Chương 42: Không Thể Nói Lý Lẽ Với Cầm Thú!

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, chốc lát sau, Cận Ngự mặc áo choàng tắm đi ra phòng khách.

Anh lại nhìn vào Mộ Thất Thất ngồi xếp bằng trên sofa, trên đùi đặt trái dưa hấu lớn đủ để chứa cái đầu nhỏ bé của cô, tay cầm thìa bạc, ăn một cách rất sảng khoái.

Trên TV đang chiếu《Mèo và Chuột》phiên bản tiếng Tứ Xuyên, vô cùng hài hước, cùng với tiếng cười khoa trương vang vọng của Mộ Thất Thất.

Cận Ngự nhíu mày, đúng là không tim không phổi, chỉ trong khoảng thời gian tắm rửa ngắn ngủi mà con nhóc này hoàn toàn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mộ Thất Thất thấy gương mặt lạnh lùng căng thẳng của Cận Ngự thông qua TV, liền bất giác thu lại nụ cười, tiện tay cầm lấy remote giảm âm lượng TV xuống.

Cận Ngự cầm hộp thuốc đi đến bên cạnh Mộ Thất Thất ngồi xuống.

Sau đó không nói lời nào, nắm lấy chân Mộ Thất Thất đặt lên đùi mình.

Anh mở hộp thuốc ra, dùng kẹp gắp bông thuốc, chấm thuốc, rồi bắt đầu xử lý vết thương trên đầu gối cho Mộ Thất Thất.

Vết thương không sâu, chỉ bị rách da.

Nước thuốc chạm vào vết thương khiếm Mộ Thất Thất liên tục kêu la "ai da".

Cận Ngự vững vàng giữ hai chân Mộ Thất Thất, không cho động đậy.

“Anh nhẹ chút!” Cuối cùng Mộ Thất Thất không nhịn được kêu to thành tiếng.

Cận Ngự dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn cô với đôi mắt trầm tĩnh, như thể ước gì có thể ăn cô ngay lập tức.

Mộ Thất Thất cắn cánh môi, nhịn đau, không dám la hét nữa.

Nhìn cái gì mà nhìn! Tôi im không phải được rồi à?

Cận Ngự cúi đầu, tiếp tục xử lý vết thương cho cô.

"Em có biết kẻ bắt cóc em là ai không?" Cận Ngự sâu xa hỏi.

Mộ Thất Thất gật đầu.

"Nói chuyện!"

Mộ Thất Thất ngoan ngoãn đáp: “Dạ là bạn trai của Kha Nhược Tuyết, cậu chủ của Cường Thịnh Quốc Tế, Tưởng Nghị!”

“Bây giờ biết cái gì gọi là chuốc họa vào thân chưa?”

"Bọn họ thật sự định thiêu sống tôi sao? Đó là gϊếŧ người... Phạm pháp..."

Cận Ngự ngước mắt nhìn cô, định mượn chuyện này giáo dục cô, cô thì giỏi lắm, còn ra dáng vẻ Gia Cát Lượng, đoán rõ ràng rành mạch tâm tư đối phương.

Mộ Thất Thất vốn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt có thể gϊếŧ người của Cận Ngự liền nhịn xuống lời nói đến bên miệng

Cận Ngự ném bông thuốc vào thùng rác, rối lấy băng keo cá nhân dán che vết thương.

Mộ Thất Thất cong đầu gối muốn thu hai chân về, Cận Ngự lại đè mạnh xuống.

Mộ Thất Thất nhíu mày, "ai da" một tiếng.

Cận Ngự rũ mắt nhìn nửa trái dưa hấu lớn Mộ Thất Thất đang ôm trong lòng, vẻ mặt hiện lên sự khó chịu: "Dưa hấu ăn như vậy sao?”

Mộ Thất Thất liếc anh với ánh mắt khinh bỉ, chẳng lẽ dưa hấu nhà anh không phải dùng thìa xúc ăn sao?

Cận Ngự tiếp tục nói: "Dưa hấu phải cắt thành từng miếng rồi mới ăn, nếu không em đã ăn rồi thì người khác còn ăn thế nào?”

Mộ Thất Thất thản nhiên nói: "Vậy còn không phải đơn giản hơn sao? Lấy thêm vài cái thìa ăn cùng là được rồi.”

“Tôi không ăn đồ người khác ăn thừa!"

Mẹ nó! Không phải lại tái phát bệnh thích sạch sẽ đấy chứ?

Mộ Thất Thất đặt dưa hấu lên bàn, hậm hừ một tiếng: "Vậy anh cũng đừng ăn! Không ai ép anh ăn!”

