Thập Điện Diêm La vốn tưởng rằng bản thân sẽ nhìn thấy một cảnh tượng hung ác: “...”
Hình như có chỗ nào không thích hợp!
Viên Kỳ không thể cử động, chỉ có thể duỗi ra hai móng hổ nở hoa ra: “...”
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng kiểu tóc không thể bị chạm vào lung tung như thế!
Cho dù là ai gãi đầu, cậu nhất định cũng muốn báo thù!
Cùng lúc đó, trong lúc thân thể của Viên Kỳ đang đong dưa, cậu cũng thành công nhìn thấy được mười nhân sĩ tinh anh của xã hội đang ngồi ngay ngắn ở hai bên chiếc bàn hội nghị sang trọng khổng lồ.
Dù sao Viên Kỳ đã từng sống trong giới thượng lưu được một thời gian, cho nên cậu có thể thấy rõ đám nhân sĩ tinh anh của xã hội này đang mặc quần áo cao cấp thủ công hàng đầu thế giới.
Cho nên tình huống hiện tại là như thế nào?
Kể từ khi một con hổ nhỏ như cậu thức tỉnh đều lộ ra vẻ cực kỳ cẩn thận, cái gì cũng không dám làm ngoài việc chạy vài bước ở trong sân của nhà mình, nhưng thoáng một cái là lại xuất hiện tại cuộc họp của người khác, bị người xách cổ cũng thôi đi, thậm chí còn bị mười cái ánh mắt ẩn chứa sự sắc bén tỏa định nữa chứ?
Làm thế nào để phá vỡ tình hình?
Làm thế nào để bảo vệ mạng sống đây?
Trong lúc hoảng sợ và lo lắng, con hổ nhỏ Viên Kỳ đã đưa ra lựa chọn theo bản năng, cậu mở miệng hổ ra rồi cực kỳ dũng cảm mà rít gào hai tiếng, để từ đó biểu đạt ý tứ và cảm xúc một cách rõ ràng.
Tôi là mãnh thú, tôi rất hung dữ!
Cho dù chuyện này là như thế nào, xin hãy thu hồi ánh mắt dò xét của các người đi!
Đừng có ý định nuôi thú thả rông trong l*иg rồi nộp lên quốc gia!
Làm ơn lập tức bỏ cái tay ra đang xách cái cổ của tôi ra đi, đồ khốn!
Chính vì thế, trong phòng hội nghị yên tĩnh không tiếng động lập tức vang lên âm thanh của con hổ nhỏ.
"Nháo ô! Nháo ô!"
Giọng nói nhẹ nhàng quét qua toàn bộ phòng họp, nghe rất hung mạnh, mà điều này cũng làm cho Diêm Vương Thập Điện thiếu chút nữa là nhịn không nổi, bởi vì người lãnh đạo hung lệ ở trước mặt bọn họ đây lại lộ ra sắc mặt hơi vặn vẹo mà nhịn cười.
Không có lý do khác.
Những người có mặt ở đây đều là các đại yêu có thực lực có thể sánh ngang với Thập Điện Diêm La.
Điều kiện đầu tiên để làm việc tại địa phủ là phải làm quen với ngôn ngữ của các đại yêu thuộc các chủng tộc khác nhau đương thời.
Nhưng con hổ con này lại phát ra hai tiếng gầm trẻ con và dễ thương.
Không chỉ riêng Thập Điện Diêm La, mà ngay cả Đại Diêm Vương luôn luôn cần cù trong công việc của địa phủ cũng có thể dễ dàng hiểu được, việc con hổ con này đã thu hút quá nhiều sự chú ý của bọn họ như vậy cũng có gì sai.
Nguyên nhân chính là vì con hổ con này thế mà dám rống với đại Diêm Vương của địa phủ bọn họ- tên khốn!
Nhưng sau khi nhìn về phía con hổ con có gan rồng kia, Thập Điện Diêm Vương cảm thấy, nếu cấp trên của bọn họ bị làm cho tức giận mà thực sự muốn xử trí con hổ này, có lẽ bọn họ có thể đứng ra hòa giải và cứu con hổ con này một mạng.
Lúc này, trên vẻ mặt lãnh lệ của Đại Diêm Vương đang bị một con hổ con tấn công kia, dưới tầm nhìn của Thập Điện Diêm La, cho dù có nhìn bằng mắt thường cũng thực sự có thể thấy được âm lãnh rất nhiều. Khí tức hung lệ đó giống như tràn ra khắp căn phòng họp này, thậm chí còn muốn khủng bố hơn cả lúc bắt đầu hội nghị!
Thập Điện Diêm La: “...”
Cái biểu tình này còn muốn người ta can thiệp thế nào nữa? Tiêu rồi!
Sau đó, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của cấp trên đặt lên bụng chú hổ con phủ đầy lông trắng mềm mại, tình thế giống như muốn... bóp chết chú hổ con?
Đúng lúc này, Biện Thành Vương của Lục Điện đột nhiên lên tiếng.
"Lão đại, dù sao cũng chỉ là một con hổ con chưa hiểu chuyện, xin thủ hạ lưu tình."
Chiến điện còn lại lập tức phụ họa.
“Đúng vậy, lão đại.”
"Lỗi không phải ở hổ con, mà là ở đại gia tộc đã ném nhãi con này lung tung."