Chương 41: Chồng À! Anh Đừng Giận Nữa!

Trong chiếc xe thương vụ được trang trí xa hoa.

Trên chiếc ghế da sang trọng, một người đàn ông trẻ tuổi với dáng vẻ cậu ấm nhà giàu đang ngồi vắt chân, thân hình gầy gò lọt thỏm giữa chiếc ghế, trong tay kẹp một điếu thuốc, chiếc thắt lưng với logo hình chữ H thể hiện rõ sự xa xỉ giàu sang.

Tên côn đồ khom eo đứng bên cạnh, hỏi với vẻ mặt nịnh hót: “ Cậu Nghị cậu xem đây có phải con nhóc kia không?”

Tưởng Nghị mở điện thoại, trên màn hình là một tấm ảnh chụp màn hình của camera giám sát, dù bức ảnh có độ phân giải rất thấp, nhưng lúc này người thật đang ở trước mắt, có thể dễ dàng đoán ra được người trong tấm ảnh chính là Mộ Thất Thất đang nằm sấp trên mặt đất bây giờ.

Tưởng Nghị hít một hơi thuốc, bỏ chân xuống, cúi người bước đến chỗ Mộ Thất Thất, nhìn chằm chằm vào cô một lát, sau đó đột nhiên nhả khói thuốc.

Mộ Thất Thất bị sặc đến chảy cả nước mắt, lắc đầu, hai tay chống xuống đất muốn đứng lên.

“Khụ khụ”

Hai tiếng ho liên tiếp vang lên, Mộ Thất Thất không kiềm được nước mắt, cả người chìm vào sự hoảng sợ.

Tưởng Nghị mở bàn tay nắm lấy cằm Mộ Thất Thất, nâng đầu cô lên: “Cô biết tôi à?”

Mộ Thất Thất lắc đầu.

“Không quen sao? Vậy là có người sai khiến cô à?”

Mộ Thất Thất vẫn lắc đầu như trống bỏi.

“Nói! Là ai đã sai khiến cô tung video của tôi lên mạng?”

Mộ Thất Thất rưng rưng, giọng nói run rẩy: “Anh nói gì…tôi không hiểu…”

“Là bác gái của tôi? Hay là chị cả tôi?” Sau đó Tưởng Nghị hung hăng tóm lấy cổ Mộ Thất Thất, lạnh lùng gầm lên: “Nói!”

Cảm giác nghẹt thở dần dần ập đến, Mộ Thất Thất đưa tay cố kéo tay Tưởng Nghị, khó khăn nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì…”

Thuốc lá trên tay Tưởng Nghị rơi xuống đất, đôi giày da màu nâu giẫm lên, hung hăng nghiền nát.

Một bàn tay vươn ra nắm lấy tóc Mộ Thất Thất, dùng sức giật ngược về sau.

Tưởng Nghị nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chỉ bởi vì đoạn video đó, bác gái của tôi hợp tác với những người khác đá tôi ra khỏi hội đồng quản trị! Cô có biết cô khiến tôi tổn thất bao nhiêu không?”

Gương mặt của Mộ Thất Thất đỏ lên, dường như sắp hôn mê, một chút ý thức cuối cùng còn sót lại vẫn mách bảo cô tiếp tục lắc đầu.

Tưởng Nghị tiếp tục ép hỏi: “Là ai bảo cô làm vậy? Cô nói ra tôi sẽ tha cho cô một mạng! Nói!”

Cảm xúc của Tưởng Nghị ngày càng kích động, không thể khống chế sức lực trong tay, Mộ Thất Thất không chịu nổi, cảm giác nghẹt thở ập đến, cô rơi vào hôn mê.

***

Ngoại thành, tại một công trường bỏ hoang.

Một thùng nước lạnh buốt dội lên đầu Mộ Thất Thất. Mộ Thất Thất đột nhiên bị kí©h thí©ɧ liền tỉnh lại.

Cô mở to hai mắt, há miệng hít thở hổn hển.

“Cậu Nghị! Cô ta tỉnh rồi.” Tên côn đồ lớn tiếng hét lên.

Mộ Thất Thất ngồi trên chiếc ghế đẩu, cử động tay chân, lúc này mới phát hiện mình bị trói vào ghế, không nhúc nhích được.