“Đây là cách tiếp khách cơ bản nhất, lấy thứ dính nước miếng của em cho người khác ăn, em không cảm thấy ghê tởm sao?”

Đúng là mắc bệnh sạch sẽ!

Mộ Thất Thất nhìn hắn, híp mắt cười như khıêυ khí©h, sau đó phun ra nước miếng ở bên miệng, mím lại, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, ghê tởm chết anh!

Nhưng cô nghĩ sai rồi, một chuỗi động tác này không làm cho Cận Ngự ngồi bên cạnh cảm thấy ghê tởm mà càng nhìn càng cảm thấy cô nhóc trước mắt khá mê hoặc.

Mê hoặc...

Mộ Thất Thất cảm thấy ánh mắt của Cận Ngự càng lúc càng không đúng, không còn hung dữ như vừa rồi, hơn nữa hình như cô còn nghe được rõ tiếng hít thở nặng nề ở đối diện.

Không ổn rồi! Mau trốn thôi!

Nhưng đã không kịp, một bóng đen đã đè tới, Mộ Thất Thất thuận thế nằm trên ghế sô pha.

Cô vung tay, cố gắng đấu tranh: "Buông tôi ra! Cầm thú! Thả tôi ra!"

"A..."

Hơi thở bá đạo đè xuống, mang theo mùi sữa tắm còn chưa tan hết.

Cận Ngự hung hăng cướp lấy cánh môi cô, đầu lưỡi nóng rực thăm dò vào mảnh đầm lầy ẩm ướt, trong hương vị ngọt ngào còn lưu lại hương vị dưa hấu.

"Lần sau nên ăn dưa hấu như thế nào?" Cận Ngự cắn cánh môi Mộ Thất Thất, chờ đáp án.

Hai má của Mộ Thất Thất đỏ lên, nhưng vẫn cứng rắn nói: "Xúc ăn! Xúc lấy ăn! Xúc lấy ăn!”

Cận Ngự đưa tay gỡ khăn tắm Mộ Thất Thất quấn trước ngực lên, cảnh xuân chợt lộ ra.

Mộ Thất Thất sợ tới mức cả người run rẩy.

Cận Ngự vuốt ve sự mềm mại trong lòng bàn tay, nhỏ tiếng nói: "Nếu như em muốn bây giờ anh làm em thì em cứ tiếp tục cứng miệng đi!"

"Chồng... em sai rồi... Dưa hấu cắt ra rồi mới ăn... Bây giờ cả người em đều đau... Đừng chạm vào em, được không?" Mộ Thất Thất mềm mại cầu xin.

Tuyệt đối không thể nói lý lẽ với cầm thú! Mộ Thất Thất trong lòng thầm mắng.

Điện thoại di động trên bàn vang lên, Cận Ngự liếc mắt một cái, đưa tay cầm lấy điện thoại, bấm nghe.

“...... Là tôi... Thất Thất chỉ bị thương nhẹ... Chuyện này tôi hy vọng sẽ xử lý trong im lặng, tạm thời không cần cảnh sát can thiệp..."

Cận Ngự cúp máy rồi ném điện thoại sang một bên, sau đó tiếp tục chơi búp bê ở dưới thân.

"Hai ngày tới ngoan ngoãn ở nhà! Không được phép đi đâu hết!”

Mộ Thất Thất không dám phản bác, liên tục gật đầu.

"Đói bụng không?"

Mộ Thất Thất lại gật đầu.

"Chồng đi nấu cơm cho em!"

Cận Ngự dứt lời liền kéo khăn tắm lại cho Mộ Thất Thất, rồi đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Mộ Thất Thất xụi lơ ở trên sofa, thở phào nhẹ nhõm.

**

Khách sạn Kelly.

Khu vực dành riêng cho các cặp vợ chồng với tông màu tím, cùng với ánh sáng màu vàng ấm áp tạo ra một bầu không khí lãng mạn, tiếng đàn piano nhẹ nhàng lan tỏa không khí mờ ám.

Đúng là một nơi tuyệt vời cho các cặp vợ chồng ở Nam Kinh.

Nhưng mà giá cả đắt đỏ cũng bất giác nâng cao chi phí vào cửa của nó, giống như là muốn khiêm tốn nói cho thế giới biết, lãng mạn cũng cần chi phí.

Mộ Ngưng An ngồi trên ghế đơn nhung màu tím, trong tay cầm một tách cà phê sứ tinh xảo, khẽ nhấp một ngụm, dáng vẻ trông rất tao nhã.

