Chương 38: Em Yêu Đừng Nghĩ Lung Tung!

Chung cư Bộ Ngoại giao.

Sau khi ăn xong bữa tối, Mộ Thất Thất nhìn lướt qua phòng khách một vòng, ở trong tủ TV, cô phát hiện ra một máy chơi game VR.

Trong căn nhà nhàm chán này, đây là hoạt động giải trí duy nhất mà cô có thể tìm thấy.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng khách đã truyền đến tiếng nhảy nhót "rầm rầm".

Cận Ngự thu dọn chén dĩa xong, đi ra từ phòng bếp, thấy trong tay Mộ Thất Thất nắm chặt một cái máy cảm ứng, ở trong phòng khách nhảy nhót như một con mèo hoang phát điên.

Âm thanh của TV vang dội, nhạc nền của trò chơi được mở rất lớn.

Cận Ngự nhíu mày, nói với giọng điệu không vui: "Mộ Thất Thất! Vừa ăn xong liền nhảy lên nhảy xuống, em không sợ sa dạ dày* sao?”

* Sa dạ dày là bệnh mạn tính xảy ra khi vị trí của dạ dày bị sa xuống, gây đầy bụng, đau vùng thượng vị, ảnh hưởng tới việc tiêu hóa. Thậm chí, sa dạ dày còn có thể gây ra nhiều biến chứng nguy hiểm nếu không được chẩn đoán, điều trị kịp thời. (nguồn: google)

Động tác của Mộ Thất Thất chậm lại, cô sợ nhất những lúc Cận Ngự gọi tên đầy đủ của cô.

Trong giây tiếp theo, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng.

Cận Ngự cầm lấy remote trên bàn trà tắt TV, trong nhà chợt yên tĩnh.

Mộ Thất Thất tức giận: "Anh làm gì vậy? Tôi đổi một trò chơi khác là được rồi sao? Ở đây nhàm chán như vậy, tôi khó khăn lắm mới tìm được một cái gì đó để chơi đấy!”

Cận Ngự nhướng mày: "Chơi? Hai năm nay em chơi chưa đủ à? Em không muốn tốt nghiệp sao?”

Mộ Thất Thất trợn trắng mắt lên: "Tôi muốn đi du học! Anh phải cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ xem mình muốn vào trường đại học nào chứ?"

“Em cần phải suy nghĩ bao lâu nữa?" Cận Ngự hỏi.

"Một hai tháng!" Mộ Thất Thất thờ ơ trả lời.

Ánh mắt của Cận Ngự trở nên nghiêm nghị, hiển nhiên không hài lòng với đáp án này.

Mộ Thất Thất mím môi, đổi giọng nói: "Mười ngày, nửa tháng cũng được chứ?"

Cận Ngự trầm giọng nói: "Ba ngày! Sau ba ngày, nếu em không thể cho anh một câu trả lời chi tiết đầy đủ, em phải cố gắng học hành chăm chỉ ở đại học Paris!”

Mộ Thất Thất khinh thường nói: "Cái gì gọi là chi tiết đầy đủ? Không phải chỉ cần nói cho anh biết tên trường học là được rồi sao?”

"Chi tiết đầy đủ, bao gồm hiểu biết của em về trường học đó, về vị trí quốc gia và thành phố của trường, về chuyên ngành đã chọn, còn có kế hoạch học tập của em và dự trù cho nghề nghiệp trong tương lai!"

Mộ Thất Thất nhăn mũi, hậm hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Không phải là đi du học sao? Sao giống như viết luận án tốt nghiệp vậy!"

“Ba ngày! Đây là giới hạn lớn nhất mà anh đã cho em!”

Cận Ngự dứt lời, liền đi về phía phòng làm việc, ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính trên mặt bàn ra.

Mộ Thất Thất ngơ ngác đứng ở trong phòng khách, nắm bàn tay nhỏ bé, cả người ủ rũ.

Cô biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Cận Ngự đối với mình.

Nếu như dựa theo tính tình bá đạo trước kia của Cận Ngự, ba ngày là cái gì chứ? Anh chắc chắn sẽ trói cô áp giải đến Paris ngay.

Cận Ngự liếc cô từ phía xa, khóe môi nở một nụ cười hài lòng. Dáng vẻ này của cô hiển nhiên đang nghiêm túc suy nghĩ những lời anh vừa nói.

Con nhóc này, ngoại trừ Paris thì còn có thể đi đâu chứ?