“Các người muốn thế nào? Xin các người hãy tha cho tôi!” Mộ Thất Thất nói.

Tưởng Nghị đi đến, từ trên cao nhìn xuống Mộ Thất Thất đang bị dội nước ướt đẫm, đưa tay nắm cằm cô, nói với mặt không cảm xúc: “Là ai sai khiến cô làm vậy?”

Mộ Thất Thất lắc đầu: “Không có ai sai khiến tôi!”

Tưởng Nghị hừ một tiếng: “Vẫn còn cứng miệng đấy!”

Tưởng Nghị nói xong liền đưa điếu thuốc cháy dở đến gần mắt Mộ Thất Thất.

Cô sợ hãi nhắm mắt lại: “Đừng mà! Đừng mà!”

Một giây sau, mùi thuốc lá xộc vào mũi, đầu thuốc chạm vào lông mi của cô.

Tên côn đồ bên cạnh phụ họa: “Cậu Nghị! Đừng lãng phí thời gian với cô ta! Cứ dội một thùng dầu, xem cô ta có nói hay không”

Tưởng Nghị đưa tay ra hiệu đồng ý với lời nói của tên côn đồ, xoay người đi vài bước về phía trước.

Hai tên côn đồ nghe lệnh, nhấc thùng nước ra khỏi công xưởng đổ nát.

Mộ Thất Thất vô cùng sợ hãi, lắp bắp nói: “Anh Ngự….cứu em với…”

Không lâu sau, hai tên côn đồ mang một thùng dầu đến.

Mộ Thất Thất giãy dụa muốn đứng lên, nhưng chân tay bị trói chặt, vừa động đậy liền ngã trên mặt đất đầy bụi bặm.

“Bịch.”

Bụi bay vào trong mũi, thậm chí dính vào hai mắt khiến cô không thể mở mắt ra được

Mộ Thất Thất nhúc nhích cơ thể, muốn chạy trốn nhưng vô ích.

Tên côn đồ từ từ đến gần, đưa thùng nước đầy ắp dầu ở ngay trên người Mộ Thất Thất.

Vừa nghiêng nhẹ một cái, chất lỏng đã chảy ra.

Có điều….

Tiếng còi báo động gào thét vang lên ở phía xa dần dần đến gần.

"Cảnh sát đến rồi!"

Tất cả mọi người lập tức trở nên rối loạn.

"Cậu Nghị! Làm sao đây?"

Tưởng Nghị nhíu mày, ném tàn thuốc xuống, nhấc chân giẫm lên vài cái, tức giận nói: "Đi!”

Mộ Thất Thất nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, cảm thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa.

Không bao lâu sau, một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Tiếng còi báo động vang lên giống như có rất nhiều người đến.

Mộ Thất Thất chậm rãi mở mắt ra, nước mắt rửa sạch bụi bặm trong mắt.

Trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy một đôi giày da màu đen quý giá giẫm trên mặt đất bẩn thỉu, bụi bặm bay lên.

"Anh Ngự..."

Cô đang nằm mơ sao? Mộ Thất Thất chớp mắt, muốn nhìn rõ gương mặt của người kia.

Nhưng cô bị trói vào ghế, cơ thể không thể cử động.

Cận Ngự đi tới sau lưng Mộ Thất Thất, ngồi xổm xuống cởi nút thắt buộc sau ghế ngồi ra.

Mộ Thất Thất cảm thấy tay chân được thả lỏng, cả người cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Cận Ngự đưa hai tay xuống dưới nách Mộ Thất Thất đỡ cô đứng dậy.

Đôi chân của Mộ Thất Thất chạm đất, nhưng vừa đứng lên thì hai chân đều run rẩy, làm thế nào cũng không thể đứng vững.

Cận Ngự xoay người Mộ Thất Thất lại, hai tay vịn cánh tay của cô, trầm giọng hỏi: "Có bị thương ở đâu không?”

Cả người Mộ Thất Thất đầy bụi bặm, lại bị ướt nước, trông bẩn giống như tượng đất.

Cô rưng rưng lắc đầu, sau đó liền nở nụ cười.

Cô cảm thấy giống như sống lại sau kiếp nạn, còn mang theo một chút cảm giác ưu việt khi đại nạn không chết.

