Chương 50

Hoàng đế ngồi trên đệm tròn màu vàng, chắp tay trước ngực như đang thành kính cầu xin thứ gì đó.

Vinh Thân Vương tiến lên hành lễ với ông ta.

Hoàng đế ra hiệu, Tiểu Lại Tử để tất cả hạ nhân lui hết xuống.

Hoàng đế duỗi tay ra, Vinh Thân Vương liền đi qua nâng Hoàng Thượng đứng lên.

Hoàng đế ngồi xuống ghế, ánh mắt u buồn: “Tam đệ, ngươi nói, trẫm đã tạo cái nghiệt gì, sáu nhi tử xa cách với trẫm, bây giờ ngay cả Hoàng hậu cũng xa cách trẫm.”

Nghe vậy, Vinh Thân Vương chấn động, chỉ đứng một bên, cúi đầu, im lặng không nói gì.

Hoàng đế liếc sắc mặt của hắn ta, cười nhạt: “Trẫm biết, lúc trước Hoàng Hậu gả cho trẫm, là do bị gia tộc và người nhà bắt ép.”

“Hoàng Hậu chưa từng để trẫm vào mắt.”

Vinh Thân Vương nhăn mày lại, không dám nói tiếp.

Hoàng đế nói: “Ngươi có từng oán hận trẫm hoành đao đoạt ái hay không?”

Vinh Thân Vương chắp tay nói: “Thần đệ chưa bao giờ dám oán hận Hoàng Thượng, thiên hạ này đều là của Hoàng thượng huống chi chỉ là một nữ nhân.”

Hoàng đế cười nhạo “ Thật sao? Gần đây trẫm phát hiện Hoàng hậu này của trẫm, ngày càng không để trẫm vào mắt, ngươi có thể nghĩ cách giúp trẫm diệt trừ cha nàng hay không?”

Trong mắt Vinh Thân Vương đều là kinh ngạc và hoảng sợ. Không thể tin được nhìn Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng chậm rãi nói: “Nhị đệ của Hoàng hậu còn có cha hắn, đều là thủ hạ đắc lực của trẫm.”

“Chỉ là bọn họ ở trong triều đình, thật sự không hề để trẫm vào mắt. Kết bè kết cánh, hung hăng ngang ngược hoành hành.”

“Gần nhất, người có nghe tới án kiên của Hà Tri thư hay không?”

“Ý của Hoàng thượng là án Hà Tri Thư cường đoạt dân nữ?” Vinh Thân Vương hỏi.

“Đúng vậy, án này thật ra rất rõ ràng, Hà Tri Thư bị oan, chỉ vì Hà Tri Thư viết thư cho trẫm, nói bọn họ liên kết với quan bán muối. Buôn bán tư muối.”



“Bọn họ cảm thấy Hà Tri Thư chặt đứt con đường tài lộc của mình, cho nên đổ oan cho Hà Tri Thư.”

“Cẩm Y Vệ là người của bọn họ, cho nên bọn họ liền phái Cẩm Y Vệ tra án này.”

“Đáng tiếc, thân tín của trẫm Uông Thành là cha nuôi của Hà Tri Thư , Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng, hiện tại đang giằng co.”

“Chỉ vì cắt đứt con đường tài lộc, mà muốn xét nhà diệt khẩu oan uổng người này, trẫm thật sự vô cùng tức giận.”

“Chỉ là bây giờ trẫm vẫn có chõ muốn dùng tới bọn họ, cho nên không tiện động vào.”

“Chuyện này liền giao cho ngươi xử lý, thay ta đi xử lý, còn Hà Tri Thư một lời giải thích, cũng để cho những người trên triều kia xem cho kỹ hàm ý của trẫm có hiểu không?”

Hoàng Thượng không nhìn hắn ta, chỉ lo uống trà của mình.

Trên trán Vinh Thân Vương chỉ toàn mồ hôi, hắn biết Hoàng thượng đang muốn thử mình. Hắn ta chỉ có thể nói được, mơ hồ đi ra ngoài..

Thật ra Vinh Thân Vương và cha của Hoàng Hậu Viên Kỳ Sơn, đương triều thủ phủ, có kết sau lưng với nhau, buôn bán tư muối, kỳ thật là do hắn ta ở sau lưng thao túng tất cả..

