Chương 49

“Nhưng hiện tại, hài tử của bổn cung đang có nguy hiểm , bổ cung không thể không màng.”

Hoàng hậu còn vỗ vỗ mặt Phù Dung: “Nói rõ ràng với người đó của ngươi kêu hắn nghĩ lý do thoái thác để Càn Nhi được chữa bệnh. Nếu Càn Nhi của bổn cung xảy ra chuyện gì, bổ cung bảo đảm sẽ cho hắn chết rất thảm có hiểu không?”

Đã nói đến mức này, Phù Dung cũng không còn lý do gì để tiếp tục phủ nhận, vội vàng quỳ xuống dập đầu nói: “Vâng, Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của người.”

Hoàng Hậu phất tay áo bỏ đi.

Hoàng hậu đi rời, lúc này Phù Dung mó như mất hết sức lực, ngồi bệt xuống đất.

Hoàng hậu trở nên tàn nhẫn, khí chất thật sự quá đáng sợ, ngay cả Phù Dung ở bên cạnh nhiều năm cũng không tránh được có lúc sợ hãi.

Đôi mắt bà ta xoay chuyển, không được! Bà ta muốn đi gặp Lý tiên nhân, nói cho Lý tiên nhân nhanh chóng nghĩ ra lý do thoái thác, cho phép Tứ hoàng tử chạy chữa mới được.

Nghĩ đến đây, Phù Dung vội vàng đứng dậy đi tìm Lý tiên nhân.

Lúc Hoàng hậu chạy tới nơi của Tứ hoàng tử, liền nhìn thấy Tứ hoàng tử không ngừng phun nước vàng.

Sắc mặt vàng như đất, cong người thành một vòng tròn, dường như bụng vô cùng đau đớn, không ngừng run rẩy

Hoàng Hậu nghẹn ngào, mắng cung nữ hầu hạ: “Sao lại thế này? Vì sao không truyền ngự y? Mau gọi đi.”.

Cung nữ dường như nghe phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, vội vàng quỳ xuống: “Hoàng Hậu nương nương, ngài tha nô tỳ đi, Lý tiên nhân nói đây là thời khắc mấu chốt để liên thông với thần hồn của tiên hoàng, không thể để người khác tới quấy nhiễu.”

“Làm càn.! Bổn cung không phải người sao? Sao bổn cung lại không có việc gì? Cái gì mà tiên hoàng, cái gì mà đan dược, tất cả đều là lời nói bịa đặt”

Thấy Hoàng Hậu tức giận như vậy, cung nữ run bần bật.



Hoàng Hậu tức giận đá vào chân nàng ta: “Mau đi gọi thái y.”

Cung nữ không di chuyển.

“Được, được lắm!Các ngươi không một người nào nghe lời của bổn cung, vậy được để bổn cung tự đi.”

Vì sao bản thân mình dốc hết sức lực xử lý chính sự cho Hoàng thượng nhiều năm, kết quả lại phát hiện trong cung này, ngay cả một người nghe lời mình cũng không có.

Vừa lúc ra ngoài, liền thấy Vương Khôn đến thăm ca ca.

Hắn thỉnh an Hoàng Hậu, hỏi Hoàng Hậu vì sao lại đau lòng như vậy. Hoàng Hậu liền nói với Vương Khôn gọi hắn đi mời thái y

Nhận được mệnh lệnh, Vương Khôn đương nhiên chạy như bay rời đi.

Sau đó Hoàng Thượng tới, Hoàng Hậu liền cãi nhau một trận với ông ta trọng tâm là việc có cho mời thái y hay không.

Ý của Hoàng thượng là theo như lời của Lý tiên nhân, loại người như thái y đã tiếp xúc quan vô số người chết, trên người nhất định dính rất nhiều thứ không sạch sẽ, sẽ ảnh hưởng tới anh linh của tiên hoàng, cho nên không thể gọi thái y.

Nghe tới đây, Hoàng Hậu hoàn toàn bạo phát: “Hoàng Thượng! Ngài vào nhìn Càn Nhi đi. Hiện tại nó đang khó chịu đến mức nào. Chẳng lẽ ngài thật sự chỉ tin lời quỷ thần, mà không màng đến tính mạng của đích tử mình hay sao?’

Hoàng Thượng đảo mắt, chỉ là nếu ông ta quấy nhiễu linh hồn tiên hoàng vậy cũng chính là tội lỗi.

Hoàng Thượng cúi đầu không nói.

Hoàng Hậu tàn nhẫn nói: “Lúc trước, thần thϊếp liền không nên gả cho ngài.”

Hoàng Thượng khó thở, ngực phập phồng kịch liệt nói: “Ngươi nói cái gì?”

Hoàng hậu lau đi nước mắt trên mặt, thần sắc tràn đầy tuyệt vọng, trái tim như chết đi: " Thần thϊếp nghĩ nếu thần thϊếp gả cho một người bình thường, khi hài nhi của mình sinh bệnh có thể được đại phu chữa bệnh hay không? Phu quân của thần thϊếp là kẻ ngu ngốc, bất tài nhất và là người không có nhân tính nhất thế gian này."



Một cái tát giáng thẳng vào mặt Hoàng Hậu, Hoàng Hậu ngã xuống đất, không chút sợ hãi trừng mắt nhìn lại hoàng đế.

Hoàng đế tức giận, nhưng nhìn ánh mắt Hoàng Hậu ông ta lại có chút hổ thẹn.

Dứt khoát không nhìn Vương Càn nữa, phất tay áo bỏ đi.

Các cung nhân nhìn thấy tất cả việc này, một đám im như ve sầu mùa đông, không dám cử động.

Sau lại, một tiểu cung nữ muốn tiến lên đỡ Hoàng hậu.

Liền bị đẩy ra, Hoàng hậu kiên cường tự mình đứng lên.

Vương Khôn đã trở lại, hắn nói không có thái y nào chịu đi, mời người nào cũng từ cối, đều sợ tới sẽ khiến Hoàng thượng tức giận, lấy đầu bọn họ.

Hoàng Hậu gật đầu, nắm tay Càn Nhi đang hôn mê, không nhịn được chảy nước mắt.

Hoàng hậu nghĩ, còn may bây giờ Càn Nhi đã không còn đau đớn nữa, đã ngủ ngủ ngon rồi.

Bên này, sau khi Thanh Nhụy nghe được tin tức vô cùng kinh ngạc.

Nàng tìm Ngô Thận thương lượng.

“Ta không biết vì sao lại xuất hiện vấn đề này? Chỉ ăn nhiều vải một chút thôi mà? Chưa từng nghĩ muốn hại tính mạng của Tứ hoàng tử.” Thanh Nhụy nôn nóng nói với Ngô Thận.

Thương thế của Ngô Thận chưa đỡ, nằm trên giường, lập tức kêu Thanh Nhụy lấy giấy bút cho hắn, viết một phong thư.

Hắn nói Thanh Nhụy nhất định phải đưa thư này đi, nhất định không thể có sai lầm gì.