Chương 39: Chồng! Anh Thật Tốt!

Mộ Thất Thất rửa mặt xong, thay một bộ trang phục mùa hè sảng khoái, thò đầu ra khỏi phòng thay đồ.

Khi đi ngang qua phòng ngủ, Mộ Thất Thất thấy cửa phòng ngủ mở ra, liếc mắt một cái, bên trong không có ai.

Cô đi vào phòng khách, TV bật, là kênh quốc tế tiếng Pháp, người dẫn chương trình đang phát sóng tin tức buổi sáng.

Trong không khí bay tới mùi sữa nồng đậm, Mộ Thất Thất nhăn mũi, đi theo mùi hương vào phòng bếp.

Cận Ngự cầm cây khuấy thuần thục khuấy chất lỏng màu trắng trong bát sứ.

Mộ Thất Thất ôm khung cửa, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Cận Ngự.

Không hiểu sao cảm thấy có một người chồng cũng rất tốt, có thể nấu cho cô ba bữa ăn, không nói đến việc nấu cơm ngon, quan trọng nhất chính là ăn xong còn không cần cô rửa bát.

Cận Ngự nhìn vào hình ảnh phản chiếu ở cửa tủ, thấy phía sau hàng rào thủy tinh, Mộ Thất Thất thò đầu để lộ ra một cái đầu nhỏ.

Khóe môi Cận Ngự khẽ nhếch lên, cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi một câu: "Đói bụng không? Bữa sáng chúng ta ăn mì ống sốt sữa!”

Mộ Thất Thất mím môi, thăm dò hỏi: "Tôi có thể chọn đồ ăn không?"

“Em muốn ăn gì?"

"Tôi muốn ăn spaghetti."

Cận Ngự buông đồ trong tay xuống, nghiêng người mở tủ lạnh ra, lấy ra một miếng thịt tươi dùng màng bảo quản bọc lại.

"Anh làm gì vậy?"

“Spaghetti!” Cận Ngự đáp lại.

Mộ Thất Thất cảm thấy bất an, cắn môi nói: "Nhưng mà những thứ anh chuẩn bị không phải là lãng phí sao?”

“Cảm xúc của bảo bối quan trọng hơn!”

Cận Ngự nói xong liền mở màng bảo quản ra, ném toàn bộ miếng thịt vào máy xay sinh tố.

"Chồng ơi! Anh thật tử tế!” Mộ Thất Thất cười nói.

Một tiếng chồng khiến trong lòng Cận Ngự ngứa ngáy, đôi môi mỏng nở một nụ cười hài lòng.

Cô gái từ nhỏ đã đuổi theo phía sau anh một tấc cũng không rời, bây giờ cuối cùng cũng trở thành vợ của anh, loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

Mộ Thất Thất ngồi ở bên cạnh bàn ăn, hai tay giơ dao và nĩa, nóng lòng chờ đợi.

Không bao lâu sau, Cận Ngự đã bưng hai phần đĩa đi ra từ phòng bếp.

Một phần mì spaghetti, một phần mì ý sốt sữa, vậy cũng không tính là lãng phí.

Mộ Thất Thất lấy phần spaghetti đến trước mặt mình, dùng nĩa xoay quanh một vòng mì rồi đưa vào miệng, nói với vẻ mặt say mê: "Ngon quá!”

Cận Ngự ngồi xuống đối diện Mộ Thất Thất, cầm lấy ấm đun nước thủy tinh bên cạnh rót một ly nước chanh, đặt đến bên tay Mộ Thất Thất: "Uống một ngụm nước! Ăn từ từ!”

Mộ Thất Thất uống một ngụm nước chanh, nhìn Cận Ngự nói: "Anh đi Pháp hai năm, khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ dài như vậy, anh không định đi nghỉ phép sao? Có thể buông lỏng cơ thể một chút."

"Ý em là hưởng tuần trăng mật à?" Cận Ngự thuận miệng hỏi.

