Lúc Vinh Thân Vương mới vừa quay người lại, liền nhìn thấy dáng vẻ Ngô Thận muốn nói lại thôi.
“Ngươi có việc muốn hỏi bổn vương?” Tâm tình Vinh Thân Vương không tồi, mấy năm gần đây hắn ta nghĩ mọi cách để sắp xếp nội ứng của mình vào Đông Xưởng, đều không thành công, bây giờ có cách, có hy vọng đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Sỡ dĩ Vinh Thân Vương hy vọng có thể đưa nội ứng của mình vào Đông Xưởng như vậy.
Đó là bởi vì, Đông Xưởng vẫn luôn thề sống chết nguyện trung thành với Hoàng Thượng, hơn nữa án tử Đông Xưởng đang tra có liê quan đến con đường làm ăn của Vinh Thân Vương.
Đông Xưởng có ảnh hưởng nghiêm trọng đến con đường đoạt vị và tài lộc của hắn ta. Hắn ta chỉ hận không thể lập tức gϊếŧ hết Đông Xưởng, lấy cái đầu trên cổ Uông Thành xuống.
Bây giờ, có cơ hội diệt trừ Đông Xưởng hắn ta sao có thể không vui được.
Ngô Thận nói: “Vương gia, hiện tại Hoàng Hậu đã giao chiến với chúng ta······ nô tài có lẽ phải ra tay với Hoàng hậu.”
Hắn cẩn thận liếc phản ứng của Vinh Thân Vương.
Quả nhiên, Vinh Thân Vương hơi ngẩn người ra. Sau đó cúi đầu, vẻ mặt u ám.
Ngô Thận nói: “Vương gia, hiện tại Hoàng hậu đã nhận định nô tài cùng một hội với ngài. Đã sớm giận chó đánh mèo với nô tài, nếu nô tài không phản kích nói, chỉ sợ sớm muộn gì nô tài cũng sẽ chết trong tay của Hoàng hậu.”
“Đến lúc đó, nô tài sẽ không thể trung thành với ngài được nữa.”
Ngô Thận biết, Vinh Thân Vương có tình cũ với Hoàng hậu. Làm một người nam nhân, hắn nhìn ra được mỗi lần nhắc tới Hoàng Hậu, trong lòng Vinh Thân Vương đều không nỡ.
Hiện giờ, hắn và Thanh Nhụy đã đắc tội với Hoàng hậu, Hoàng Hậu tính cách độc ác, không thể nào không đối phó với bọn họ. Cho nên, hiện giờ chỉ có nắm lấy cơ hội phản kích mới là thượng sách.
Chỉ là, cửa ải này của Vinh Thân Vương đúng là không dễ qua.
Hắn ta luôn miệng nói hận Hoàng Hậu, muốn trả thù Hoàng Hậu, những năm gần đây lại chưa từng làm ra một việc nào thực sự tổn thương đến Hoàng hậu. Chẳng qua cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to.
Mắt Vinh Thân Vương lộ ra vẻ thống khổ, nói: “Ngày mai ta sẽ cho ngươi đáp án.”
Ngô Thận gật đầu.
Thanh Nhụy bên này, trở lại cung Lục hoàng tử.
Thị vệ vẫn còn khoanh tay canh ở cửa, Thanh Nhụy vừa bước vào liền nhìn thấy Lục hoàng tử đang khóc gọi nàng.
Hơn nữa còn chạy như bay vào lòng nàng, oa ô oa ô khóc lớn, nói: “Ta không bao giờ tùy hứng nữa, Thanh Nhụy! Ô ô ô ······”
Vương Du thật sự sợ mất đi Thanh Nhụy, nếu mất đi Thanh Nhụy hắn sẽ mất đi tất cả. Trên thế gian này Thanh Nhụy là người duy nhất có thể cho hắn ấm áp, không còn người nào khác có thể thay thế được Thanh Nhụy.
Thanh Nhụy vỗ đầu Vương Du, an ủi. Hai mắt nàng đẫm lệ: “ Được rồi, sau này chỉ cần Lục hoàng tử nghe lời, Thanh Nhụy sẽ mãi ở bên cạnh ngài.”
Tuy Thanh Nhụy đau lòng nhìn Vương Du khóc đến mức như vậy, nhưng nàng cũng vui vẻ. Rốt cuộc, nếu để Vương Du lại mấy ngày có thể khiến hắn trở nên hiểu chuyện nghe lời, không làm hài tử phản nghịch nữa, vậy cũng đáng giá.
Đêm nay, Thanh Nhụy đồng ý với Vương Du sẽ ở bên cạnh hắn, bồi hắn đi ngủ.
Mặc dù Vương Du đã ngủ, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay trái của nàng, như chỉ sợ nàng chạy mất.
Thanh Nhụy không biết, tiểu nam hài kém hơn nàng bảy tuổi này lại yêu thích mình sâu đậm đến thế, sau này lại trở thành nguy cơ lớn với nàng và Ngô Thận.
Hôm sau, mặt trời lên cao.
Hoàng Hậu bước nhanh tới hậu hoa viên, hỏi Phù Dung ở bên cạnh: “Thái giám vừa rồi tớ báo cái gì?”
Phù Dung chạy chậm mới có thể đuổi theo bước chân của Hoàng Hậu: “Nói Tứ hoàng tử phun ra nước vàng.”
“Truyền thái y.”
“Chỉ là hình như Lý tiên nhân nói đây là thời điểm mấu chốt để tiên hoàng chỉ ra vị trí của tiên dược, cho nên Hoàng Thượng không đồng ý cho truyền người.” Phù dung cô cô cẩn thận liếc phản ứng của Hoàng hậu, nội tâm cũng vô cùng chột dạ.
Hoàng Hậu đột nhiên dừng bước, rất tức giận nhìn chằm chằm Phù Dung cô cô.
Bà ta nói: “Phù Dung. Bổn cung nghe nói Lý tiên nhân kia chính là người của ngươi.”
Phù dung sửng sốt, cúi đầu, không dám nhìn Hoàng Hậu.
Phù Dung nói: “Hoàng Hậu nương nương ngài đang nghĩ oan cho lão nô ròi, lão nô nào có bản lĩnh đó. Lý tiên nhân kia là người giống như trích tiên, sao có thể có quan hệ với nô tỳ được?”
Việc này, tốt nhất không nên để cho Hòang hậu biết, dù sao Lý tiên nhân kia cũng kéo mình làm mấy pháp thuật ngụy trang kia, cũng không phải việc gì trong sạch, đều chỉ để lừa bịp Hoàng Thượng. Nếu bị Hoàng thượng phát hiện đó không phải tội lớn khi quân thì còn là gì.
Phù dung nghĩ tới đó, liền cảm thấy phía sau lưng rét run vô cùng lạnh lẽo.
Ngón tay thon dài của Hoàng hậu nâng cằm bà ta lên, móng tay thật dài lướt qua má.
Phù Dung toàn thân cứng đờ, nàng cau mày, nín thở, không dám phản kháng chút nào.
Hoàng Hậu vuốt ve miệng vết thương do mình vừa mới làm ra, gợi lên một nụ cười tàn nhẫn: “Phù dung, ngươi đã đi theo bên cạnh bổn cung nhiều năm, trong lòng ngươi có tính toán gì bổn cũng vô cùng rõ ràng.”
“Trước kia bổn cung mặc kệ là bởi vì không ảnh hưởng toàn cục, nên lười quản.”