Chương 36: Ước mơ

"Mặc quần xong rồi." Hứa Ý nói.

Vưu Gia quơ quơ đôi chân ngắn của mình tỏ ý đã mặc quần xong.

"Lại mang giày nào." Hứa Ý nói.

Vưu Gia lập tức duỗi bàn chân nhỏ đến.

Hứa Ý như trước một bên mang một bên dạy cho cậu bé.

Vưu Gia nghiêm túc nhìn theo.

Hứa Ý nhẹ giọng nói: "Được rồi, lần sau con cứ mang như vậy nha, biết không?"

Vưu Gia ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn Hứa Ý.

Hứa Ý cảm khái trong lòng, đứa bé Vưu Gia này đúng thật là rất đẹp trai, cậu hiếm thấy đứa trẻ nào đặc biệt đặc biệt đặc biệt đẹp trai như vậy. Ôi trái tim này của cậu đều muốn tan chảy luôn rồi, dù cậu bé không nói lời nào, cậu cũng không đành lòng trách cứ. "Vậy chúng ta cùng đi ăn sáng nhé?"

Vưu Gia nhìn xuống mặt đất. Hứa Ý ôm cậu bé xuống.

Bữa sáng hôm nay rất đơn giản, sữa bò nóng, bánh bao nhân trứng sữa và hai chén canh trứng gà.

Hứa Ý ăn đến no bụng.

Vưu Gia cũng ăn đến bụng nhỏ tròn vo.

"Nhìn xem, con ăn ra bụng dưa hấu luôn rồi này." Hứa Ý chỉ vào cái bụng nhỏ của Vưu Gia.

Vưu Gia cúi đầu nhìn xuống, tay nhỏ vuốt vuốt cái bụng của mình, đúng là bụng nhỏ hơi phình ra.

“Đây có phải là dưa hấu không?" Hứa Ý cười hỏi.

Vưu Gia giương mắt nhìn khuôn mặt đầy ý cười nên càng thêm đẹp mắt của Hứa Ý.

Hứa Ý cười nói: "Đi nào, thầy dẫn con đi xem dưa hấu thật nha."

Vưu Gia đi theo Hứa Ý đến mảnh vườn ở gần phòng học lớp mầm.

Mảnh vườn nhỏ này dưới sự chăm sóc của Hứa Ý và các bạn nhỏ đã ra hình ra dạng.

Hành lá, cải thìa, rau hẹ, rau thơm, cà chua còn có một gốc cây dưa hấu non xanh biếc, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy vui rồi.

Hứa Ý dắt Vưu Gia đến trước cây dưa hấu non.

Vốn là có ba gốc cây dưa hấu non, cũng không biết là ở giữa xảy ra vấn đề gì mà chỉ có cây này còn sống.

Nhưng cái cây này cũng rất không chịu thua kém mà kết được hai trái dưa hấu có hoa văn.

Cậu và mấy bạn nhỏ đều mừng rỡ không thôi.

Đây là thành quả lao động của tất cả mọi người, cho nên dù mấy bạn nhỏ có nghịch ngợm như thế nào thì cũng không có phá hư, thỉnh thoảng còn tới xem một chút.

Bây giờ hai trái dưa nhỏ này đã trưởng thành thành lớn cỡ quả bóng cao su.

"Con xem này, đây chính là dưa hấu." Hứa Ý ngồi xóm xuống nói.

Vưu Gia cũng ngồi xổm xuống bên cạnh.

"Đây là cà chua." Hứa Ý giới thiệu với Vưu Gia.

Vưu Gia nhìn theo, trong mắt đều là sự hiếu kỳ.

"Những thứ này có thể ăn sống, xào, làm rau trộn đều cực kỳ ngon. Chút nữa chúng ta làm món cà chua trộn đường ăn nha, có được không?" Hứa Ý nhìn Vưu Gia nói.

Đôi mắt của Vưu Gia hơi cong lên một chút, đây là đồng ý rồi.

"Bất quá, trước tiên chúng ta phải nhổ cỏ đã." Hứa Ý nói.

Ảnh mắt của Vưu Gia hiện lên sự mê hoặc.

"Đây là cỏ." Hứa Ý chỉ vào đám cỏ dại đang mọc trên đất mềm nói: "Sức sống của bọn chúng rất mạnh mẽ, sẽ hút mất chất dinh dưỡng của cả chua và dưa hấu, khiến cà chua và dưa hấu không thể lớn được."