Hiện giờ, hoàng đế bắt ta đi xử lý.

Hắn ta nên xử lý như thế nào. Nếu không xử lý, tất nhiên hoàng đế sẽ nghi ngờ hắn ta, chỉ sợ hắn ta còn chưa có thể ra ngoài chế tạo binh khi đoạt vị, đã bị hoàng thượng xử lý trước.

Chỉ là nếu hắn không cẩn thận xử lý những thứ không nên xử lý, như vậy con đường tài lộ kia của hắn ta cùng với thủ phụ sẽ bị chặt đứt! Thậm chí còn trở mặt thành thù với Viên Kỳ Sơn.

Chiêu này của Hoàng thượng thật sự rất tàn nhẫn. Đứng giữa châm ngòi, cao minh, thật sự cao minh!

Đột nhiên, hắn ta đột nhiên nghĩ đến một người, Ngô Thận. Ngô Thận nói không chừng có thể giúp hắn.

Vinh Thân Vương mơ hồ đi đến hậu hoa viên.

Lại nhìn thấy Hoàng Hậu chậm rãi đi tới.

Ban đêm gió lạnh thổi qua, hai người gặp nhau bên hồ, ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, từng đợt từng đợt ánh sáng chiếu vào mặt bọn họ.

Hoàng Hậu để mọi người lui xuống hết, vấn an Vinh Thân Vương.



Vinh Thân Vương chắp tay: “Hoàng tẩu, ngài có khỏe không?”

Sắc mặt Hoàng hậu tiều tụy, ánh mắt đau thương, vừa đi từ chỗ của Tứ hoàng tử ra đây.

Vương Càn vẫn luôn hôn mê, phát sốt nói mê sảng, Hoàng Hậu vô cùng đau lòng những cũng không thể làm được gì.

Hoàng hậu nhìn thấy đau lòng không thôi, cho nên mới đi ra ngoài hít thở không khó.

Bà ta có ổn không? Không ổn. Có lẽ, lúc trước quyết định gả cho hoàng đế chính là lựa chọn sai lầm.

Thân là quốc mẫu, ngay cả nhi tử của mình muốn xem bệnh lại khó như vậy.

Cũng không biết, chuyện vừa rồi kêu Phù Dung làm ra sao.

Hoàng Hậu quay đầu nhìn mặt hồ lấp lánh, nói: “Khỏe hay không khỏe, thật ra cũng chẳng liên quan gì tới Vương gia.”

"Từ ngày ta gả cho hoàng thượng, trong cung này hết thảy vui buồn, bi ai, đều suy nghĩ cho hoàng thượng, cùng với Vương gia ngài có liên quan gì đâu?"

Rõ ràng muốn phân rõ giới hạn với hắn.

Nội tâm Vinh Thân Vương sóng gió mãnh liệt: “Thần đệ chỉ là ······”

“Là cái gì? Một khắc kia ngươi quyết định gϊếŧ chết Tĩnh tần, không phải là muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta sao?”

“Là do chính ngươi tung tin đồn trước, tại sao ta lại không thể tự bảo vệ mình?”

“Sẽ có việc gì sao? Hoàng Thượng sẽ gϊếŧ ngươi sao?”

“Ngươi cũng không nghĩ, lúc trước xem như Hoàng thượng biết chuyện cũ giữa hai chúng ta, hắn cũng không gϊếŧ ngươi, ngươi nên biết, Hoàng Thượng căn bản sẽ không ra tay tàn nhẫn với ngươi.”

Những lời Hoàng hậu nói chính là những lời bà ta cho là thật.

Chỉ là bà ta không biết, Hoàng Thượng có thể không màng nhi nữ tình trường, chỉ là ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép có người mơ tưởng vị trí của mình.

Tựa như ông ta phát hiện Vinh Thân Vương chơi xấu sau lưng mình có ý đồ mưu phản, cho nên liền phái Vinh Thân Vương đi xử lý chuyện Hà Tri Thư. Nếu để Vinh Thân Vương làm vậy sẽ chặt đứt được liên hệ của hắn với thủ phụ Viên Kỳ Sơn, chặt đứt đường lui sau này.