Mộ Thất Thất sửng sốt, bàn tay quấn mì theo đó ngừng lại, cô chỉ hỏi đơn giản, không có ý này.

"Tôi chỉ cảm thấy... anh nên đi du lịch nghỉ phép ... anh ở lại chỗ này, anh khó chịu, tôi cũng không được tự do..." Câu cuối cùng, Mộ Thất Thất nói rất nhẹ, không tự do mới là ý cô muốn biểu đạt nhất.

Cận Ngự cầm ly nước lên, uống một ngụm nước chanh: "Hình như em vẫn chưa hiểu hai người kết hôn là thế nào!?”

Mộ Thất Thất nhướng mày về phía anh, giống như là chờ đáp án.

Cận Ngự nói tiếp: "Bây giờ chúng ta là vợ chồng, cho dù là đi đâu hay làm gì thì hai người đều là một."

Mộ Thất Thất bĩu môi, ánh mắt trở nên ảm đạm: "Vợ chồng à..."

Cô dừng một lúc, rồi cầm nĩa nhàm chán cắm qua cắm lại trên dĩa spaghetti, lẩm bẩm nói: "Quên đi! Dù sao cũng đã lĩnh giấy chứng nhận! Tôi đã ở với anh! Sống không tốt còn có thể ly hôn!"

“Ly hôn à?" Cận Ngự cất cao giọng.

Mộ Thất Thất giương mắt nhìn anh, Cận Ngự hung hăng nói thêm: "Em dám à?!”

Ánh mắt hung dữ của Cận Ngự khiến Mộ Thất Thất sợ tới mức không khỏi rụt người về phía sau.

Mộ Thất Thất buông nĩa xuống, mím môi, dồn hết dũng khí mới dám hỏi anh: "Nếu như có một ngày, anh muốn ly hôn thì sao?”

Cận Ngự không hề nghĩ ngợi nói: "Không có nếu như!”

“Anh chắc chắn như vậy sao?”

"Giấy chứng nhận kết hôn đã bị tôi xé nát rồi!"

"Xé nát ư?" Mộ Thất Thất trố mắt.

"Không có giấy chứng nhận kết hôn thì lấy cái gì ly hôn?"

"Còn có thể bổ sung mà! Chẳng phải rất dễ dàng sao?” Mộ Thất Thất lạnh lùng cười lên.

Cận Ngự cầm lấy nĩa gõ trán Mộ Thất Thất: "Bớt suy nghĩ lệch lạc! Ăn đi!"

Cả hai ăn sáng trong im lặng.

Cận Ngự bưng đĩa ăn về phía phòng bếp, không bao lâu sau, trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy.

Mộ Thất Thất cảm thấy ăn uống chùa như vậy có vẻ không ổn, liền bước đi theo, đứng bên cạnh Cận Ngự, nhìn chằm chằm vào hai tay đang rửa bát của Cận Ngữ.

Cận Ngự nghiêng đầu nhìn về phía cô hỏi: "Có việc gì không?”

Mộ Thất Thất mím môi, híp mắt cười: "Anh làm việc nhà, tôi ủng hộ anh về mặt tinh thần!”

Đúng là tìm một cái cớ tốt cho lười biếng của mình.

Cận Ngự cười thầm trong lòng, nhưng cũng không vạch trần cô, chỉ hỏi: "Hôm nay có kế hoạch gì?”

Mộ Thất Thất cười gượng, Cận Ngự là một người có kế hoạch rõ ràng, thời gian của anh cho tới bây giờ luôn tính theo giây, nếu bây giờ cô nói không có kế hoạch, không khác gì đang tự tìm đường chết.

Mộ Thất Thất suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Không phải anh kêu tôi chọn trường sao! Hôm nay tôi trở về học viện, đến thư viện để xem tài liệu!”

Cận Ngự gật đầu, vẻ mặt hiện lên vài nét hài lòng

Mộ Thất Thất thấy tâm trạng Cận Ngự không tệ, liền kéo túi áo ngủ của Cận Ngự, hờn dỗi kêu một tiếng: "Chồng!”