Cận Ngự nghĩ xong, thu lại nét cười, trầm giọng nói: "Anh phải làm việc! Nếu em buồn ngủ thì cứ tắm rửa rồi ngủ trước đi! Đừng chờ anh!”

Mộ Thất Thất liếc mắt nhìn anh, chờ anh ư? Anh ở đây, tôi vẫn có thể ngủ ngon được sao?

Mộ Thất Thất nghĩ như vậy, đôi mắt chợt lóe lên, chạy như bay vào phòng ngủ.

"Cùm cụp!" Một tiếng, cửa phòng bị khóa.

Mộ Thất Thất đắc ý vỗ bàn tay nhỏ bé: "Xem tối nay anh vào như thế nào! Ngủ trên ghế sô pha của anh đi!”

**

Mộ Thất Thất tắm rửa xong, thoải mái nằm trên giường lớn, chơi golf cả buổi chiều, đi mấy km đường núi, đúng là mệt mỏi.

Cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Vù vù.

Không biết ngủ bao lâu, Mộ Thất Thất cảm thấy ngực mình truyền đến một hơi nóng.

Mộ Thất Thất đưa tay đẩy thứ đang đè mình ra, đang ngủ ngon nên cũng không có bao nhiêu sức lực.

Nhưng xúc cảm này?

Đây là... bàn tay của một người đàn ông ư?

Mộ Thất Thất hoảng sợ mở to mắt, xoay người, bất chợt đυ.ng phải một cơ thể rắn chắc.

"Sao anh vào được? Rõ ràng tôi đã khóa cửa!”

Môi Cận Ngự khẽ nhếch lên: "Em ở trong nhà của anh, khóa cửa của anh, chẳng lẽ anh không có chìa khóa sao?”

Mộ Thất Thất cắn răng, cầm thú!

Cận Ngự giơ tay đặt trên đỉnh đầu: "Ngủ đi!”

Mộ Thất Thất bĩu môi, cơn buồn ngủ kia đã bị anh làm cho tức giận bay đi rồi, ngủ một cái mốc xì á?

Hai tay Mộ Thất Thất chống lên ngực Cận Ngự, muốn giữa hai bên một chút khoảng cách: "Chúng ta nói chuyện phiếm đi!”

Cận Ngự vung cánh tay dài ra ôm Mộ Thất Thất vào trong ngực: "Cứ nói!”

Mộ Thất Thất không tình nguyện thỏa hiệp, cô đặt trán lên cằm Cận Ngự, trong hơi thở là mùi đàn hương của Cận Ngự truyền tới.

"Tại sao anh lại kết hôn với tôi?" Mộ Thất Thất hỏi.

Vấn đề này cô nghĩ mãi mà không ra.

"Anh yêu em."

Cận Ngự hờ hững nói, trong giọng nói một tia tìиɧ ɖu͙© nào, như đây là chuyện rất bình thường.

“Vớ vẩn!” Mộ Thất Thất nhỏ giọng lầm bầm, giọng vô cùng nhẹ.

Mộ Thất Thất dừng một chút rồi lại hỏi: "Anh đã từng yêu chưa? Anh có biết yêu một ai đó sẽ có cảm giác thế nào không?"

"Cảm giác gì?" Cận Ngự hỏi.

Mộ Thất Thất thở dài: "Chính là lúc anh nhìn thấy người kia, trái tim nhỏ bé sed đập thình thịch! Khi anh nhìn thấy người đó đi với những người khác, anh sẽ tức giận và ghen tuông! Nếu người đó mỉm cười với anh, tâm trạng của anh sẽ rất tốt! Nếu người đó đang ở trong một tâm trạng xấu, anh cũng sẽ không thoải mái! Đó là tình yêu!”

Trong bóng tối phảng phất tiếng cười rất nhẹ của Cận Ngự.

"Anh cười cái gì?" Mộ Thất Thất khó hiểu hỏi.

"Thất Thất của anh có thể nói như vậy thì đúng là trưởng thành rồi."

Bàn tay ấm áp của Cận Ngự vuốt ve gáy Mộ Thất Thất, nói với giọng điệu cưng chiều.

Mộ Thất Thất ngửa đầu nhìn anh, trong bóng tối, mặc dù cô không phân biệt được phương hướng, nhưng hơi thở ấm áp vẫn làm cho cô biết rõ vị trí đôi mắt của Cận Ngự.

