Chương 13: Long Bối cổ thôn (3)

Ôn Bạch Vũ nghe hắn nói: “Hẳn là có thứ đuổi theo cô ta” thì não nhất thời nhảy ra một chuỗi hình ảnh đáng sợ, thân thể không tự chủ run lên, bảo: “Thôi… đừng nói nữa…”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu dừng đề tài này lại: “Để tôi đi xem một chút, bây giờ hẳn là đã có nước nóng, cậu đi rửa mặt đi, rồi sau đó chúng ta đi ăn sáng.”

Anh nháy mắt liền mỉm cười hihi, một bên quay mặt về nhà tắm, một bên nắm nhẹ cằm hắn, cười cười: “Ai nha, nô tì thật có đức hạnh, để trẫm đi rửa mặt.”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu: “…”

Hắn bị hành động đùa giỡn này của anh làm cho hết nói nổi.

Ôn Bạch Vũ đi ra rất nhanh, bởi vì vừa tắm nước nóng nên mặt anh hơi phớt phớt hồng, tấm tắc bảo: “Tắm nước nóng chính là sướиɠ nhất!”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu hơi cúi xuống nhìn anh, Ôn Bạch Vũ thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mình, sau lưng hơi tê dại, hỏi: “Sao thế?”

Hắn rất tự nhiên đưa ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt gò má anh, rồi đáp: “Không có gì, là dính nước.”

Ôn Bạch Vũ: “…”

Tôi vừa mới rửa mặt xong, không lau khô hết nước trên mặt cũng là bình thường!

Ôn Bạch Vũ nghĩ thầm, có mỗi giọt nước thôi mà cứ làm ra cái vẻ thần bí, hành động đẹp đến nỗi làm tim anh đập nhanh kinh khủng. Thực sự là tạo nghiệt mà!

Hai người chuẩn bị xong xuôi liền xuống tầng một ăn sáng, Ôn Bạch Vũ là một ông chủ thích hưởng thụ, chỉ huy Mặc Sĩ Cảnh Hầu: “Nhanh lên! Nhớ nhét đầy đủ vào balo nhé, ăn xong thì đi chơi luôn!”

Hắn mang balo đi ra thì Ôn Bạch Vũ đã đi ra cầu thang, để hắn ở lại khóa cửa phòng.

Ôn Bạch Vũ vừa đi vừa quay đầu lại bảo hắn: “Mau lên chứ… A!”

Đang nỏi dở nên không nhìn đường phía trước, hành lang tầng hai rất hẹp, chỉ có một đường đi duy nhất, lúc đi ngang qua vừa vặn người ở phòng khác mở cửa ra, trực tiếp đυ.ng vào người anh.

Ôn Bạch Vũ hô một tiếng, người hơi lảo đảo, suýt chút nữa ngã ra khỏi hành lang, tuy ngã từ độ cao tầng hai không đến nỗi mất mạng, nhưng khẳng định là sẽ gãy tay hoặc gãy chân gì đó.

Anh thầm khóc ròng, thôi xong rồi!

Vừa lúc đó, tay anh bị níu lại, có người kéo giật anh trở về. Ôn Bạch Vũ ngẩng đầu, không ngoài sự mong đợi, là Mặc Sĩ Cảnh Hầu.

Hắn kéo anh trở về, Ôn Bạch Vũ vỗ vỗ ngực, thở phào: “Sợ muốn chết!”

Người đàn ông vừa mở cửa đi ra, khoảng chừng bốn, năm mươi tuổi, trông có vẻ nghèo khó, tuyệt đối không phải người dến để du lịch.

Quan trọng nhất, người phụ sáng nay vừa mất mạng hôm qua đi ra từ căn phòng này, trước khi lao ra còn gọi: “Thọt”.

Ôn Bạch Vũ theo bản năng nhìn chân gã, không cần chống gậy, cũng không có xe lăn.

Sắc mặt gã vàng như nghệ, mặc bộ quần áo trông rất cũ, trừng mắt lườm anh: “Mắt để đâu vậy?”

Ôn Bạch Vũ: “…”

Rõ ràng ông mở cửa đυ.ng vào người khác, lại còn dám chửi người.

Gã nói rồi liền không dể ý tới anh nữa, quay người xuống tầng một.

Bước chân của gã phát ra âm thanh rất lớn, hơn nữa chân phải đi khá thiếu tự nhiên, như thể không dùng được lực, hơi thọt.