Nghe vậy đôi mắt của Vưu Gia tỏa sáng lên tựa hồ cảm thấy chơi rất vui.

Hứa Ý nhẹ giọng nói: "Chúng ta phải nhổ chúng đi, để dưa hấu và cà chua có thể phát triển."

Vưu Gia muốn dùng tay không nhổ cỏ.

"Chờ một tý." Hứa Ý lên tiếng.

Vưu Gia khó hiểu nhìn Hứa Ý.

Hứa Ý đưa một đôi bao tay nhỏ cho Vưu Gia: "Nhựa cỏ rất khó để rửa sạch, còn dễ cứa vào tay, nên con phải mang bao tay để bảo vệ tay của mình."

Vưu Gia nhận lấy bao tay, học theo Hứa Ý mang vào, cũng học Hứa Ý cách nhổ cỏ. Khi thành công nhổ được một ngọn cỏ, cậu bé cố ý đưa cho Hứa Ý xem.

Hứa Ý: "Vưu Gia thật là lợi hại."

Khóe miệng của Vưu Gia hơi cong lên, lại tiếp tục nhổ cỏ. Lúc này, Tiểu Hoa nằm ở bên cạnh nhìn, Phát Tài Phú Quý thì dường như muốn đi về phía cây dưa hấu. Vưu Gia sợ chúng nó làm hư cây dưa hấu non, nên giơ tay lên ngăn lại, tụi nó lại tưởng rằng Vưu Gia muốn chơi với mình, nên lập tức chạy đến cắn cắn ống tay áo của Vưu Gia.

Khuôn mặt nhỏ của Vưu Gia liền bị dọa cho trắng bệch.

"Đừng sợ đừng sợ, chúng nó đang chơi với con đó." Hứa Ý nhanh chóng nói.

Vẻ mặt Vưu Gia kiên định nhìn về phía mấy nhóc Tiểu Phát, bé thấy tụi nó thật sự chỉ cắn cắn tay áo, còn dùng đầu cọ cọ vào tay mình.

Lòng bàn tay của bé cảm nhận được một đoàn bông xù, sắc trắng trên mặt dần dần rút đi, đôi mắt bé lóe sáng, quay đầu nhìn về phía Hứa Ý.

Hứa Ý: "Con chơi với tụi nó một lát đi, nếu không tụi nó sẽ cứ quấn lấy con cho coi."

Vưu Gia chơi cùng với Phát Tài Phú Quý một lúc, chơi một lúc, chơi thêm một lúc, đã tới giờ cơm trưa rồi. Bé ngồi xổm trước ổ mèo, nhìn mấy bé mèo con ngủ, tay nhỏ còn không an phận xoa xoa cái bụng nhỏ của bọn chúng.

Phát Tài Phú Quý đã mệt mỏi nửa ngày, lúc này ngủ đặc biệt say, tùy ý cho Vưu Gia vuốt ve.

Vưu Gia xoa xoa một lúc, mới hưng phấn quay đầu nhìn Hứa Ý.

Hứa Ý cười cười, sau đó cậu liên hệ với chú cảnh sát, dò hỏi chuyện tìm ba mẹ cho Vưu Gia. Kết quả được biết cảnh sát đã đăng thông tin của Vưu Gia lên tinh võng, trước mắt vẫn chưa có ai liên hệ.

Bọn họ yêu cầu Hứa Ý kiên nhẫn chờ một chút, nếu ngày mai thật sự vẫn chưa tìm được, bọn họ sẽ đưa Vưu Gia đến Viện nuôi dưỡng.

Hứa Ý suy nghĩ một lát, cũng chỉ có thể như vậy.

Cậu tiếp tục mang theo Vưu Gia thu dọn phòng học, đi siêu thị mua thức ăn, xúc phân cho mèo,

Phải thừa nhận rằng, Vưu Gia là bạn nhỏ ngoan ngoãn nhất mà Hứa Ý từng gặp.

Cậu bé không nói lời nào, nên không ồn ào như O"Neal, không ầm ĩ như Phí Phí, không nhớ nhà như Jiman, cũng không thích khóc như Nora.

Vưu Gia chỉ lặng lẽ đợi trước mặt Hứa Ý, rất nhiều chuyện cậu bé đều không biết làm, thế nhưng lại rất cố gắng học tập.