"Anh thật sự nên yêu đi, gặp nhiều người phụ nữ khác nhau. Hai chúng ta thật sự không thích hợp!"

Mộ Thất Thất nghiêm túc nói, giọng điệu lão luyện.

Không phù hợp ư? Cận Ngự tức giận, cúi đầu chính xác cắn vào cánh môi Mộ Thất Thất.

Mặc dù lúc này đưa tay không thấy năm ngón tay, nhưng với môi cô, anh như có bản năng nhạy bén, một nụ hôn bịt kín môi.

Nụ hôn của Cận Ngự nóng rực, không ngừng cướp lấy nước bọt trong miệng cô, anh tham lam mυ"ŧ, muốn lại càng muốn.

Bàn tay to lớn thò vào làn váy tơ tằm, ngón tay lướt qua làn da mềm mại mịn màng như sữa.

Cận Ngự giống như sói hoang kiếm ăn ban đêm, cuối cùng cũng tìm được một con mồi ngon miệng, thú tính như lũ quét bộc phát ra, làm cho Mộ Thất Thất không hề có lực chống cự.

Tê liệt, mềm nhũn, đầu hàng...

Cận Ngự xoa xoa thân thể mềm mại xụi lơ trong ngực, nói một câu: "Nếu anh thật sự đi gặp người phụ nữ khác, em không tức giận sao?”

Mộ Thất Thất thở hổn hển, không nghe Cận Ngự nói cái gì, cô chỉ biết im lặng..

Bây giờ anh đang tức giận, nếu thật sự chọc anh nóng nảy, sợ là sống chết có số.

Mộ Thất Thất ngoan ngoãn tựa vào trong ngực Cận Ngự, không nhúc nhích, dần dần cũng ngủ thϊếp đi...

**

Trời sáng.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng ngủ, chiếu rọi lên giường lớn trong phòng ngủ.

Mộ Thất Thất đón ánh mặt trời, ánh sáng chói mắt đánh thức cô từ trong giấc ngủ, lười biếng mở mắt ngái ngủ ra.

Cận Ngự rũ mắt nhìn cô.

Mộ Thất Thất nhìn chằm chằm anh, không còn giương cung bạt kiếm như mấy ngày trước, cứ như vậy mà nhìn anh.

"Em yêu! Chào buổi sáng!" Cận Ngự mở miệng trước.

Mộ Thất Thất từ trong chăn mỏng thò bàn tay nhỏ bé ta, định dụi mắt, nhưng khi ngón tay lướt qua, xúc cảm da thịt thật sự rất chân thật.

Cô cẩn thận nhấc góc chăn lên, trong chăn đúng là thân thể trần trụi của hai người.

"Sao ... Sao anh lại cởϊ qυầи áo của tôi..." Mộ Thất Thất nói năng lộn xộn.

Cận Ngự lơ đễnh nói: "Tối hôm qua em yêu nói nóng, anh không có cách nào, chỉ có thể..."

Nóng? Cả đêm bị anh ôm, không nóng mới là lạ!

Cận Ngự tiếp tục nói: "Em yêu đừng nghĩ lung tung, chồng không làm gì em đâu!”

Mộ Thất Thất xấu hổ đỏ mặt, tôi cũng đã bị anh lột quần áo rồi, anh còn muốn thế nào nữa?

"Tôi muốn rời giường!" Mộ Thất Thất quấn chăn, lăn đến bên giường, đứng trên mặt đất.

"Ném đồ ngủ cho anh!" Giọng nói của Cận Ngự truyền đến từ phía sau.

Mộ Thất Thất cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy áo ngủ Cận Ngự ở bên chân mình, vừa rồi động tác của cô rất nhanh, vốn định quấn chăn đi, lại không muốn dùng sức quá mạnh, ngay cả quần áo của hai người trong chăn, cũng bị cô cuốn thành một đống mang xuống giường.

Mộ Thất Thất nhặt áo ngủ lên, xoay người ném cho Cận Ngự, trong tầm mắt hiện lên thân thể không hề che đậy của Cận Ngự.

Lực chú ý của Mộ Thất Thất không khỏi bị vật nhỏ không ngoan ngoãn trên người Cận Ngự hấp dẫn.

Nghe nói người đàn ông vào buổi sáng sẽ...

Chẳng lẽ là buổi sáng...?

Mộ Thất Thất ngẩn người một lát, một tay kẹp chăn, một tay che hai mắt, xoay người nhanh chóng chạy trốn khỏi phòng ngủ.