Mặc Sĩ Cảnh Hầu hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”

Ôn Bạch Vũ sờ cằm, bảo: “Người này đi cùng với bà chị kia, nhưng hôm qua nhìn như bọn họ cãi nhau, anh nói xem liệu có phải họ không chia chác đều… Sau đó liền gϊếŧ người diệt khẩu?”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu thờ ơ nói: “Chia không đều rồi gϊếŧ người, cũng không phải số ít.”

Hai người ăn sáng xong, ra cửa chuẩn bị đi chơi.

Vừa ra đến cửa thì liền nhìn thấy có một cái xe dừng trên bãi đất trống, không phải là xe bus to mà là một cái xe sang trọng, Ôn Bạch Vũ chẹp miệng bảo: “Xe đắt như thế, có khi cả đời tôi mua không nổi.”

Bởi vì là đi tự do nên lịch trình có thể tự sắp xếp, chỉ cần không về quá muộn là được.

Ôn Bạch Vũ muốn đi leo núi đầu tiên, nghe đâu trong núi có một cái giếng cổ không cạn, nước giếng rất ngọt, có rất nhiều người thích múc một chút mang về, bởi vì dòng nước này rất tinh khiết không bị ô nhiễm.

Núi Long Bối không quá cao, Mặc Sĩ Cảnh Hầu leo như bay, không giống Ôn Bạch Vũ một thân trạch nam, mới bước hai bước đã thở hổn hển, hò hét muốn dừng chân nghỉ ngơi.

Mặc Sĩ Cảnh Hầu thì ngược lại, mồ hôi không đổ một hạt, ngực không phập phồng kịch liệt một lần.

Đến giữa trưa thì hai người mới bò được một nửa, gần trưa thì chân chính đặt chân lêи đỉиɦ núi.

Có lẽ vừa rồi xảy ra sự cố nên trên đỉnh núi không có ai, có một cái giếng đá được xây ở đó, phía trên còn có một cái mái che.

Ôn Bạch Vũ nhất thời tràn đầy sinh lực, chạy tới bên đó xem, thốt lên: “Thật sâu quá! Thật sự là có nước!”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu trước khi đi có mang theo mấy bình nước nhưng đều bị anh uống cạnh sạch, vừa vặn có chai không, Ôn Bạch Vũ liền thả cái thùng chuyên lấy nước xuống giếng, sau đó chậm rãi kéo dây thừng lên, trong thùng nước đầy nước mát lành.

Anh một bên rót vào chai, một bên cười nói: “Thật là vui, tôi từ trước tới giờ chưa từng được kéo nước, anh có muốn thử không? Không nặng lắm đâu…”

Ôn Bạch Vũ nói, nhìn thấy gương mặt của Mặc Sĩ Cảnh Hầu thoáng giãn ra, khóe miệng mang theo ý cười, còn vương vấn chút ôn nhu khiến anh hoa mắt, thiếu chút nữa là quên mất cái thùng.

Nhưng ý cười trên mặt hắn lập tức thu lại, hắn nhíu lông mày, nhìn chằm chằm vào giếng.

Anh hỏi: “Sao thế?”

Anh hỏi, quay đầu nhìn liền “A!” một tiếng, thả cái thùng gỗ xuống, lắp bắp: “Chuyện này… Chuyện này…”

Ôn Bạch Vũ thả tay thì thùng gỗ lập tức rơi xuống, vì nó khá nặng nên rơi xuống nước cái bõm, Mặc Sĩ Cảnh Hầu đưa chân lên, nhanh chóng níu nó lại.

“Oành!” một tiếng, thùng gỗ dừng lại, nó gần như treo lơ lửng giữa không trung.

Ôn Bạch Vũ hơi kinh hãi, lui về sau hai bước. Mặc Sĩ Cảnh Hầu nắm chặt thùng, di chuyển nó ra ngoài.

Anh không khỏi nín thở…

Thùng gỗ được đặt xuống đất, nước rất trong, có một bàn tay bên trong…

Xác thực mà nói, đó là xương tay…

Sắc mặt anh có chút tái nhợt, đứng sau lưng Mặc Sĩ Cảnh Hầu: “Nước này rất trong, làm sao… Làm sao có xương… Ai dám uống chứ!”

Ôn Bạch Vũ nói xong, kéo kéo tay hắn, bảo: “Thôn này không phải là có chuyện ma quái đi! Quá tà hồ!”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu lắc đầu, không nói lời nào.

Vừa lúc đó, anh đột nhiên nghe thấy tiếng “Loạt xoạt…”, bụi cây cách đó không xa có chút lay động.

Ôn Bạch Vũ sợ hãi nắm chặt tay Mặc Sĩ Cảnh Hầu, trợn to mắt không dám nói lời nào.

