý dựa ngực anh hoà hoãn một lúc, sau đó đạp anh một cái, nhanh như chớp phóng đến phòng tắm, tiếng đóng cửa vang đến chấn động.

Khổng Luật Tiêu bị âm thanh đóng cửa kia như gió thổi vào đống lửa trong người, lòng bàn tay đến đầu ngón tay đều là xúc giác mềm nhẵn và hương thơm trên người cô. Sau một lúc lâu, khô nóng trên người không suy giảm khiến cho tinh thần anh hoảng hốt. Anh cười tự giễu, đành đứng dậy đi đến phòng tắm ở bên ngoài.

Hôm nay hai người đều có việc, phải sớm ra ngoài, buổi tối Vi Uý còn phải dự tiệc tại một hội sở ở trung tâm thành phố.

Lúc thoáng nhìn thấy chiếc xe màu đen có chút quen thuộc ở bãi đỗ xe, Vi Uý trầm mặc. Sao mà khéo thế? Anh đã sớm xin lỗi vì tối nay phải ra ngoài ăn cơm cùng bạn bè, có công tác.

Hoá ra là ăn ở nơi này?

Vi Uý khoái trá lên lầu, ăn uống nhanh vô cùng, sau đó thì gửi cho Khổng Luật Tiêu tin nhắn.

2 phút sau, cô đứng dậy đi ra ngoài…