Chương 6

Cửa chính ở khu biệt thự vẫn như trước, không bảo vệ, không chốt cửa.

Trước kia chỉ là cánh cửa rách nát, bây giờ lại là cánh cửa cảm ứng nhìn rất cao cấp.

Viên Kỳ công khai kéo vali vào trong.

Không gặp bất cứ ai, ngược lại nghe thấy không ít âm thanh kỳ lạ.

Có tiếng giống hươu kêu, tiếng hạc kêu, tiếng quạ kêu, còn có tiếng ngao ô như sói kêu.

Nhưng Viên Kỳ lại nghĩ chỉ là Husky trong nhà quậy phá, hoặc ba cái loại vật nuôi kỳ lạ.

Sau khi Viên Kỳ đi được một đoạn, cuối cùng cũng nhìn thấy dốc đường quen thuộc.

Đương nhiên, cái quen thuộc ở đây là độ cong và độ cao của con dốc này, nhưng đường đi lại thẳng băng một cách hoàn mỹ.

Quả thật giống như đường cao tốc tiêu chuẩn.

Ngày thường, khi đi trên đường Viên Kỳ phải đi nhấp nhô rất lâu, mới có thể tới đỉnh của con dốc trên sườn núi.

Nếu kéo thêm vali thì có thể đoán phải dùng sức khiêng lên.

Lần này, mặt đường đã bằng phẳng, bánh xe vali được kéo gọn ơ, hoàn toàn không tốn sức, Viên Kỳ đi rất nhanh đã tới sườn núi, đi tới một căn biệt thự cao cấp trong khu biệt thự.

Hoàn toàn không nhận ra.

Ồ không, còn có một cái cổng nữa.

Thứ duy nhất trong toàn bộ biệt thự mà Viên Kỳ cảm thấy có chút quen thuộc chính là cánh cửa hàng rào màu đen vàng cao bằng đầu người ở lối vào sân biệt thự và ổ khóa cổ điển màu vàng ở cửa.

Viên Kỳ choáng váng, nhìn khóa cửa quen thuộc, cậu cầm chìa khóa theo bản năng mở ổ khóa mà mình đã mở vô số lần, cầm chìa khóa mở ổ khóa cổ điển màu vàng ở cổng.

Dưới động tác theo quán tính của Viên Kỳ, rất nhanh chìa khóa đã chuyển động.

Sau đó lộc cộc hai tiếng, ổ khóa đã được mở.

Viên Kỳ nhìn ổ khóa mở ra một cách nhẹ nhàng, cậu chớp mắt.

Đây đúng là nhà cậu rồi...

Nhưng sao có thể?!

Khi 16 tuổi cậu đã bắt đầu sống tự lập, trên danh nghĩa cậu chỉ còn một biệt thự tồi tàn đơn sơ này, cậu đã sống ở đây suốt 4 năm.

Lúc Viên Kỳ chuẩn bị thức tỉnh bản năng chiến đấu, vốn định sẽ làm ở đây nhưng nơi này lại quá gần thành phố.

Sâu thẳm trong rừng có một con thú, mạnh hơn nhiều so với trong thành phố.

Nên cuối cùng cậu vẫn từ bỏ nơi này, lặn lội đường xa đi sâu vào trong núi.

Đầu óc Viên Kỳ hỗn loạn, cậu muốn sắp xếp suy nghĩ một chút nhưng vì bụng đói cồn cào nên cậu đã gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, giơ tay đẩy cổng biệt thự, kéo vali tiến vào trong.

Khi tiến vào phạm vi trong biệt thự, Viên Kỳ ngửi được mùi thơm, đồng thời có phần xa lạ, mạnh mẽ đập vào cơ thể cậu, khiến cậu hóa thân thành thú và nằm dưới đất.

Viên Kỳ bị chôn vùi trong quần áo, cậu cố chui đầu hổ nhỏ ra từ cổ áo, đôi mắt hổ có tầng hơi nước, ý thức mơ hồ, cậu giơ vuốt theo bản năng, lắc lư đi vào trung tâm biệt thự.

Lúc móng vuốt giẫm vào trung tâm, cảm giác móng vuốt của Viên Kỳ đã biến mất, cơ thể đột nhiên rơi xuống khoảng không hư vô, vô cùng làm người ta khϊếp sợ.

Cảm giác rơi xuống đột ngột khiến Viên Kỳ tỉnh táo trong giây lát, vừa cố gắng kích hoạt đôi cánh của mình, cậu vừa vỗ bốn móng hổ dày cộp, phát ra một tiếng hú hoảng sợ.

“Gào!!”

Trong không gian mênh mông, tiếng gầm rất rõ ràng, không hề nghi ngờ mà truyền vào sâu trong hư vô, khiến một số người đang tụ tập một chỗ đột nhiên tiết ra tia điên cuồng.

Là cái nào cơ?

Có biết phép tắc không vậy?

Đây là phòng họp hội nghị cấp cao đó.

Ngồi trên cao là cấp trên với gương mặt lạnh lùng của họ!

Cho dù không chịu nổi sự lạnh lùng của cấp trên, cũng không thể kinh hô như trẻ con được!

Chê cấp trên của họ chưa đủ lạnh lùng sao?

Nói đùa cũng phải có lúc chứ!

Vị ngồi trên ghế kia, có thể lấy người đó làm trò đùa ư?

Gần đây, công việc ở địa phủ khó làm quá, ác linh không ngừng sinh trưởng, Thập Điện Diêm La có lúc không ứng phó được, cấp trên của họ mặt như tuột xuống đâm độ, hơi thở thô bạo khiến người ta phải sợ hãi, tiết tấu ở địa phủ cũng vì thế mà bị xốc lên.

Lúc này mà còn gây chuyện, không phải đang tự dùng chân mình đạp mình sao?!

Lúc này, tốc độ rơi xuống của Viên Kỳ ngày một nhanh, cậu vẫn không vẫy cánh được.

Toán bộ cọp đều hoảng loạn.

Tiếng “gào” đồng loạt cất lên.

Móng vuốt của con hổ nhỏ không ngừng vỗ, chiếc đuôi hổ bông xù bay phấp phới như một cái quạt.

Lần này, cuối cùng Thập Điện Diêm La cũng ý thức được, việc này một trong số họ đều không liên quan!

Âm thanh phát ra từ phòng họp.

Vì thế, tầm mắt của Diêm La nhìn trần nhà trong phòng họp.

Ừm...

Phòng hội nghị được trang trí bởi phụ Vương của nhị điện Sở Giang, người thích phong cách sang trọng hiện đại.

Trần nhà khắc hoa văn tối màu, trên trần có treo đèn chùm hoa lệ.

Cũng không nhìn thấy tiếng “gào” vừa phát ra.

Lúc này, Đại Diêm Vương cũng nhìn theo tiếng trên trần nhà.

Mà hơi nhíu mày, cúi đầu nghiêng tai, tiếng gầm này hình như hơi quen.

Nháy mắt, dưới cái nhìn chăm chú của Thập Điện Diêm La, một bóng hổ lông trắng xuất hiện, rơi xuống đầu Diêm Vương với tốc độ cực nhanh, rơi chuẩn ngay cái ót của Đại Diêm Vương!