Hắn che miệng anh, ra hiệu đừng nói gì cả.

Tay hắn tuy lạnh, nhưng lại khiến anh nóng như lửa đốt, muốn bảo không được nói thì nói ra đi, che miệng tôi làm gì!

Mặc Sĩ Cảnh Hầu kéo Ôn Bạch Vũ vào bụi cây, cả hai ngồi xổm xuống.

Ôn Bạch Vũ vì sợ ma, nên dán chặt vào Mặc Sĩ Cảnh Hầu.

Rất nhanh liền nghe thấy có người nói chuyện, là giọng của một người đàn ông xa lạ: “Tao nghe nói con tiện nữ Tôn Hà kia chết rồi?”

Rồi đến tiếng của một tên khác: “Tối hôm qua tao nói nó đừng đi, nó không nghe, nghe đâu chết rất thảm, chảy năm lỗ máu, tao không thấy thi thể, là bọn du khách sáng sớm dậy xem mặt trời mọc phát hiện ra.”

Ôn Bạch Vũ nghe tiếng của người này rồi nhìn Mặc Sĩ Cảnh Hầu, đây không phải giọng của tên thọt à!

Mặc Sĩ Cảnh Hầu gật gật, hiển nhiên cũng nghe ra.

Người đàn ông lạ mặt nói: “Chết cũng tốt, miễn cho nó bô bô nói chuyện từ hai mươi năm trước…”

Gã thọt nói: “Nhưng… nhưng mà Tôn Hà chết rất lạ, còn cái thôn này cũng rất dị… Năm đó, năm đó bọn tao… Cái Long Bối cổ thôn này không thể tồn tại, bằng không chính là chuyện ma!”

Lão kia cười lạnh: “Sợ cái gì, xem tiền đồ của mày kìa! Mày đã trải qua bao nhiêu đao to búa lớn, đảo đấu nhiều như thế, chưa từng gặp mấy thứ không sạch sẽ, mày vẫn còn tin sao?”

Gã thọt nói: “Tao có chút lo lắng.”

Ôn Bạch Vũ yên lặng phun tào, hai người này đúng là không biết gì cả, anh chỉ mới vào một cái mộ mà gặp bao nhiêu bánh ú rồi thây khô, thế mà còn bảo là chưa thấy cái gì bao giờ!

Tiếng hai người ngày càng gần, Mặc Sĩ Cảnh Hầu đưa tay lên bịt miệng anh, bị anh quay đầu lườm một cái.

Nhưng cũng không dám trừng lâu, hai người kia không đến bên bụi cây, mà là ra chỗ giếng.

Ôn Bạch Vũ từ từ cái khe do lá cây tạo ra nhìn ra ngoài, quả nhiên một trong hai là gã thọt, còn một người khác nhìn vô cùng sang trọng, một thân Âu phục đắt tiền, giày da sáng loáng, mặt đeo kính râm trông như kẻ có tiền.

Ôn Bạch Vũ liền nghĩ đến cái xe đen dừng trước cửa khách sạn, hẳn cũng là của người này.

Hai người đàn ông đi tới, nhìn thấy giếng cổ, cũng không hiểu vì sao mà gã thọt dừng một chút, gần như có chút không tình nguyện đi qua.

Hai người đến bên đó, thùng nước đặt bên cạnh giếng cổ, trong có nước, đương nhiên vẫn còn cái xương tay trắng hếu…

“Tay!!”

Mắt gã thọt nhìn chằm chằm thùng gỗ, sắc mặt vàng nghệ chuyển thành trắng bệnh, hét lên: “Tay! Tay! Sao… sao có thể như thế!!”

Người đàn ông mặc Âu phục cũng sợ đến mặt mũi trắng bệch nhưng trấn định hơn đồng bọn, mà giọng lão cũng hơi run rẩy: “Đừng… đừng hoảng hốt… nhất định là có kẻ đùa dai…”

Gã thọt hỏi: “Tức là sao?”

Lão đáp: “Tao tin rằng nhất định có người trong chúng ta tiết lộ chuyện hai mươi năm trước, cố ý đùa dai để dọa.”

Ôn Bạch Vũ quay đầu nháy mắt với Mặc Sĩ Cảnh Hầu, hai tên này khẳng định có vấn đề!

Mặc Sĩ Cảnh Hầu hờ hững thu tay lại, hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay một chút, lòng bàn tay hắn không hề hồng hào mà có rất nhiều kén mỏng, nơi đó còn lưu lại xúc cảm từ đôi môi anh…

Rất mềm…