Khi đi siêu thị, nghe thấy nhiều người lớn tiếng nói chuyện, cậu bé bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, dường như đã từng phải chịu tổn thương tâm lý.

Sau khi nhận ra điều đó, Hứa Ý đối xử với Vưu Gia càng thêm dịu dàng. Buổi tối như thường lệ là tiết mục kể chuyện trước khi ngủ.

Hôm sau là thứ hai, Kiều Y và Chardolly tới làm, biết được chuyện của Vưu Gia, hai người đều ngập tràn đồng cảm, dồn dập lấy lòng Vưu Gia.

Nhưng Vưu Gia hoàn toàn không để ý đến hai người họ.

Kiều Y: "Cậu bé hình như chỉ thích mỗi hiệu trưởng thôi."

Chardolly. "Đúng vậy, căn bản là không để ý đến chúng ta

Hứa Ý nhớ lại, khi cậu mới gặp Vưu Gia, tuy rằng Vưu Gia cũng không nói câu nào, thế nhưng cậu bé vẫn sẵn lòng giao lưu. Sao bây giờ lại không để ý đến Kiều Y và Chardolly rồi, cậu hơi suy nghĩ một chút nói: "Chắc là chưa quen với hai người."

Kiều Y: "Cậu bé thật đẹp trai."

Chardolly gật đầu.

Kiều Y: "Cũng không biết nhan sắc của ba mẹ cậu bé như thế nào."

Vưu Gia nghe vậy thì cái đầu nhỏ cúi thấp xuống.

Hứa Ý không nhìn thấy việc này, cậu tiếp tục nói chuyện với Kiều Y và Chardolly. Không lâu sau, các phụ huynh và các bạn nhỏ đều tới, vốn Hứa Ý không muốn để nhiều người biết chuyện của Vưu Gia, cho nên để Kiều Y và Chardolly nghênh đón mấy phụ huynh và mấy bạn nhỏ.

Nhưng các phụ huynh phải gặp được Hứa Ý mới yên tâm.

Cậu không thể làm gì khác hơn là đến cổng chào hỏi, mới nói hai cầu liền thấy Vưu Gia ném bóng cao su đi, bịch bịch chạy tới, phải đứng bên cạnh Hứa Ý mới chịu.

Cậu mỉm cười bất lực.

"Hiệu trưởng đây là ai vậy?" Lâm Lâm kinh ngạc thốt lên: "Trông thằng bé đẹp trai quá."

Hứa Ý nói Vưu Gia là một bạn nhỏ đi lạc, nên tạm thời ở lại nhà trẻ.

Các phụ huynh nghe vậy liền thổn thức không thôi, ánh mắt nhìn Vưu Gia càng ôn hòa, đồng thời căn dặn con cái mình, phải chơi với Vưu Gia, không được tùy hứng.

Những bạn nhỏ đều gật đầu đáp ứng.

Sau buổi kiểm tra buổi sáng, mấy bạn nhỏ đều nhìn chằm chằm Vưu Gia.

Trong đó Phí Phí là tích cực nhất, bé xông lên nói: "Xin chào Vưu Gia, tớ tên là Phí Phí, tớ sắp 4 tuổi rồi. Tớ biết ngâm thơ, kể chuyện cổ tích, tới giỏi nhất là ca hát. Chúng ta, chúng ta có thể kết bạn được không?,"

Vưu Gia nhìn Phí Phí một chút, nhưng không nói lời nào.

Phí Phí cảm thấy mình bị tổn thương rồi, quay đầu liền nói với Hứa Ý: “Hiệu trưởng ơi, cậu ấy phớt lờ con."

"Không phải bạn ấy phớt lờ con, mà bạn ấy.." Hứa Ý dùng một chút.

Phí Phí mất mát nói: "Cậu ấy chính là phớt lờ con, mới không chịu nói lời nào."

Hứa Ý suy nghĩ một chút, Vưu Gia có thể nghe hiểu mọi người nói gì, cũng có thể làm được một số việc. Phương diện nói chuyện này hắn là vấn đề tâm lý hoặc sinh lý, nói không chứng có thể trị khỏi, vì thế cậu nói với Phí Phí: “Vưu Gia hiện tại không thể nói chuyện "

"Vậy lúc nào cậu ấy mới nói chuyện được thầy?” O"Neal hỏi.

