Chương 27: Lam tiểu thư ăn miệng của thiếu gia
“Đức Ân……” Lo lắng suốt đoạn đường, trở lại phòng, Hạ Tiểu Tiểu mới do dự mở miệng.
“Chuyện gì?” Vưu Đức Ân sắc mặt không tốt, khẩu khí cũng có chút gấp gáp, Hạ Tiểu Tiểu rúm mình lại một chút, cố gắng lấy dũng cảm nói. “Đức Ân, thật ra, Lam tiểu thư là người rất tốt, hơn nữa, hơn nữa, cũng rất xứng với ngươi……” Cố gắng nói ra những lời nói này, cảm giác tim như bị dao đâm.
“Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?!” Vưu Đức Ân vốn đang tức giận bản thân mình không có năng lực bảo vệ Hạ Tiểu Tiểu, nghe vậy quả thực không dám tin vào lỗ tai mình, ngọn lửa phẫn nộ từ từ nổi l trong lòng.
“Ta, ta là nói, Lam tiểu thư thật sự tốt lắm, dù lúc ngươi còn là Vưu tiểu thư, nàng đã nói tốt cho ngươi, các ngươi, các ngươi, nhìn qua thực rất xứng……” Hít hít cái mũi, dù chết cũng phải ngăn không cho nước mắt rơi xuống, Hạ Tiểu Tiểu không rõ bản thân mình là bị làm sao vậy, Lam tiểu thư là người tốt, Đức
n sẽ hạnh phúc đúng không? Vì cái gì, nàng lại đau lòng đến vậy?
“Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi giỏi lắm! Ngươi được lắm! Ngươi muốn đem ta cho người khác phải không?” Vưu Đức Ân bộ mặt dữ tợn, chẳng lẽ hắn đối với nàng biểu đạt còn chưa đủ rõ ràng sao? Vì cái gì, nàng phải giẫm đạp lên trái tim hắn như vậy?
“Được lắm, được lắm!” Hắn cười lạnh vài tiếng. “Hạ Tiểu Tiểu, ta sẽ làm như sở nguyện của ngươi!” Nói xong, đạp cửa bỏ ra ngoài.
“Ô……” Hạ Tiểu Tiểu trong phòng, rốt cục nhịn không được khóc rống ra tiếng, Đức Ân thật hung dữ, Đức Ân đối với nàng từ trước tới giờ chưa từng hung dữ như vậy, vì cái gì? Hắn không phải là đến Hàng Châu để cưới Lam tiểu thư sao? Nàng cũng đã chúc hắn hạnh phúc mà? Ô……
Liên tiếp mấy ngày, Vưu Đức Ân đều không để ý tới Hạ Tiểu Tiểu, vừa buồn vừa tức giận, Hạ Tiểu Tiểu đành phải mỗi ngày trốn ở trong phòng, huấn luyện bản thân mình thành người vô hình.
Hiểu được Hạ Tiểu Tiểu đang trốn mình, Vưu Đức Ân lại càng tức, rõ ràng là nha đầu kia làm hắn đau lòng, lại còn bày ra một bộ dạng ủy ủy khuất khuất, nhìn thấy khiến cho lòng người xót thương. Thật sự là– tức chết!
Sáng sớm ngày hôm sau, Vưu Đức Ân vừa mới ra tới cửa phòng, liền nhìn sang sương phòng đối diện, thấy Hạ Tiểu Tiểu chán nản thất thần bước ra.
“Khụ……” Hắn thấp giọng ho khan một tiếng, chiến tranh lạnh vài ngày, hắn cảm thấy hẳn là nên nói cái gì đó, chỉ là Hạ Tiểu Tiểu đầu không hề ngẩng lên, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, nhấc chân bước tới đứng ở một góc tường.
Đáng chết! Vưu Đức Ân tức giận muốn hét lên.
“Đức Ân. Ngươi ra ngoài thật sớm nga.” Như thể tính toán canh thời gian, Lam Tĩnh Di lại mặc một bộ quần áo lụa mỏng, mang bữa sáng đến.
Thở dài một hơi, áp chế cơn tức, liếc mắt nhìn người đang đứng ở góc tường, Vưu Đức Ân quay lại bày ra bộ mặt tươi cười đến mê người bước tới nghênh đón. “Tĩnh Di, mỗi ngày đều phiền toái ngươi đem bữa sáng đến. Thật sự là cám ơn ngươi. Chỉ là, ngươi hôm nay ăn mặc thật xinh đẹp nha.”