“Gây ra nhiều tai họa như vậy mà vẫn không nhớ đòn một tí nào cả!” Cận Ngự nói với giọng điệu cứng rắn.

Mộ Thất Thất phủi bụi trên người, nhưng nước bùn trên người càng chùi càng bẩn nên cô dứt khoát mặc kệ.

Cô nhìn về phía Cận Ngự, cười hỏi: "Chồng, sao anh biết em ở đây?”

Cô biết mình lại gây họa nên gọi một tiếng chồng, dù sao cũng phải để anh bớt giận trước nhỉ?

Cận Ngự thấy Mộ Thất Thất đã ổn định lại, lại bày ra dáng vẻ vết sẹo lành thì quên đau, anh lập tức buông cánh tay cô ra, mặc kệ cô, còn mình thì đi thẳng về phía trước.

Mộ Thất Thất xoay người muốn đuổi theo, nhưng mới đi được một bước, cô cảm thấy toàn thân đau đớn như muốn rã ra, vừa rồi mới ngã liên tiếp hai cái, tóm lại cũng bị thương không nhẹ.

Nội thương!

"Ai da!" Mộ Thất Thất la lên.

Cận Ngự nhíu mày, quay đầu nhìn cô.

Lông mày Mộ Thất Thất khẽ nhíu lại, hai tay đan chéo, cô xoa cánh tay, chợt cảm thấy cả người trên dưới chỗ nào cũng đau.

Cận Ngự liếc cô một cái, lại hỏi: "Đau sao?”

Mộ Thất Thất gật đầu, sau đó cẩn thận nhìn Cận Ngự, thăm dò nói: "Chồng! Ôm!”

Cô nói xong rồi giơ hai tay hướng về phía Cận Ngự.

Cận Ngự nhíu chặt mày lại, bước tới đưa một tay vịn lên lưng Mộ Thất Thất, một tay đặt sau chân dùng sức ôm ngang cô lên.

"Chồng ơi! Sao anh biết em ở đây vậy?"

"Chồng! Cảnh sát là anh gọi đến sao?"

"Chồng! Có bắt được kẻ xấu không?”

"Chồng! Đừng giận! "

"Chồng! Anh cười một cái đi! "

"Chồng! Hay là chọc anh cười nhé!"

Lải nhải không ngớt.

“Im miệng lại!” Cận Ngự trách mắng một câu.

Mộ Thất Thất đưa hai tay che miệng, yên lặng như tờ.

**

Chung cư Bộ Ngoại giao.

Về đến nhà, Cận Ngự ôm Mộ Thất Thất vào phòng tắm.

Mộ Thất Thất ngồi bên cạnh bồn tắm, Cận Ngự đưa tay mở vòi nước, sau đó cởϊ qυầи áo Mộ Thất Thất.

Mộ Thất Thất nắm chặt cổ áo nói: "Anh đi ra ngoài! Tôi tự tắm!"

“Một là câm miệng! Hai là đưa em đến đồn cảnh sát! Em tự chọn đi.” Cận Ngự lạnh lùng nói.

Mộ Thất Thất bĩu môi, dần dần buông tay ra.

Cận Ngự dùng sức kéo lên trên, cởi hết quần áo dính bùn đất của Mộ Thất Thất.

Sau khi cởϊ qυầи áo bẩn, Mộ Thất Thất trốn vào bồn tắm đầy bọt biển, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, xấu hổ đỏ mặt.

Trong đầu Mộ Thất Thất vang lên tiếng ong ong.

Trời cao ơi! Cho cô một chai rượu xái đi! Cô thà say đến bất tỉnh nhân sự cũng không muốn bị người nào đó sờ trong lúc đầu óc tỉnh táo!

Cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ.

Cận Ngự quấn khăn tắm ở trước ngực Mộ Thất Thất, thuần thục thắt một cái nút thắt.

"Được rồi! Đi ngủ một chút đi!” Cận Ngự trầm giọng nói.

"Tôi không buồn ngủ." Mộ Thất Thất Nói.

"Vậy thì đi xem TV!" Cận Ngự mất kiên nhẫn.

"Còn anh làm gì?"

"Đi tắm! Em đi với anh à?”

Cận Ngự dứt lời liền đưa tay cởi nút áo sơ mi.

Mộ Thất Thất nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng tắm.