Cận Ngự nhíu mày, kéo lại áo của mình, ngoại trừ xin anh còn có chuyện tốt gì.

"Chuyện gì?" Cận Ngự hỏi.

Mộ Thất Thất thấy suy nghĩ của mình đã bị nhìn thấu, cắn môi mỉm cười nịnh nọt, đáp lại: "Chồng! Anh có thể kêu Tiểu Tam trả lại chìa khóa xe cho em không?”

Từ lần trước cô lái xe đυ.ng vào Tiêu Khải Vũ, chiếc bọ cánh cứng màu đen gây tai nạn kia đã bị Cận Thịnh lấy danh nghĩa Cận Ngự tịch thu rồi.

Cận Ngự không hề do dự liền bác bỏ: "Không được!"

“Vì sao..." Mộ Thất Thất cảm thấy mất mát.

"Giấy phép lái xe của em bị tạm giữ sáu tháng, bây giờ ra đường chính là lái xe không có giấy phép!"

Mộ Thất Thất cắn răng, âm thầm giận dỗi.

Vốn hình phạt này cũng không đến mức nặng như vậy, nhưng mà cô lĩnh giấy chứng nhận còn chưa đầy một năm đã xảy ra tai nạn đυ.ng người, không để cho cô trở về nơi sản xuất đã xem như khoan nhượng rồi.

**

Cận Ngự đưa Mộ Thất Thất đến Học viện Ngoại giao.

Cách cổng trường hơn 100 mét, Mộ Thất Thất kêu dừng lại: "Dừng lại! Tôi sẽ xuống xe ở đây!”

“Còn chưa tới!” Cận Ngự mặc dù nói như vậy, nhưng chân cũng đã đạp phanh.

Mộ Thất Thất cởi dây an toàn, trả lời: "Xe của anh! Quá rêu rao!”

Tại Học viện Ngoại giao, cô đã là nhân vật tiêu điểm của những tin đồn đầy trời, lúc này cô cũng không muốn thêm dầu cho mình nữa.

Mộ Thất Thất nói xong liền đưa tay đỡ cửa xe, cửa xe khóa lại.

"Mở cửa ra!" Mộ Thất Thất hét lên.

Cận Ngự vươn cánh tay dài lên, kéo cô trở về: "Không hôn tạm biệt sao?”

Mộ Thất Thất nhíu mày, đôi mắt nhanh chóng quét qua hoàn cảnh bốn phía, vài người đi bộ chung quanh, chỉ có xe thỉnh thoảng chạy nhanh qua.

Mộ Thất Thất thò người tới, bám vào hai má Cận Ngự nhẹ nhàng hôn một cái, như gãi ngứa, sau đó liền đỏ mặt ngồi trở lại chỗ ngồi, trái tim nhỏ đập thình thịch.

Cận Ngự đưa tay sờ qua gáy Mộ Thất Thất, kéo cô trở lại trong ngực, cúi đầu tạo một nụ hôn dài kiểu Pháp.

Đôi môi đầy đặn bị anh ngậm trong miệng, hương vị thơm ngọt giống như thạch, Mộ Thất Thất lại thay son môi khác, hương trái cây mùi dâu tây quanh quẩn ở đầu lưỡi.

Cận Ngự tham luyến chậm chạp không chịu buông, anh cười thầm, hôn cô đến nghiện.

"Lạch cạch!" Một tiếng, tiếng mở khóa cửa vang lên.

Cận Ngự buông lỏng miệng, dán lên môi cô dịu dàng nói: "Buổi tối đến đón em!”

Hai má Mộ Thất Thất ửng đỏ, cô gật đầu, ôm lấy túi xách dưới chân, mở cửa xe, nhanh chóng chạy trốn về phía cổng trường.

Cận Ngự nhìn bóng lưng của Mộ Thất Thất, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

Thất Thất, một tháng sau, em sẽ đến Paris với anh.

Tất cả mọi thứ, anh đã sớm lên kế hoạch ...