Lần đầu tiên được Vưu Đức Ân nhiệt tình trả lời, Lam Tĩnh Di có chút không tin vào lỗ tai mình.
“Thực sự sao?” Lam Tĩnh Di cúi đầu nhìn người mình, cái yếm siêu thấp, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực tuyết trắng mê người, trên cái eo nhỏ thắt chặt một sợi đai lưng nhỏ, gần như trong suốt. Vưu Đức Ân, rốt cục nhịn không nổi hấp dẫn rồi sao? Lam Tĩnh Di nhẹ giọng, thẹn thùng nói. “Đức Ân. Ta là đặc biệt vì ngươi mới ăn mặc như vậy. Ngươi khen, ta thực sự rất vui……”
Khóe mắt liếc một cái về phía Hạ Tiểu Tiểu đang cúi đầu đứng ở một bên không hề phản ứng, Vưu Đức Ân cảm thấy có chút tức giận, bực bội ngồi xuống bên bàn, cầm lấy đôi đũa, đột nhiên mỉm cười nhìn Lam Tĩnh Di nói. “Tĩnh Di, một người ăn cơm không có ý nghĩa nga, ngươi lại đây chúng ta cùng nhau ăn a.” Vưu Đức Ân mỉm cười, như gió xuân lay nhẹ cành liễu, Lam Tĩnh Di hơi hơi rung động, Vưu Đức Ân hôm nay như thế nào lại gấp rút như vậy, vội vàng định thần, đến ngồi bên cạnh Vưu Đức Ân.
“Đức Ân, ngươi nếm thử món này một chút. Đây là ta sai phòng bếp đặc biệt làm cho ngươi ăn. Ta đút ngươi……” Nếu nam nhân này đã muốn như vậy, vậy nàng phải càng thêm nhiệt tình! Lam Tĩnh Di đem thân mình nhích tới gần Vưu Đức Ân, kê miệng gần sát lỗ tai Vưu Đức Ân, khí trong miệng nhẹ thở ra như hoa lan, thổi nhẹ vào vành tai hắn, cầm thức ăn trong tay đưa lên miệng Vưu Đức Ân, thuận thế cố ý đem bộ ngực đầy đặn vô tình áp lên cánh tay Vưu Đức Ân.
Nữ nhân thơm mát và mềm mại là thứ mà nam nhân khó có thể kháng cự nhất, huống chi Lam Tĩnh Di lại còn là một mỹ nhân, trình độ khıêυ khí©h hấp dẫn như thế, làm cho Vưu Đức Ân ngây ngô không khỏi đỏ hai gò má, ho khan một tiếng, hắn hơi hơi nhích thân mình ra, nhìn trộm về phía góc tường, chỉ là, khuôn mặt nhỏ nhắn kia cúi gằm xuống quá thấp, thật sự không thể nhìn ra manh mối gì.
Đức Ân……” Bất mãn thấy Vưu Đức Ân lui bước, nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn thấy Hạ Tiểu Tiểu đứng ở góc tường hoàn toàn không nói tiếng nào, liền dùng hai tay giữ lấy mặt Vưu Đức Ân, Lam Tĩnh Di khıêυ khí©h đem đôi môi anh đào đặt lên miệng Vưu Đức Ân.
“Ngô……” Vưu Đức Ân đang mải lo nhìn Hạ Tiểu Tiểu không thấy có chút phản ứng, đã bị cảm giác truyền tới từ trên miệng dọa một cú sốc, cái gì vậy? Hắn trừng mắt, lại có vật ẩm ướt nào đó muốn chui vào miệng hắn, muốn tách cái miệng của hắn ra. Ọe…… Hắn không khỏi nổi lên cảm giác ghê tởm trong đáy lòng, một phen đẩy Lam Tĩnh Di đang đắm chìm trong cảm giác đó ra, lấy tay dùng sức lau miệng, ghê tởm, thật sự là rất ghê tởm, nhất định phải đi súc miệng, đánh răng! Hắn chán ghét nhìn Lam Tĩnh Di bị đẩy ngã xuống đất, trong lòng lo lắng phản ứng của Hạ Tiểu Tiểu. Rõ ràng một phen quá sức chịu đựng, Hạ Tiểu Tiểu lao ra cửa.
