Chương 42

Khoảng thời gian này Thanh Nhụy vẫn không quay về chỗ của Vương Du mà luôn ở lại phòng của Ngô Thận.

Bởi vì sau khi trở về, nàng sẽ không tiện ra ngoài.

Lúc bắt đầu Vương Du còn không thèm để ý, cho rằng Thanh Nhụy đang dọa hắn, sau đó hắn mới ý thức được, mình không thể đi ra ngoài, ngoài cửa có rất nhiều thị vệ cao lớn đứng canh, hắn muốn đi đâu đều có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm.

Trong đêm tối chỉ một mình hắn ở trong phòng, cảm giác vô cùng cô độc.

Hắn ôm chân trốn một góc trên trường, lau nước mắt. Trên thế giới này, không còn một ai quan tâm hắn, một người cũng không.

Đột nhiên hắn rất hối hận, hắn rất muốn Thanh Nhụy. Hắn hy vọng Thanh Nhụy có thể trở về bên cạnh mình. Sau này hắn nhất định sẽ làm một đứa bé ngoan, không cáu gắt.

Đêm nay, Thanh Nhụy đi gặp Lý tiên nhân.

Lý tiên nhân ngồi trong đạo quan Hoàng đế đặc biệt làm cho mình.

Nhìn thấy Thanh Nhụy tới, chỉ liếc mắt nhìn nàng một sau đó không quan tâm.

Thanh Nhụy tức giận, hỏi: “Lý tiên nhân, vì sao ngài không làm theo những gì đã thương lượng, ý này của ngài là gì?”

Lý tiên nhân bĩu môi, vuốt ve râu cá trê của mình: “Nói gì vậy? Chúng ta đã thương lượng cái gì sao? Bần đạo không nhớ rõ!”

Loại nàng đúng là thiếu đòn! Cầm tiền, còn không làm việc! Thật sự quá đáng giận!

Thanh Nhụy siết chặt nắm tay.

Chỉ thấy Lý tiên nhân đứng lên, đi đến trước mặt nàng, duỗi tay sờ soạng bàn tay nàng.

Thanh Nhụy chỉ cảm thấy bàn tay kia lạnh lẽo dính nhớp giống như rắn, vô cùng ghê tởm.

Lý tiên nhân, nói bên tai nàng: “Tiểu nha đầu bần đạo không thiếu tiền, ngươi cảm thấy chức quan và tiền bạc Hoàng thượng ban cho bần đạo sẽ ít sao?”

“Chỉ bằng chút tiền nhỏ này của ngươi bần đạo không thèm để vào mắt.”

Hơi nóng của hắn ta phả vào bên tai Thanh Nhụy, mang theo mùi hương ghê tởm khiến Thanh Nhụy ghét bỏ quay đầu đi.

Lý tiên nhân cũng không tức giận, hắn ta cười càng thêm phóng đãng: “Muốn thu mua một người, cũng phải nghĩ xem người ta muốn gì, có hiểu không?”

Lý tiên nhân cười, tay vỗ vào vai Thanh Nhụy.

Hắn thiếu cái gì? Nhìn hành động này của hắn, Thanh nhụy còn không rõ thì chính là đứa ngốc.

Trong lòng Thanh Nhụy không ngừng đấu tranh, cắn răng hỏi: “Vậy nếu làm được, ngươi sẽ giúp ta sao?”



Lý tiên nhân sờ râu cá trê của mình, cười nói: “Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi.”

Thanh Nhụy chịu đựng sóng gió mãnh liệt trong lòng, khó khăn quay đầu.

Lý tiên nhân nói với nàng buổi tối gặp. Quá hạn không chờ.

Thanh Nhụy mơ màng quay về phòng Ngô Thận. Chỉ cảm thấy mặt trời trên cao khiến nàng choáng váng, cả người không còn sức lực.

Nàng muốn cứu Ngô Thận. Mặc kệ phải trả giá lớn đến mức nào nàng cũng sẽ cứu hắn.

Nghĩ đến đây, nàng kiên định gật đầu, ưỡn thẳng sống lưng tiếp tục đi về phía trước.

Lý tiên nhân, chạy đến ẩn nấp bên trong một phòng chứa củi.

Trong bóng đêm, một đôi bàn tay ôm lấy eo hắn ta.

Khóe miệng Lý tiên nhân giật giật, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Người đến là Phù Dung cô cô.

Phù Dung cô cô đã sớm thông đông với hắn ta, giữa hai người là mối quan hệ không lên được mặt bàn.

