Chương 4

Viên Kỳ lật những chiếc bánh quy khác trong hộp ra.

Tuy nhiên, ánh sáng ở đây không sáng lắm nên cậu không nhìn thấy bánh quy bên trong có vấn đề gì.

Viên Kỳ ném hộp bánh quy sang một bên, lấy một túi thực phẩm đóng gói khác ra.

Bên trong là thịt bò khô, món mà cậu rất thích ăn. Có điều, vừa mở một lỗ trên túi đóng gói, cậu đã ngửi thấy một mùi lạ, thậm chí không cần nếm thử, cậu cũng biết nó không thể ăn được nữa.

Viên Kỳ mò mẫm lấy ra một túi thức ăn khác.

Vấn đề tương tự lại xuất hiện, mùi kỳ lạ khiến Viên Kỳ cau mày.

Viên Kỳ xoa mũi, nhìn túi đựng đồ mình vừa vứt đi.

Cậu đã biết rất rõ rằng đồ ăn cậu mang theo không có vấn đề.

Mà là khứu giác và vị giác của cậu có thể bị trục trặc gì đó rồi.

Khả năng cao là sau khi thức tỉnh, năm giác quan của cậu đã khác trước!

Đây thực sự là một sự thật đáng buồn.

Cậu không biết liệu nó có ảnh hưởng đến việc ăn uống sau này của mình hay không.

Viên Kỳ tiếc nuối đứng dậy, thu dọn đồ đạc trong lều, run rẩy dỡ lều ra rồi bỏ mọi thứ vào một chiếc túi leo núi khổng lồ.

Sau đó, Viên Kỳ lại dành hai giờ nữa đi đến nơi ẩn náu dự phòng khác của mình, thu dọn hết mọi thứ và mang theo một chiếc rương dự phòng, quay trở lại nơi mình thức tỉnh, cậu thu thập tất cả những thứ vỡ vụn trên mặt đất. Sau khi đảm bảo không để lại dấu vết, cậu xuất hiện ở một thị trấn nhỏ bên ngoài núi rừng sâu thẳm với một chiếc rương và chiếc túi leo núi trên lưng.

Sau khi trở lại trấn nhỏ, tín hiệu điện thoại di động đã đủ.

Viên Kỳ lần lượt nhận được rất nhiều tin nhắn nhắc nhở, nhưng lúc này trên người cậu mang rất nhiều đồ nên không để ý lắm. Mãi đến khi bắt taxi đến một thị trấn nhỏ, cậu lấy điện thoại ra và nhìn thấy vô số tin nhắn và thông báo tràn ngập màn hình.

Viên Kỳ đi một chặng đường dài như vậy đã có chút đói bụng, trong xe đang di chuyển, cậu cúi đầu nhìn điện thoại di động, cảm thấy choáng váng nên không xem từng cái một mà liếc nhìn vài quảng cáo rác rồi nhét điện thoại vào túi.

Viên Kỳ xoa xoa bụng, dựa vào lưng ghế sau nhắm mắt lại.

Uể oải nghiêng người một lát, Viên Kỳ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết kính cửa sổ của taxi được lắp tốt hơn hay phim dán cửa sổ tốt hơn.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ không hề bị méo mó, trong trẻo như không bị cửa sổ ô tô che khuất.

Viên Kỳ chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn núi nhấp nhô ở phía xa, những tòa nhà cao tầng cách đó không xa, và những chiếc xe chạy qua làn đường đối diện...

Sửng sốt một hồi, Viên Kỳ đột nhiên chớp mắt, thoáng ngồi dậy đến gần cửa sổ xe.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ không phải là thứ cậu quen thuộc!

Trong hai năm qua, để chuẩn bị cho cuộc chiến thức tỉnh, Viên Kỳ đã đi đi lại lại nhiều lần giữa thành phố nơi cậu ở và núi sâu rừng già, những con đường đã trở nên quen thuộc đến mức không thể quen hơn. Làm sao hoàn cảnh bên ngoài có thể thay đổi chỉ sau mười ngày được?

Ít nhất, những toà nhà hai bên đường không thể mọc lên thịnh vượng như vậy chỉ trong vòng mười ngày được!

Có phải cậu đi sai đường rồi không?

Hay tài xế đã đi đường vòng?

Viên Kỳ bình tĩnh lấy điện thoại ra, mở ứng dụng bản đồ trên điện thoại và nhập điểm đến.

Tuy nhiên, hóa ra tài xế taxi đã lái xe chính xác theo tuyến đường tốt nhất hiển thị trên ứng dụng bản đồ, họ không đi sai hướng, tài xế cũng không đi đường vòng, kỹ năng lái xe của anh ta khá ổn định và hành trình diễn ra suôn sẻ, một chút xóc nảy cũng không có.

Khung cảnh khác hẳn ngoài cửa sổ lại lóe lên trước mặt Viên Kỳ.

Viên Kỳ im lặng nhìn lại mũi tên màu đỏ hiển thị trên bản đồ trên điện thoại di động.

Cậu thực sự hoài nghi liệu mình có nhớ nhầm hay không.

Viên Kỳ do dự hai giây, cuối cùng nhìn về phía tài xế phía trước, chuẩn bị hỏi anh ta.

Khi cậu ngẩng đầu nhìn lên, một cảm giác kỳ lạ ập vào lưng cậu, khiến cậu cảm thấy có chút dựng tóc gáy, trong lòng có chút khó chịu.

Dưới tầm nhìn của Viên Kỳ, vô lăng đang xoay sang bên phải, điều khiển xe rẽ phải một cách nhịp nhàng và nhanh chóng, đồng thời, tài xế ngồi ở ghế trước đang duỗi một tay ra sau đầu, tay kia tay đang buông thõng xuống một bên... hai quả óc chó?

Trong suốt quá trình quay đầu, Viên Kỳ có thể chắc chắn tay tài xế chưa bao giờ chạm vào vô lăng!

Nếu bạn đã từng trải qua chuyện này một lần, bạn có thể cho rằng đó là sự hiểu lầm.

Trải nghiệm thứ hai này, tận mắt chứng kiến, khiến trái tim Viên Kỳ gần như lỡ nhịp.

Nếu lúc này Viên Kỳ mà biến thành hình dáng một con hổ nhỏ, lông trên người nhất định sẽ nổ tung.

Mẹ nó, giữa ban ngày, cuối cùng là ai đang lái xe vậy?