Hắn ta hít sâu một hơi nói: “Gọi người chuẩn bị, ta phải đích thân thẩm vấn tội nhân này. Ta ngược lại cũng muốn xem miệng của hắn cứng tới mức nào?”
Ngô Thận nhìn ánh mắt thâm độc của hắn, dự cảm không lành tràn ngập trong lòng hắn.
Đêm đó. Thanh Nhụy khoác một chiếc áo choàng có mũ màu xanh đậm, cả khuôn mặt đều giấu hết dưới mũ, vội vàng đi nhanh trên hành lang, thỉnh thoảng nhìn đông nhìn tây sợ bị người khác phát hiện.
Nàng đi tới phòng Ngô Thận mở cửa ra.
Tiểu Lại Tử đang uống trà, nhìn thấy Thanh Nhụy tiến vào, vội vàng rót cho nàng một ly trà đặt ở phía đối diện, chờ nàng ngồi xuống.
Thanh Nhụy cởi mũ, hít sâu ngồi xuống uống hết ly trà kia.
Tiểu Lại Tử vội vàng hỏi: “Sư nương, thế nào? Sư phó thế nào?”
Thanh Nhụy vẻ mặt nghiêm túc, buông chén trà: “Đến rất nhanh, hôm nay đi đã bị thương rất nghiêm trọng, toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn!”
Vốn dĩ trên người đã bị đao làm cho bị thương, sao có thể chịu được loại khổ hình này. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đáng thương kia của Ngô Thận, trong lòng Thanh Nhụy sẽ vô cùng đau đớn.
Vẻ mặt Tiểu Lại Tử u sầu: “Sư nương! Ngài nói cách đó có thể có tác dụng không? Cảm giác ······”
Cảm giác thật mạo hiểm, chỉ cần không chú ý một chút sẽ dễ dàng bị cuốn vào.
Đối phương là Hoàng Hậu! Đừng nói bọn họ, ngay cả Hoàng Thượng cũng chưa chắc có thể làm gì được bà ta!
Thanh Nhụy nhìn dáng vẻ lo lắng của Tiểu Lại Tử, nàng biết hắn sợ hãi.
Thanh Nhụy kéo tay Tiểu Lại Tử, vỗ vỗ: “Tiểu Lại Tử, nếu ngươi sợ có thể không tham dự, chỉ là ta muốn mượn ngươi một chút tiền.”
Tiểu Lại Tử vô cùng cảm động nhìn nữ tử kiên định trước mặt nói: “Sư nương, tuy ta gọi ngươi là sư nương, nhưng thật sự ngươi và sư phó chưa quen nhau được bao lâu, thành hôn cũng chỉ được mấy ngày.
Tiểu Lại Tử không rõ, tại sao? Tại sao ngươi có thể vì sư phó mà làm tới mức này?”
Trong lòng Thanh Nhụy tràn đầy dịu dàng, nàng nói: “Có lẽ ······ có lẽ là bởi vì, so với việc sợ Hoàng Hậu, ta càng sợ mất đi hắn hơn.”
Tiểu Lại Tử trước giờ là một người nhát gan, nhưng sư nương và sư phó chưa quen nhau được bao lâu, sư nương có thể vì sư phó mà tính mạnh không màng, Tiểu Lại Tử hắn có gì mà không thể.
Lúc trước, khi bị đám người kia khi dễ, bắt nạt hắn còn từng nghĩ đến việc tự sát.
Là sư phó cho hắn hy vọng, mạng của Tiểu Lại Tử là sư phó cho! Hắn không thể làm người vô tình vô nghĩa!
Tiểu Lại Tử cắn môi nói: “Không. Không cần, sư nương. Tiểu Lại Tử muốn cùng ngươi, cứu sư phó. Tính cho ta một phần.”
“Được.”Thanh Nhụy kiên định gật đầu.
Trong bầu trời đêm đen kịt, một tiếng vang đinh tai nhức óc xuyên thủng sự im lặng bí hiểm, khiến cho cả đàn quạ đang ngủ trên cây cũng giật mình bay lên trời kêu quạc quạc.
Trong phòng giam, hai sợi xích sắt cắm vào xương bả vai Ngô Thận, máu tươi không ngừng chảy ra.
Hắn bị treo trên giá gỗ hình chữ thập, đầu đầy mồ hôi lạnh, cắn răng, nhắm hai mắt, há mồm thở dốc.
Người hành hình vạm vỡ lui sang một bên, rõ ràng là vừa cắm móc sắt vào bả vai Ngô Thận.
Uông Thành ngồi trên ghế, uống trà, thưởng thức vẻ mặt lúc này của mỹ nhân, liễu nhược phù phong, thật sự chọc người trìu mến.
“Thế nào? Còn cãi bướng không?” Chưa từng có người nào bị trừng phạt đến mức này còn dám bướng bỉnh đối nghịch với hắn ta. Xương cứng đến đâu rồi cũng sẽ mềm cầu xin lòng thương xót.
Ngô Thận nhắm mắt, chịu đựng đau đớn từ bả vai.
Tóc hắn hỗn độn, rối loạn theo mồ hôi dính sát vào khuôn mặt: “Công công, ngài sẽ hối hận, ta bảo đảm!”
Uông Thành là nhân vật như thế nào? Sao có thể để hắn nhục nhã như vậy được? Hắn ta tiến lên đánh một quyền vào miệng vết thương trên ngực Ngô Thận.
Gân xanh trên người Ngô Thận nổi lên, hét lên một tiếng.
Lực đạo trên tay Uông Thành càng nặng, hắn ta cắn răng nói: “Hối hận sao? Trước khi ta hối hận chỉ sợ ngươi đã chết trên tay ta rồi.”