Chương 5

Chương 5

Hoàn hồn lại, cô đem trà ra cho anh.

Một ít mùi thuốc bốc lên theo hơi nước cuốn vào khoang mũi, Khổng Luật Tiêu híp mắt, "Cái gì vậy?"

"Hạc đỉnh hồng." Cười nói xong, cô đến kéo mở toàn bộ rèm cửa sổ.

Ngay khi cô vừa dứt lời, đáy mắt Khổng Luật Tiêu liền nhợt nhạt ý cười bất đắc dĩ.

Anh lại bất đắc dĩ chấp nhận uống một ngụm "hạc đỉnh hồng", một giây sau liền biết đây là cái gì.

Tự giải thích thật lâu, nhưng thấy mình là bệnh nhân nên lại thôi. Chẳng qua, không vì lý do gì, anh cảm thấy uống cái này cũng rất ổn.

Vi Uý đứng trước gió được hai phút thì quay trở lại, nhìn ngắm thưởng thức Khổng Luật Tiêu. Xương ngón tay hơi cong, nắm hờ chén trà, cả người ngồi vùi trong sofa mềm mại. Đường nét gương mặt rõ ràng, trong sáng, ngũ quan thâm thúy anh tuấn, đẹp mắt đến hiếm có trên đời.

Mấu chốt là, lúc này đây khi khuôn mặt ấy hướng về phía cô, cặp mắt lúc nào cũng khắc khắc phong cảnh vô song cũng nhìn thẳng vào Vi Uý.

Hai người hai mắt nhìn nhau một lúc, dường như anh có chút mệt nhắm hai mắt lại. Người dựa vào sofa, nhắm mắt, gió đêm bất chợt thổi đến từ cửa sổ sát đất sau lưng, lay động cổ áo anh. Màn sa lắc lư trải lên thần sắc nhạt nhẽo trên mặt anh một tầng ánh bạc.

Tối hôm qua cô không ngắm được lúc anh ngủ, giờ phút này thấy được, lại có một loại cảm giác lãng mạn lay động theo từng hơi thở của anh. Càng khiến cho các giác quan của Vi Úy trở nên ấm áp dịu dàng.

Thật sự, khiến cho người ta mềm lòng.

Hô hấp của Vi Úy bất giác nhẹ nhàng hơn, sau một lúc lâu, cô đứng dậy.

Lúc cô đi ngang qua bên người mình, Khổng Luật Tiêu ngăn cô lại: "Đi đâu vậy?"

Anh chậm rãi mở to mắt, giọng nói mang một vẻ lười nhác, hiển nhiên vừa rồi không hề ngủ.

Vi Uý bặm bặm đôi môi mọng, nói chuyện nhẹ nhàng như gió xuân: "Lấy cái này nọ cho anh đó." Vừa hạ sốt, thân thể rõ ràng còn mệt mỏi, lại nổi lên nhiệt huyết của người trẻ mà đi uống rượu.

Khổng Luật Tiêu hơi nghiêng đầu, trong mắt không hề có tạp niệm nhìn cô. Vi Uý mặc váy trắng, lộ ra hai cẳng chân thẳng tắp, gương mặt ửng hồng cũng giống tối qua gặp anh, vô cùng ôn nhu.

Hình ảnh ở cùng nhau trong hội sở tối hôm qua lại xẹt qua trong đầu Khổng Luật Tiêu, anh nắm lấy cánh tay dài đang khẽ đung đưa của Vi Uý, kéo cô vào lòng mình.

"Vi Uý, Vi Vi." m thanh của anh khàn khàn, lại quyến rũ khiêu gợi gọi tên cô.

Vi Uý bị tia điện mỏng manh lan tràn dưới da hai người làm cho cả thể xác và tinh thần đều run rẩy.

"Uý Uý, mọi người đều gọi là Uý Uý." Cô nhắc nhở.

Khổng Luật Tiêu: "Không muốn giống họ."

Cô bất mãn: "Vi Vi nghe không xuôi tai."

Khổng Luật Tiêu: "Ai nói thế, anh cảm thấy rất dễ nghe."

Lười nhác trong mắt anh đều rút mất đi, giống như chỉ còn hoa đào bay trong mắt anh, Vi Uý nhìn đến thất thần.

Hai người đối diện nhìn nhau một lúc lâu, môi mỏng cuối cùng cũng động đậy: "Làm bạn gái anh được không?"

