Chương 37.

Chia, chia ước mơ?

Còn có thể như vậy nữa sao? Đây là hành động mà Hứa Ý, Kiều Y và Chardolly cũng không thể nghĩ tới.

Ba người đều sững sờ.

Mấy bạn nhỏ thì một bộ dáng đã quen rồi.

O"Neal, Jiman, Nora và các bạn nhỏ khác đều muốn chia ước mơ của mình cho Vưu Gia, từng đứa từng đứa đều nói đến thất thủy bát thiệt.

Có một bé chia cho Vưu Gia ước mơ trở thành bác sĩ, có một bé chia cho Vưu Gia ước mơ trở thành Chiến Thần, có một bé chia cho Vưu Gia ước mơ trở thành thần tiên, có bé lại chia cho Vưu Gia giấc mơ hạnh phúc.. Đủ ước mơ đa dạng, không có cái nào lặp lại.

Vưu Gia chưa từng gặp tình huống này bao giờ, nhưng bé lại cảm nhận được sự hữu hảo của các bạn, đôi mắt của bé cong cong, khóe miệng cũng cong theo, hiển nhiên là bé đang rất vui vẻ.

Chardolly thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sợ lòng tốt của mình lại biến thành chuyện xấu, làm tổn thương đến Vưu Gia.

Kiều Y cười nói: "Suy nghĩ của mấy bé con thật trong sáng."

Hứa Ý gật gật đầu.

Suy cho cùng, trẻ con vẫn là trẻ con. Dù có dựa dẫm vào người lớn như thế nào, thì bọn trẻ cũng cần có vòng nhỏ cho riêng mình, trong cái vòng nhỏ này, các bé có thể nhanh chóng khỏe mạnh mà trưởng thành. Bởi vậy cậu, Kiều Y và Chardolly không có ngăn cản các bé nói chuyện mà cho phép các bé tùy ý dệt nên những ước mơ vô biên của mình.

Mãi đến tận khi bọn nhỏ ngừng nói về ước mơ, bắt đầu cảm thấy trong phòng học nhàm chán muốn lật trời, Hứa Ý mới nói: "Dẫn mấy đứa ra ngoài ra chơi đi."

Kiều Y hỏi: "Ngày hôm nay chúng ta muốn đến chân núi xem thực vật phải không anh?.""

Hứa Ý: "Đúng vậy."

Chardolly. "Để anh tới quay chụp."

Hứa Ý gật đầu: "Được đó."

Kiều Y bắt đầu tổ chức cho mấy bạn nhỏ xếp hàng chuẩn bị xuất phát. Từng bé từng bé vui vẻ rộn ràng theo sát Kiều Y ra sân sau.

Chardolly ở bên cạnh chụp ảnh.

Hứa Ý đi phía sau xem có nguy hiểm gì không. Cứ như vậy mà đi đến chân núi.

Kiều Y giới thiệu cho mấy bạn nhỏ tên các loài thực vật.

Hứa Ý cũng ở bên cạnh lắng nghe, cậu không nhịn được mà nhìn Vưu Gia. Từ nãy đến giờ Vưu Gia vẫn đi cùng mấy bé O"Neal, dường như bé đã sẵn lòng tiếp nhận mấy bé O"Neal.

Khóe miệng cậu không khỏi hiện lên ý cười nhợt nhạt, lúc này quang não vang lên thông báo nhắc nhở cậu sắp đến thời gian phỏng vấn, cậu đang tính giao bọn nhỏ cho Kiều Y và Chardolly trông một lúc, chợt tiếng chuông cửa của nhà trẻ Hồng Tinh bỗng vang lên.

"Hiệu trưởng, hình như có người đến." Chardolly nói.

"Chắc là người phỏng vấn đến." Hứa Ý nói.

"Là giáo viên hay bảo an?"

"Còn chưa biết, để em đi xem thử."

"ĐƯỢC."

"Nhớ để ý Vưu Gia nha."

"Anh biết rồi."

Hứa Ý gật đầu, ánh mắt không tự chủ được mà rơi xuống người Vưu Gia, cậu phát hiện không biết lúc nào Vưu Gia đã nhìn mình.

Cậu đi lên trước, ngồi xổm trước mặt Vưu Gia nói: "Vưu Gia, giờ hiệu trưởng phải bận một lúc, con chơi với cô Tiểu Kiều, thầy Char và mấy bạn O"Neal trước nha, hiệu trưởng rất nhanh sẽ trở lại, được không?"

Đôi mắt đen láy của Vưu Gia nhìn chằm chằm Hứa Ý.

Hứa Ý cười nói: "Nếu đồng ý, thì gật đầu nào."