"Khi chúng ta đối xử với Vưu Gia tốt hơn, có thể bạn ấy sẽ muốn nói chuyện". Hứa Ý nói.

Phí Phí vừa nghe "Đối xử với Vưu Gia tốt hơn", bé liền lập tức lấy socola của mình ra. Phương pháp đối xử tốt với người khác của Phi Phi chính là tặng socola và hát cho họ nghe, bất quá xét thấy lần trước Nora lấy của bé một thỏi socola, đồng thời còn không chia cho bé một nửa.

Lần này bé nhớ rồi.

Phí Phí xé vỏ thỏi socola ra trước, bé chia một nửa cho Vưu Gia, nói: "Cho cậu ăn nè."

O"Neal hỏi: "Sao cậu chỉ cho có một nửa vậy?"

Phí Phí cây ngay không sợ chết đứng nói: "Bởi vì tớ cũng phải ăn một nửa, tớ cũng muốn ăn, nếu không bụng tớ sẽ đói, đói bụng rồi tớ sẽ khóc."

O"Neal lườm Phí Phí một cái: "Cậu chính là keo kiệt thì có."

"Tớ, tớ, tớ không phải keo kiệt, tớ cũng muốn ăn socola mà."

O"Neal không để ý tới Phí Phí, lấy chú gấu mèo nhỏ đồ chơi của mình ra cho Vưu Gia.

Jiman thì đưa cho Vưu Gia chiếc kèn Harmonica.

Nora thì tặng cho Vưu Gia kẹo trái cây của mình.

Những bạn nhỏ khác cũng sôi nổi tặng quà.

Trước mặt Vưu Gia tràn đầy mấy món quà của các bạn nhỏ, bé đầu tiên là sợ sệt, tiếp đó bé nhìn từng khuôn mặt tươi cười của các bạn, bé quay đầu nhìn Hứa Ý, Hứa Ý cười nói: "Các con có thể chơi cùng nhau."

Đôi mắt của Vưu Gia lúc này mới cong lên.

Hứa Ý gọi mấy bạn nhỏ vào phòng học, tập trung quanh hai chiếc bàn tròn lớn để cùng nhau chia quà, Phí Phí hưng phấn nói: "Wow, thật nhiều."

O"Neal gật đầu: "Đúng là rất nhiều nha!"

Mấy bạn nhỏ đều nhìn tới nhìn lui.

Vưu Gia cũng tràn ngập hiếu kỳ với mấy món quà, nhưng bé không chạm vào chúng.

Chợt Phí Phí nằm sấp lên bàn, cách mấy bạn nhỏ, đem một chú ngựa đồ chơi nhét vào trong tay Vưu Gia nói: "Cậu cầm xem đi."

Lúc này Vưu Gia mới nhìn món đồ chơi trong tay mình.

“Đẹp phải không?" Phi Phi nói: "Tớ mơ ước có thật nhiều quà như vậy.

O"Neal gật đầu nói: "Tớ cũng mơ ước muốn có thật nhiều quá."

Jiman: "Ước mơ của tớ là trở thành nhà khoa học."

Nora cũng nói: "Tớ ước mơ sẽ trở thành nghệ sĩ múa, mama sẽ ở dưới sân khấu xem tớ múa và vỗ tay cùng mọi người. Tớ chính là công chúa.”

Từng bạn nhỏ đều nói ước mơ của mình.

Chardolly. "Vưu Gia, ước mơ của con là gì?"

Vưu Gia hơi run run.

Nora nhỏ giọng nói: "Vưu Gia không nói chuyện "

O"Neal: "Không nói chuyện chính là không có ước mơ sao?

Chardolly hơi lúng túng, vốn dĩ hắn muốn cổ vũ Vưu Gia nói chuyện, không nghĩ tới Nora và O"Neal lại nói như thế. Hắn nhanh chóng động não, muốn bù đắp một chút.

Kiều Y cũng sửng sốt.

Lúc Hứa Ý muốn nói chuyện, Phí Phí bỗng chen đến trước mặt Vưu Gia rất nghiêm túc nói: "Vưu Gia, không sao đâu, không sao hết. Tớ có rất nhiều rất nhiều rất nhiều ước mơ, tớ sẽ chia cho cậu một cái nhé!"