Hoàng đế nghe xong, mừng rỡ khôn xiết, chẳng lẽ thật sự muốn đi tìm bí kíp trường sinh bất lão sao? Vẫn cần thông qua tứ nhi tử! Tứ nhi tử thật đúng là hài tử ngoan, tứ nhi tử thật sự rất lợi lại.
Hoàng hậu thấy Hoàng đế căn bản không hề quan tâm chút nào đến an nguy của tứ hoàng tử, chỉ một lòng khát khao muốn tìm được thuốc trường sinh bất lão.
Hơn nữa, còn không đồng ý cho thái y đến xem, nói không cần phải trị bệnh, trái tim liền trở nên băng giá.
Hoàng hậu nghe thấy Lý tiên nhân nói với hoàng đế, chỉ cần ba ngày có thể chữa khỏi bệnh ngốc này của Tứ hoàng tử, đến lúc đó liên lạc với thần hồn của Tứ hoàng tử, sau đó có thể biết được vị trí chính xác của tiên dược.
Hoàng đế vô cùng tin tưởng không hề nghi ngờ việc này.
Hoàng Hậu trở lại Khôn Ninh Cung, ngồi trên trường kỷ gạt phăng chén trà Phù Dung đưa đến.
Phù dung cô cô quỳ trên đất run bần bật, khuyên nhủ: “Hoàng Hậu nương nương. Ngài bớt giận.”
Hoàng hậu ngồi trở lại trường kỷ ấm áp, đập lòng bàn tay chiếc bàn thấp làm bằng gỗ tử đàn: "Đáng giận. Nhi tử của mình bị bệnh. Còn không cho ai tới xem. Chỉ một mực tin vào mấy lời của Lý tiên nhân. Phu quân như vậy, phu quân như vây, quả thực là một kẻ ngu ngốc"
Phù dung cô cô nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai ở đó mới nói: “Hoàng hậu nương nương xin ngài nhỏ giọng một chút, đừng để kẻ nào có lòng dạ không tốt nghe thấy.”
Hoàng hậu ôm trán, tràn đầy phẫn nộ: "Phù Dung! Ngươi nói, quyết định lúc trước của bổn cung có đúng hay không?"
Phù Dung lập tức quỳ xuống đi tới trước mặt hoàng hậu, nói: "Nương nương, việc này cũng đã xảy ra hơn mười năm rồi, sao ngài vẫn còn nghĩ tới"
Phù Dung biết, Hoàng hậu đang nói tới việc mình vứt bỏ Vinh Thân Vương, gả cho Hoàng Thượng.
Lại tiếp tục nói: “Hoàng Hậu nương nương, nếu Vinh Thân Vương đã tự mình ra lệnh, gϊếŧ chết Tĩnh tần. Liền đại biểu, ngài ấy muốn khiêu chiến với ngài.
Hắn đang muốn uy hϊếp ngài!
Ngài tính kế muốn gϊếŧ chết Ngô Thận, không phải cũng vì muốn đánh trả sao?
Hiện giờ, hai người đã không còn tình cảm gì để nói nữa rồi.”
Ánh sáng trong mắt Hoàng hậu cợt xoay chuyển, sau đó thở dài, bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy, nếu đã mình quyết định, muốn đối nghịch với Vinh Thân Vương, thì không thể nào quay đầu lại.
Năm đó, vì vinh nhục của gia tộc, nhân lúc Vinh Thân Vương xuất chinh bên ngoài, sau khi bà ta gả cho hoàng thượng, giữa bọn họ căn bản không còn bát kì khả năng nào nữa.
Bây giờ, bà ta chỉ muốn bảo vệ thật tốt vinh nhục của gia tộc, dưỡng dục nhi tử của minh trở thành trữ quân tương lai mà thôi.
Chỉ là, bà ta vất vả ngày đêm xử lý chính sự thay cho hoàng thượng! Hiện tại, ngay cả nhi tử ruột của mình sinh bệnh cũng không cho tìm thái y.
Nực cười! Thật sự quá nực cười!
Hoàng đế! Thật sự quá chướng mắt!
Ban đêm, Tiểu Lại Tử và Thanh Nhụy lại gặp nhau ở phòng của Ngô Thận.
Tiểu Lại Tử thở hổn hển, tức giận nói: “Sư nương. Ngươi có đưa tiền cho Lý tiên nhân kia hay không?”
Thanh Nhụy nhíu mày, trong lòng cũng vô cùng tức giận: “ Ta đưa, nhưng ta chỉ để cho hắn nói, đây là bởi vì hoàng hậu làm nhiều chuyện xấu, cho nên bị quỷ báo thù.
Muốn Hoàng Hậu giảm bớt việc chết chóc đang làm!”
Đây là kế hoạch của Thanh Nhụy, để cho Tứ hoàng tử ăn một lượng vải lớn làm cho đầu váng mắt hoa. Sau đó lại dùng mặt nạ quỷ quái, dọa hắn rơi xuống nước.
Cuối cùng, tiếp tục tăng thêm lượng thuốc, để hắn tiếp tục rơi vào hôn mê.
Đến lúc đó, cho Lý tiên nhân một số tiền nói ra mấy lời đó.
Hoàng Hậu quan tâm Tứ hoàng tử sẽ thả Ngô Thận ra.
Chỉ là Lý tiên nhân kia cầm tiền, lại có thể nói ra mấy lời ma quỷ như tiên hoàng mượn thân truyền thụ vị trí của tiên dược! Thanh Nhụy thật sự trăm triệu lần không nghĩ tới.
Tiểu Lại Tử lại đập vào bàn: “Đáng giận! Tên hỗn đãn cầm tiền mà không chịu làm.”
Thanh Nhụy nhíu mày, tròng mắt xoay tròn, nàng nói: “Ta muốn đi gặp Lý tiên nhân kia một lần nữa.”