Vưu Gia không nhúc nhích.

"Gật đầu, giống như vầy nè." Hứa Ý chậm rãi gật đầu một cái.

Vưu Gia vẫn thẳng tắp nhìn Hứa Ý.

"Hiệu trưởng sẽ dạy lại, con học theo được không?"

Vưu Gia từ từ gật cái đầu nhỏ của mình xuống.

"Con giỏi quá." Hứa Ý ôn nhu xoa xoa cái đầu nhỏ của Vưu Gia.

Đôi mắt của Vưu Gia cong lên.

Hứa Ý cười nói: "Được rồi, con chơi ở đây nha, một lát nữa hiệu trưởng sẽ trở lại."

Vưu Gia nhìn Hứa Ý.

Hứa Ý. "Gật đầu nào."

Vưu Gia gật đầu.

Hứa Ý nở nụ cười, sau đó đứng dậy, vẫy tay với bọn trẻ rồi quay người đi vào sân sau. Khi cậu vòng qua một dãy phòng học, quang não của cậu lại vang lên, là số của chú cảnh sát.

Không chờ cậu nhận, cuộc gọi đã bị ngắt, bên tai truyền đến tiếng kêu của chú cảnh sát: "Hiệu trưởng Hứa, hiệu trưởng Hứa!"

Hứa Ý ngước mắt lên nhìn, liền nhìn thấy chú cảnh sát đang đứng trước cổng.

"Bên này bên này." Chú cảnh sát vẫy tay nói.

Hứa Ý đi đến cổng.

Chú cảnh sát liền giải thích: "Cậu đã nói toàn thời gian của mình đều ở nhà trẻ Hồng Tinh, cho nên tôi không liên hệ trước đã tới. Nào biết tôi nhấn chuông cửa một hồi cũng không thấy ai nên mới gọi cho cậu không nghĩ tới tôi vừa mới gọi, cậu liền xuất hiện, cậu đã ở đâu vậy? Đây không phải là nhà trẻ sao? Bọn trẻ đâu hết rồi? Sao một đứa tôi cũng không thấy ?"

"Buổi sáng là hoạt động ngoại khóa, cho nên tôi mang bọn nhỏ đến chân núi chơi."

"Thì ra là vậy."

"Sao chú cảnh sát lại đột nhiên tới đây? Có phải không tìm được ba mẹ của Vưu Gia không?"

"Ừm." Chú cảnh sát gật đầu.

Trong lòng Hứa Ý liền lạnh. Đây là muốn đưa Vưu Gia đến Viện nuôi dưỡng sao?

Vậy tình hình của Vưu Gia có thể tệ hơn hay không?

"Bất quá, người thân của Vưu Gia đã tìm đến." Chú cảnh sát nói.

Người thân của Vưu Gia?

Trong lòng Hứa Ý vui vẻ, cậu nhìn theo hướng ngón tay của chủ cảnh sát.

Cậu thấy hai người đàn ông đứng bên cạnh chủ cảnh sát.

Trước đó cậu vốn cho rằng hai người này là đồng nghiệp của chú cảnh sát, cho nên không có nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại, khí chất của hai người hoàn toàn khác với chú cảnh sát.

Một người đàn ông hơi mập, mặc âu phục đi giày da, tóc tai được chải chuốt kỹ càng, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, cực kỳ giống một quản gia.

Mà người đàn ông bên cạnh. Người này dáng người rất cao, chắc khoảng 1m85 trở lên, mặc áo sơ mi sẫm màu và quần tây, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn. Cơ hồ trong nháy mắt nhìn thấy người này, cậu liền có thể xác định người đàn ông này có quan hệ máu mủ với Vưu Gia, nếu không sẽ không trông đẹp trai đến như vậy, cả người còn lộ ra khí chất cao quý và thận trọng.

"Xin chào hiệu trưởng Hứa." Người đàn ông đột nhiên đưa tay ra với Hứa Ý. Hứa Ý chậm nửa nhịp mới vươn tay ra bắt lấy.

Giọng nói của Hạ Duẫn trầm thấp mà êm tai. "Tôi tên là Hạ Duẫn, là cậu của Vưu Gia." Thái độ của anh có thể nói là ôn hòa, thế nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng không thể bỏ qua.

Hứa Ý. "Tôi tên là Hứa Ý, là hiệu trưởng của nhà trẻ Hồng Tinh"

Hạ Duẫn buông tay ra: "Cảm ơn cậu đã cứu Vưu Gia."

"Không cần khách khí." Hứa Ý nói.

"Bây giờ chúng tôi có thể gặp Vưu Gia được không?"