Người ngồi đối diện cô ấy là một người đàn ông lịch sự, đeo cặp kính gọng vàng, mặc âu phục giày da, toát lên vẻ nho nhã.

Người đàn ông tên là Nhạc Tịch Trình, là đối tượng xem mắt mà trong nhà sắp xếp cho Mộ Ngưng An.

"Xin chào, cô Mộ!" Giọng nói của Nhạc Tịch Trình giống như con người của anh ta vậy, từ tốn nói: "Tôi tốt nghiệp Học viện Công nghệ Massachusetts*, cũng sống và làm việc ở Mỹ nhiều năm giống như cô Mộ! Tôi trở về từ năm ngoái và hiện đang giữ chức vụ giám đốc điều hành tại một ngân hàng đầu tư.”

* Viện Công nghệ Massachusetts. là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo dục trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật, cũng như trong các ngành sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học, và quản lý. (nguồn: wiki)

Mộ Ngưng An rũ mắt nghe, nhưng không có hứng thú gì với lời của Nhạc Tịch Trình.

Xem mắt chỉ là để ứng phó với người trong nhà.

Nhạc Tịch Trình tiếp tục nói: "Trước đây, tôi luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, tôi cảm thấy bây giờ đã đến lúc suy nghĩ về vấn đề gia đình, nếu mọi việc thuận lợi, tôi hy vọng có thể hoàn thành đại sự hôn nhân của mình trong năm nay..."

Nhạc Tịch Trình hờ hững nói, nhưng giọng điệu của anh ta không giống như đang giới thiệu bản thân. Nó giống như phân tích một dự án kinh doanh hao tốn một thời gian dài với các đối tác.

Đúng! Trong mắt Mộ Ngưng An, người đàn ông ngồi đối diện này chỉ coi hôn nhân là một hạng mục có thể kinh doanh.

Cận Hàn đi vào khách sạn, Cổ Nhạc chờ ở đại sảnh, vừa nhìn thấy ông chủ liền chạy tới, vội vàng mở tập tài liệu đi tới: "Tổng giám đốc Cận! Những tài liệu này rất cần chữ ký của anh!”

Cận Hàn nhận lấy bút, lướt qua văn kiện, sau đó nhanh chóng ký tên mình.

Cổ Nhạc lật từng tờ giấy, Cận Hàn ký tên, ký đến trang cuối cùng, thấy có một thiệp mời màu trắng viền vàng.

Cận Hàn nhíu mày, Cổ Nhạc căng thẳng lấy đi tấm thiệp mời kia.

"Tôi xin lỗi! Tổng giám đốc Cận! Là tôi sơ xuất!"

"Thiệp mời của ai?" Cận Hàn hỏi.

"Là cô Hoắc Linh Nhi đưa tới! Vừa rồi tôi chưa kịp vứt đi! Tôi xin lỗi!”

“Nếu còn lần sau, cậu có thể về nhà!”

Cận Hàn dứt lời liền khép văn kiện lại đưa cho Cổ Nhạc.

Cổ Nhạc gật đầu, tiếp nhận văn kiện, báo cáo: "Phòng ở tầng sáu, 601! Mọi người đã đến đông đủ! Đang chờ anh!”

Cận Hàn đang định đi về phía thang máy thì liếc mắt một cái, vừa khéo nhìn thấy Mộ Ngưng An ngồi ở khu tình nhân.

Ánh đèn mơ hồ làm mờ tầm mắt, nhưng khuôn mặt kia thật sự quá trắng trẻo, ánh đèn chiếu lên mặt cô ấy, tỏa ra vầng sáng hấp dẫn, thật sự rất khó để bỏ qua cô ấy.

“Tổng giám đốc Cận!” Cổ Nhạc thấy Cận Hàn đứng yên bèn nhỏ tiếng nhắc nhở.

Cận Hàn nhìn về phía anh ta, hỏi: "Hình như nơi này là nhà hàng tình nhân?”

Cổ Nhạc gật đầu đáp: "Vâng! Tầng 1 của khách sạn là khu vực dành riêng cho các cặp vợ chồng!”

Trong lúc nói chuyện, Cận Hàn nhìn thấy Nhạc Tịch Trình đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Khóe môi Cận Hàn khẽ nhếch lên, ra vẻ hứng thú.

Anh ấy căn dặn Cổ Nhạc: "Cậu đi lên trước đi, bảo rằng tôi còn đang trên đường, sẽ tới trễ một chút.”

Cận Hàn nói xong rồi đi về phía khu tình nhân.