Lúc anh nói lời này, trong mắt đã lắng đọng liễm diễm, Vi Uý cũng bị vẻ mặt nghiêm cẩn này của anh làm ngập ngừng.

Khó thở, vị rượu đỏ trên môi anh đã bị phủ lên một mùi hương khác, nhưng vẫn thuần túy, khiến lòng người mê mẩn.

Ngay lúc này, mùi rượu mê hoặc tản đi, làm cho người ta cảm thấy có vẻ chân thành vô cùng.

Vi Uý rũ mắt xuống, lại trầm mặc ngẩng đầu lên nhìn đèn tường hắt từng vòng ánh sáng, dường như hết thảy mọi thứ đều không chạm vào được.

"Có chút ngoài ý muốn."

"Chỗ nào?"

"Ở trong nước gặp được anh."

"Anh cũng vậy."

"Nhưng là… Tối hôm qua…"

"Tối hôm qua thích em, em có phát hiện hay không?"

Vi Uý ngập ngừng rồi nhìn thẳng vào anh, sau một lúc lâu, môi đỏ mọng cử động: "Em cũng thích anh, nhưng mà… Tối hôm qua có chút xúc động, chúng ta chỉ mới gặp qua nhau vài lần."

Khổng Luật Tiêu bị câu nói cũng thích anh làm cho tâm tình rất tốt: "Từ từ bổ sung."

"..." Vi Uý im lặng rồi lại bật cười.

Khổng Luật Tiêu ôm sự mềm mại trong lòng, chưa bao giờ có được cảm giác như thế này. Như dòng nước ấm áp chảy qua tứ chi, đem đến sự thư thái vô cùng.

Giây lát sau, anh gọi cô: "Vi Uý?"

Vi Uý nghiêng đầu nhìn anh, vậy là Khổng Luật Tiêu hôn lên.

~

Đầu Vi Uý mê mang trầm lắng, phiêu lãng về trước lễ Noel năm ngoái, anh trình diễn ở Luân Đôn.

Ngày đó Luân Đôn vừa khéo có tuyết rơi, thành thị giống như bị kéo vào câu chuyện cổ tích. Cô bọc áo choàng ở trong đại sảnh của một hội trường xa hoa, mà trên khán đài, anh đang độc tấu.

Cái gì mà tài hoa thần mạo dương cầm vườn tử trong truyền thuyết, cô ngẫu nhiên đọc được tin về buổi diễn của anh trên báo, sau đó nhàn rỗi không có việc gì thì đi nghe một chút.

Ngày đó anh mặc một bộ âu phục tối màu, vừa sang quý mà lại thoải mái. Trên ngực phủ một tấm khăn xanh trắng, còn ánh đèn sân khấu thì chiếu xuống người anh. Sườn mặt đẹp đẽ đến không thể soi mói được một tầng ánh sáng phủ lên chia cắt. Mười ngón tay xinh đẹp trên từng phím đàn đen trắng có một loại cảm tưởng tung bay như mộng ảo.

Cả người anh, bao phủ một tầng không khí huyền ảo.

Mà dường như khi âm nhạc dừng lại, sẽ không còn giống như thế nữa.

Anh đẹp mắt đến mức có một chớp mắt nào đó, cô đã quên nghe nhạc. Rồi đến khi chuyên chú nghe nhạc, cô lại quên mất dung nhan của anh.

Hôm sau xem phần báo đánh giá buổi diễn của anh, lại nhớ đến những suy nghĩ luân phiên hỗn loạn này, cô cảm thấy anh thật sự là một người phi phàm.

Từ ngày đó, cô liền nhớ kỹ anh.

Hiện tại hai người ở cùng nhau, Vi Uý nghĩ thế nào cũng cảm thấy không chân thực.

Được anh ôm ấp nhưng lại cảm thấy không thật.

Ngẫm nghĩ, Vi Uý thở dài, gọi anh.

"Khổng Luật Tiêu?"

"Hửm?"

"Cứ như thế này, dễ xảy ra chuyện, có thể bị tuồn ra…"

"Anh ở đây, sợ cái gì?" Anh có năng lực để che chở cô.

Vi Úy mở to miệng: "...Sợ anh đó."

Hai người, rất không hợp nhau, mỗi khi tức giận lên ai cô cũng dám dỗi, ai cô cũng không để vào mắt.

Anh thì lại có bộ dáng trầm tính lẳng lặng.