"Có thể."

"Hiện tại thằng bé đang ở đâu?"

"Đang chơi với các bạn."

"Cái gì?" Người đàn ông hơi mập bỗng kêu lên. "Thiếu gia Vưu Gia sao có thể chơi với người khác? Nếu cậu ấy bị khi dễ…"

"Lý Lâm" Hạ Duẫn khẽ gọi một tiếng.

Lý Lâm lập tức im lặng, dường như hắn rất sợ Hạ Duẫn.

Hạ Duẫn nhìn Hứa Ý nói: "Tôi hiện tại có thể gặp thằng bé không?"

Hứa Ý gật đầu: "Có thể, nhưng mà --"

Hạ Duẫn: "Nhưng mà sao?"

"Tôi có thể mạo muội hỏi, sao Vưu Gia lại đi lạc được không?"

Hạ Duẫn liếc nhìn Lý Lâm một cái.

Lý Lâm lập tức rút đầu lại như con chim cút, thấp giọng lẩm bẩm: "Xin lỗi."

Hạ Duẫn giải thích với Hứa Ý: "Là do sơ sẩy của người lớn."

"Vậy sao cậu bé lại không có quang não?"

"Thằng bé có."

"Có?" Hứa Ý kinh ngạc nhìn chú cảnh sát.

Chú cảnh sát nhỏ giọng nói bên tai Hứa Ý: "Quang não của Vưu Gia quá cao cấp, nên tôi không thấy được."

Được thôi, xem ra chú cảnh sát cũng thiếu kiến thức giống Hứa Ý. Cậu cũng không có trách chú cảnh sát, nhưng cậu vẫn nhịn không được hỏi. "Vậy sao Vưu Gia lại không nói chuyện?"

Hạ Duẫn im lặng một chút mới nói: "Trước đây thì nói, nhưng hiện tại thì không."

Hứa Ý. "Tại sao? Có phải bị bệnh hay không?"

"Không phải, là bị mất ngôn ngữ do kinh hãi quá độ."

"À cái này.. Vậy ba mẹ cậu bé!"

"Khụ khụ." Lý Lâm bỗng tằng hắng một tiếng.

Hứa Ý chợt bừng tỉnh.

Cậu chợt ý thức được một người ngoài như mình, không nên hỏi nhiều như vậy.

Cậu theo bản năng nhìn Hạ Duẫn.

Thần sắc của Hạ Duẫn vẫn không thay đổi, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đưa cho Hứa Ý.

Hứa Ý đưa tay nhận lấy, đây là hộ khẩu chứng minh thân phận của tinh tế. Cậu cúi đầu nhìn, liền thấy tấm thẻ này giống như một cái màn hình nhỏ, có thể lật qua từng trang.

Cậu nhìn thấy dòng chữ "Chủ hộ Hạ Duẫn", "Thành viên hộ khẩu Vưu Gia".

Cuối cùng còn có một tấm hình.

Trong hình là Hạ Duẫn đang ngồi ôm Vưu Gia.

Một lớn một nhỏ này, một nụ cười cũng không có.

Nếu không phải bối cảnh trong hình là phòng khách, cậu còn cho rằng một lớn một nhỏ này đang chụp hình chứng minh thư. Bất qua điều này cũng chứng mình rằng, Hạ Duẫn đúng là cậu của Vưu Gia, cậu trả thẻ lại cho Hạ Duẫn.

Hạ Duẫn đưa tay ra nhận lấy.

"Mọi người đi theo tôi." Hứa Ý nói.

Hạ Duẫn gật đầu.

Hứa Ý dẫn Hạ Duẫn, Lý Lâm và chú cảnh sát đi về hướng sân sau. Còn chưa ra khỏi cửa, đã nghe thấy tiếng mấy bạn nhỏ cười cười nói nói truyền đến từ chân núi.

"Vưu Gia! Vưu Gia! Cậu tới đây xem này!"

"Vưu Gia, cậu xem bên này có nhiều hoa hoa chưa nè!"

""Không được ngắt hoa đâu, hoa sẽ đau đó!"

"Nhanh nhìn kìa, nơi này có con sâu nhỏ!"

"Ai da, mọi người cẩn thận, cẩn thận chút sâu sẽ biến thành yêu quái đó!"

"Vưu Gia cậu cũng phải cẩn thận nha."

Thỉnh thoảng lại nghe có tiếng bạn nhỏ gọi tên "Vưu Gia".

Lý Lâm kinh ngạc cực kỳ, không nhịn được mà nhìn Hạ Duẫn.

Sắc mặt của Hạ Duẫn vẫn bình thản đi theo Hứa Ý.