Đáng giận! Nếu không phải Hạ Tiểu Tiểu ở đó gây trở ngại, vừa rồi có lẽ đã có thể…… Đáng giận! Thật sự là đáng giận! Lam Tĩnh Di vuốt môi đứng dậy, bước vào phòng ngủ của Vưu Đức Ân, hít thật sâu vào một hơi, trong phòng chỉ có mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của Vưu Đức Ân, không có hương vị của nữ nhân, tâm tình Lam Tĩnh Di lại tốt lên.
“Di? Đó là cái gì?” Trên cái bàn kê sát vách tường trong phòng, mơ hồ lộ ra một mảnh giấy, Lam Tĩnh Di tiến lên rút ra, đọc xong, đắc ý cười lên, là thư của Vưu lão gia gửi đến, ý tứ chính là, Vưu lão gia nóng lòng muốn ôm cháu nội. Thật tốt quá, nếu nàng có thể nhanh chóng hoài thai đứa con của Vưu Đức Ân, như vậy, Vưu gia chủ mẫu, không phải nàng thì còn có thể là ai? Hạ Tiểu Tiểu, đừng mong tính toán gì nữa! Ha ha ha, Vưu Đức Ân, ngươi chạy không thoát được! Lam Tĩnh Di nghĩ trong lòng, cười điên cuồng ra tiếng.
Vưu Đức Ân trong lòng hỗn loạn, Hạ Tiểu Tiểu cũng hỗn loạn y vậy, nàng thật muốn rút ra khỏi bàn tay đang nắm lấy tay nàng.
“Tiểu Tiểu……” Muốn nói cái gì đó, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt kia, đành thở dài một tiếng.
“Ô……” Nghe thấy Vưu Đức Ân gọi tên của nàng, Hạ Tiểu ၔiểu lại àngóc lộnȮ
“Vừ聡 rồi……” Vưu Đức Ân gãi gãi đầu, tay chân lúng tújg, cơn tứɣ vốn$đúng ,ý hợpРtình đã sịm tan mất, chỉ còn lại cảm giác tội lỗi lối0hận䀮Nghe Vưu Đức Ân nhắc dới chuyện vừa rồࠩ, Hạ Tiểu Tiỡu ngướ đӴi$mắt đẫm lệ lêɮ nói “Vừaࠠrồi, rừa rồi ngươi ăn*oi᳇ng sủa Lam tiểu 4hư.” ĐứC ~ hắn, trước kia ţhỉ ģn miệng của nàng.
ꀜTa {hông có!” 䁖ưu Đức Ân nѧhiêm gɩᱍng p(ản bác.!“Ta không có, là$nàng ấy, là nàng ấy Tự mình làm vậy Ta, tࡡ……” Lúcđó chínŨ"lä không phản ứng {ịp, hắn thực oan uổng a, ai biết nữ nhân kia sao tự nhiên lại phát điên a.
“Ta đều thấy! Các ngươi, các ngươi miệng dán miệng…… Ô……” Lúc nhìn thấy cảnh tượng kia, lòng nàng thiếu chút nữa đau đến chết.
“Không phải như vậy, không phải như vậy, lúc ấy ta đang nhìn ngươi, ta không biết nàng ấy sẽ làm như vậy, thật sự! Là thật! Ta một chút cũng không thích ăn miệng nàng ấy, là nàng ấy ăn miệng của ta, nàng ấy đưa đầu lưỡi đến liếʍ ta, ta đều cảm thấy ghê tởm muốn nôn mửa!” Vưu Đức Ân liên tục lắc đầu, vội vàng thanh minh, sợ Hạ Tiểu Tiểu hiểu lầm hắn.
“Ta nghĩ Đức Ân chỉ thích ăn miệng của ta, không ngờ…… Ô……” Nàng khóc đến mức thượng khí không kịp thở, trong đầu lại ùa đến hình ảnh Lam Tĩnh Di miệng đối miệng, làm cho nàng không thể thở nổi.
“Ta chỉ thích miệng của Tiểu Tiểu a.” Vưu Đức Ân cuống quít nói tiếp. “Ta thật sự chỉ thích Hạ Tiểu Tiểu! Nữ nhân khác, ta một chút cũng không thích! Ta thề!” Hắn vẻ mặt thành khẩn giơ lên ba ngón tay, thiếu chút nữa sai người dựng hương án, lập lời thề.