Khổng Luật Tiêu ngừng một chút, không ngờ cô sẽ nói vậy, sau đó cũng vân đạm phong khinh không chút để ý: "Không cần bận tâm, cứ để anh quản lý là ổn."

Vi Uý ngẩn ra, nhìn anh.

Khổng Luật Tiêu nâng mặt cô lên, ôn nhu nói: "Anh không cho phép loại chuyện đó xảy ra thêm bất cứ một lần nào nữa."

Vi Uý đối mặt với anh giây lát, cả trái tim dần dần trầm luân, hôn anh một chút, rồi lại ôm ấp, lấy chén trà mà anh vừa uống, tự rót cho bản thân mình uống.

Miệng lưỡi cô đều khô, trong lòng có một con sóng nóng bỏng.

Vi Uý bưng chén trà dựa vào cửa hóng gió.

Tháng mười hai, vừa khéo là mười năm âm lịch, đêm nay không có tuyết, trăng tròn bừng sáng rỡ như ban ngày. Trăng rọi trên mặt đất hiện lên rõ ràng thân ảnh mạn điệu của cô, xinh đẹp như một bức hoạ.

Di động Khổng Luật Tiêu vang lên, khi anh cầm lên nghe, Vi Uý nhìn thoáng qua, lại thu hồi tầm mắt nhìn đi nơi khác.

Chờ anh buông di động xuống, đi về phía mình, cô mới ngưng nhìn bóng cây tối om xa xa.

Khổng Luật Tiêu phân phó tài xế, anh đang chuẩn bị thông báo cho cô.

Vi Uý lại đi trước một bước, không được tự nhiên hỏi: "Anh có việc sao?"

Khổng Luật Tiêu: "Không có."

Vi Uý: "...Vậy, vì sao phải đi?"

Khổng Luật Tiêu cười, áp lại gần, "Không phải khi nãy nói tối qua anh dính lấy em sao?"

Vi Uý đẩy anh một chút, gò má đỏ lên, quay mặt đi.

Khổng Luật Tiêu: "Muốn giữ anh lại thì nói đi."

Vi Uý: "..."

Anh cười lưu manh, Vi Uý liếc liếc anh, trầm mặc, dứt khoát áp sát vào, "Đêm qua không ngủ, hôm nay lại bận việc gì? Đừng nói anh đi lại vốn là…"

Khổng Luật Tiêu nghe vậy híp mắt, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Tối qua không phải là xúc động nhất thời, đêm nay cũng không phải tới tìm em để ngủ. Em nghĩ bậy cái gì đây?"

Vi Uý chu miệng, tạm thời không nghĩ ra phải trả lời thế nào.

Khổng Luật Tiêu nhìn thấy dáng vẻ không biết gì của cô, có chút nguy hiểm hỏi: "Coi như tối qua là xúc động, em tưởng là lúc nào cũng xúc động được?"

Vi Uý hoàn hồn, ngập ngừng nói: "Cái này là anh nghĩ."

"..." Khổng Luật Tiêu sững sờ run sợ một lúc lâu, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, nheo mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, "Vì sao?"

"Thích anh nha, còn có…" Vi Uý cúi đầu uống nước, cánh môi đỏ tươi đẹp đẽ nói, "Hài lòng."

Khổng Luật Tiêu im lặng, chải chải tóc, giây lát sau sát lại gần, cầm lấy chén nước của cô uống một ngụm.

Vi Uý vốn không để ý, anh uống đến ngụm thứ hai thì cúi đầu nhìn chén trà, cô lơ đãng không hiểu hỏi anh: "Nhìn gì vậy?"

Khổng Luật Tiêu dời mắt, đôi môi khiêu gợi nhấp nháy: "Không có gì."

Vi Uý không biết nói gì, vừa định quay đầu đi, bỗng nhiên nhận ra, đó là nước cô đã uống qua.

Vậy là mặt cô lại đỏ lên dưới ánh trăng.

Khoé mắt Khổng Luật Tiêu thấy được, môi cười cong lên rất cao, quay mặt đối mặt với cô, lại cầm chén lên uống một ngụm.

Vi Uý cắn cắn môi, thấy bộ dáng này thì biết là mình bị đùa giỡn.

"... Khổng Luật Tiêu."

"Tự lấy chén đi."

"Chén này vốn của anh."

"..." Vi Uý nghiêng đầu, "Em đã lỡ uống rồi."

"Chúng ta cũng đã hôn nhau rồi."

"..."