Sau khi Hứa Ý mở cửa sân ra, mời bọn Hạ Duẫn đi ra ngoài.

Vừa mới đi hai bước, bọn họ đã nhìn thấy mấy bạn nhỏ đang chạy tán loạn cách đó không xa.

Ánh mắt của bọn họ tự nhiên rơi vào trên người Vưu Gia.

Vưa Gia và O"Neal, Jiman, Phí Phí đang xem hoa, cỏ và côn trùng.

"Là thiếu gia Vưu Gia, đúng là thiếu gia Vưu Gia rồi." Lý Lâm cao hứng đến muốn khóc, lớn tiếng gọi: "Thiếu gia Vưu Gia!"

Vưu Gia nghe vậy quay đầu nhìn sang, thấy được Hạ Duẫn và Lý Lâm, cậu bé liền đứng thẳng người.

"Thiếu gia Vưu Gia lại đây." Lý Lâm cười vẫy vẫy tay với Vưu Gia.

Vưu Gia nhìn Hứa Ý.

Hứa Ý cười cười.

Lúc này Vưu Gia mới cất bước đi tới bên này.

Lý Lâm chạy nhanh tới chỗ Vưu Gia. "Rốt cuộc cũng tìm thấy cậu."

Vưu Gia quay đầu nhìn Hạ Duẫn.

Hạ Duẫn: "Không có chuyện gì là tốt rồi."

Vưu Gia hơi cúi đầu.

Hứa Ý ngồi xổm xuống, giơ tay xoa xoa đầu Vưu Gia hỏi: "Đây là cậu của con phải không?"

Vưu Gia gật đầu.

Lý Lâm vui mừng nói: "Ngài Hạ, thiếu gia Vưu Gia chịu gật đầu kìa."

Hạ Duẫn kinh ngạc liếc nhìn Hứa Ý.

Hứa Ý tiếp tục nói với Vưu Gia: "Vậy con trở về với cậu của mình đi."

Vưu Gia hơi sửng sốt, sau đó lại gật đầu.

Hứa Ý đứng dậy, nhìn Hạ Duẫn nói: "Ngài Hạ, Vưu Gia còn nhỏ, có vấn đề tâm lý gì cũng có thể điều trị, hi vọng ngài có thể kiên trì và yêu thương cậu bé nhiều hơn."

"Tôi hiểu rồi." Hạ Duẫn cuối cùng lại nói thêm một câu: "Cảm ơn hiệu trưởng Hứa"

"Không cần khách sáo"

Hạ Duẫn nhìn Vưu Gia, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Vưu Gia."

Vưu Gia ngoan ngoãn đi tới trước mặt Hạ Duẫn, tay nhỏ siết chặt ngón tay của Hạ Duẫn.

Hạ Duẫn nhìn Hứa Ý nói: "Hiệu trưởng Hứa, quà tạ lễ rất nhanh sẽ được đưa tới, tạm biệt"

A?

Quà tạ lễ?

Không chờ Hứa Ý phản ứng lại, Hạ Duẫn đã nắm tay Vưu Gia đi tới cửa sân.

"Vưu Gia!" Phí Phí gọi to một tiếng.

Vưu Gia quay đầu lại.

O"Neal hỏi: "Vưu Gia cậu đi đâu vậy?"

Vưu Gia không trả lời.

O"Neal hỏi: "Cậu không học nữa sao?"

Phi Phí cũng hỏi "Câu không chơi với tụi tớ nữa hả?"

Vưu Gia không trả lời.

Vưu Gia cúi đầu, yên lặng đi cùng Hạ Duẫn, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn. Lúc ngồi trên tinh hạm, cậu bé lấy tay lau nước mắt.

"Muốn ở lại sao?" Hạ Duẫn hỏi.

Vưu Gia cúi đầu gảy gảy ngón tay út.

Hạ Duẫn lại hỏi: "Có phải con sợ bọn họ ghét bỏ con không thể nói chuyện không?"

Tác giả có lời muốn nói

Phí Phi: Vưu Gia, cậu đừng đi, tớ sẽ cho cậu cả thỏi socola, không cho một nửa nữa!

O"Neal: Phí Phí hào phóng quá.

Phí Phí: Tớ vốn hào phóng mà, chỉ tại nghèo khó đã bóp méo tớ.

Dịch Sa: Có lúc nào lão nương để con phải nghèo khó chứ?

Phí Phí. Mẹ ơi, hai ngày mẹ mới cho con một thỏi socola đó.

Dịch Sa: Trước khi nói con hãy nhìn lại cái cơ thể mũm mĩm này của mình đi!

Phi Phí =D1=!