Đối với Lý tiên nhân mà nói, bất kể hắn ta muốn làm ra trò ảo thuật gì đều không thể thiếu hồng nhân bên cạnh Hoàng hậu này giúp đỡ đứng sau âm thầm sắp xếp.

Phù Dung tuổi đã cao vừa già vừa xấu, ham muốn còn rất nhiều, mỗi ngày đều khiến Lý tiên nhân khó sống.

Hơn nữa, Phù Dung có tính ghen không cho phép hắn ta nói chuyện với bất kì một cung nữ nào, bằng không chỉ dựa vào quan hệ của bà ta nhất định sẽ khiến người đó bỏ mạng.

Lý tiên nhân trời sinh tính phong lưu, đương nhiên không thể vừa lòng với một nữ tử như vậy, trong lòng hắn đã sớm hận Phù Dung thấu xương. Bất đắc dĩ, bây giờ đang có việc cần bà ta, không thể để phát hiện ra tâm tư khác của mình.

Hắn ta chỉ có thể uốn mình theo người, hầu hạ lão yêu bà này.

Về phần mấy lời Thanh Nhụy nói bịa ra một câu chuyện để hạ bệ Hoàng hậu nương nương. Hừ, ai không biết, Hoàng Hậu lợi hại đến mức nào, sao hắn ta có thể làm theo Thanh Nhụy đi hại Hoàng hậu, vậy không phải là muốn tìm chết sao?

Chẳng qua lợi dụng chuyện này, trước tiên lấy được một chút ngon ngọt cho mình vậy cũng rất tốt.

Làm xong chính sự với Phù Dung, Phù Dung nằm trong lòng ngực vẻ mặt thẹn thùng.

Lý tiên nhân vẻ mặt hưởng thụ, không thể không nói, che hai mắt lại nữ nhân đều giống như nhau. Phù Dung này công phu cũng rất được.

Mũi Phù Dung khẽ cựa, mày nhăn lại, ngửi ngửi, trên người Lý tiên nhân, đột nhiên hỏi: “Mùi gì vậy?”



Lý tiên nhân sợ tới mức thần hồn chấn động, chẳng lẽ bà ta lại ngửi ra được mùi của nữ nhân khác trên người mình.

Thần kinh Lý tiên nhân trở nên căng thẳng, chờ đợi bão táp tới.

Chỉ thấy Phù Dung nói: “Mùi nam nhân.

“······” Lý tiên nhân không còn gì để nói, đi theo nữ nhân này trái tim phải nhảy tới mấy trăm nhịp! Không được! Hắn ta phải tìm cách thoát thân mới được!

Ban đêm, Hoàng Thượng nằm trên giường trằn trọc khó ngủ.

Nhìn tiểu mỹ nhân bên cạnh nằm đưa lưng về phía mình, không biết đang nghĩ cái gì.

Hoàng Thượng nghĩ vừa rồi mình biểu hiện không tốt, ai.

Lúc này, ông ta liền nhớ tới bí dược của Ngô Thận.

Nói cũng kỳ lạ, phương thuốc của các thái y ông ta đều đã tìm, nhưng cũng chỉ có thuốc của Ngô Thận là dùng được.

Hoàng Thượng nghĩ không thể để mỹ nhân phòng không gối chiếc.

Ông ta phải để Ngô Thận quay lại.

Uông Thành nhận được tin vô cùng kinh ngạc.

Chỉ là hoàng đế là tổ tông của hắn ta, tổ tông lên tiếng, không thể không nghe.

Hắn chuẩn tới phòng giam thả Ngô Thận.

Bên này, Thanh Nhụy qua tắm một lượt.

Vẻ mặt ngưng trọng.

Chờ nàng đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tiểu Lại Tử đang canh ở ngoài.

Đêm khuya tĩnh lặng, gió lạnh gào thét. Cảm giác thật thê lương.

Tiểu Lại Tử nhìn Thanh Nhụy sắp rơi nước mắt.

Hắn lau nước mắt, nức nở nói: “Sư nương! Chúng ta có thể nghĩ cách khác hay không?”

Thanh Nhụy quay đầu lại, biểu tình bi tráng, không sợ hãi: “Không còn kịp rồi, nghĩ tới hắn ở trong đó chịu khổ, ta chỉ hy vọng hắn có thể nhanh chóng ra ngoài.”

“Hắn ở trong đó thêm một ngày, ta sẽ bất an một ngày.”