“Ngươi, không biết xấu hổ!” Hạ Tiểu Tiểu bị bộ dạng Vưu Đức Ân chọc cười, trên khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt trong s
“Tiểu Tiểu, ngươi phải tin tưởng ta, ta nói chính là sự thật.” Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Tiểu vừa khóc vừa cười, Vưu Đức Ân rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy đã đến lúc cần phải nói chuyện nghiêm túc. “Tiểu Tiểu, mấy ngày nay ta thực rất buồn bực ngươi biết không?”
“n?” Hạ Tiểu Tiểu vẻ mặt vô tội.
“Ngày đó, ngươi cư nhiên đem ta đưa cho nữ nhân khác, ta thực sự tức giận.” Vưu Đức Ân bực bội nói.
“Ta đem ngư¡i đưa cho nữ nhân khác?␝ Hạ 联iểu Tiểu nghiêng đầu nghĩ Ѭại< nàng hình h膰 là không có mà.
“Đẫng giả ngốc! N聧ươi ngày đ˳, cư nhiên bảm teРcùng nữ nhân Lam Tĩnh Di kia thành thân?ȠCái đầu đánc chết của ngươi là nghĩ như耠thế nào!” Nhớ lᲡi liền䀠tức fiận, ,ắn như(vậy không đáng gၩá sao? Một chút ѣũng không lo"lắng, liềɮ ℑem hຯn tặng cho người kᅨáၣ! Thật sự là làm hắn rất†đau lòng!
“Lam tiểu thư……” Nh⚯c Ŵới cái tên này, kh聵ôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tiểu Tiểu lại sa sầm. “Nànѧ không phảũ r庥t Ѵốt sšo, ngƲơi đến Hàng Châu, không phải là để hỏi cưới nàng ấy về sao?” Nàng không ngốc, nghe trong lời nói của Lam Tĩnh Di cũng có thể hiểu được đôi chút.
“Ta vốn là không thích nàng ấy. Cưới nàng ấy về làm chi!”
“Lam tiểu thư xinh đẹp như vậy, vừa cao quý lại hào phóng, tâm địa cũng tốt……” Tóm lại, là một người hoàn mỹ, như thế nào có thể không thích?
“Nàng dù có là thiên tiên hphàm, ta cũng không thích. Ta…… Trong lòng ta đã có người khác……” Vưu Đức Ân gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Tiểu, gằn từng tiếng nói. “Nương tử của ta, chỉ có thể là người trong lòng ta!”
“Ngươi có người trong lòng? Ta sao lại không biết? Là ai a? Ta có quen không?” Bên cạnh còn có người xuất chúng hơn Lam tiểu thư sao? Nàng sao lại không phát hiện ra? Hạ Tiểu Tiểu cố gắng suy nghĩ.
“Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi là heo nga!” Vưu Đức Ân tức muốn té xỉu, biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy, miệng cũng đã hôn, người cũng đã ôm, thậm chí cũng đã thổ lộ “thích nhất là Hạ Tiểu Tiểu”, sao xú nha đầu này lại còn không tự hiểu?
“Ta không phải heo.” Còn dám nói nàng heo, nàng rõ ràng không làm sai cái gì, Hạ Tiểu Tiểu bất mãn mở miệng kháng nghị.
“Ngươi không phải heo thì ngươi là cái gì? Ngươi nói xem, những lời ta nói ngươi rốt cuộc có ghi tạc trong lòng hay không?” Vưu Đức Ân cũng thập phần bất mãn.
“Đương nhiên có nga, lời nói của Đức Ân, Tiểu Tiểu đương nhiên vĩnh viễn nhớ rõ!” Tiểu thư…… Nga, không, Đức Ân là trời nha.
“Vậy mà ngươi đáng chết còn hỏi người trong lòng ta là ai? Ngươi xem những lời ta nói ta thích ngươi, đều là nói nhảm nga?” Hung hăng trừng mắt, lại hung hăng trừng mắt, cái tiểu nha đầu không tự giác này!
“Gì?” Hạ Tiểu Tiểu sợ hãi rụt cổ lại.
“Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi muốn ta tức chết ư? Người trong lòng ta là ngươi! Người ta thích là ngươi! Chỉ có ngươi! Chỉ có ngươi! Ngươi con heo này!” Tức chết hắn, tức chết hắn, thật sự là muốn tức chết hắn.