Chương 23

Thanh Nhụy trở về, đắp chăn đàng hoàng Vương Du đang rầu rĩ không vui. Bản thân mình thấp thỏm đi ra ngoài.

Nhìn bầu trời đêm, sao trời sáng ngời, mặt trăng vừa tròn lại vừa lớn. Nhưng lại vắng vẻ không tiếng động, nhìn không thấy điểm cuối. Một cảm giác bất lực bối rối cứ quanh quẩn trong lòng, kéo dài rất lâu không chịu tiêu tan.

Nàng thật sự hi vọng mình có thể giúp Lục hoàng tử cứu được Tĩnh tần, nhưng hiện tại, nàng đã làm hết sức mình, còn lại giao cho trời xanh quyết định.

Một ngày trôi qua không mặn không nhạt quá.

Mấy ngày trước khi thành hôn. Hoàng Thượng hỏi Ngô Thận, vì sao không nhìn thấy hắn đi gặp nô tỳ kia. Chẳng lẽ không hài lòng với chuyện tứ hôn của mình sao.

Ngô Thận vội vàng dập đầu nói không phải.

Ngô Thận rất khó xử, mấy ngày nay, hắn vẫn luôn chìm trong rối rắm. Nếu hắn thật sự động thủ gϊếŧ Tĩnh tần, Thanh Nhụy sẽ nghĩ như thế nào về hắn. Sau này hắn nên đối mặt với nàng thế nào.

Nhưng Vinh Thân Vương đã nói, hắn không thể không nghe.

Nếu Hoàng Thượng để hắn đi gặp Thanh Nhụy, hắn tính toán mang một chút lễ vật qua, thuận tiện thăm dò Thanh Nhụy, cũng là một ý hay.

Hôm nay, Vương Du đi thăm Tĩnh tần, Tĩnh tần vẫn luôn cố gắng sinh hoạt, xem như bị cấm túc, cho dù đồ ăn có khó ăn đến mức nào nàng ấy cũng cố gắng ăn cơm. Nàng ấy không thể để con mình lo lắng.

Thanh Nhụy cũng nói với nàng ấy, đã đi cầu xin Vinh Thân Vương rồi, hy vọng mình được ra ngoài là rất lớn.

Sau khi Vương Du tới đây, tâm tình rất không tồi, còn mang theo Tuyết Cầu ra hậu hoa viên đi dạo.

Vương Du dẫn theo Tuyết Cầu đi phía trước, Thanh Nhụy theo phía sau, cúi đầu cười nhạt.



Vương Du quay đầu, bĩu môi nói: “Ngươi cười cái gì?”

Thanh Nhụy nói: “Thấy ngài có tinh thần thật tốt.” Nàng cười vô cùng đáng yêu, đôi mắt cong cong, giống ánh trăng.

Vương Du chỉ cảm thấy rất bực bội, hắn hừ một tiếng, tự mình đi về phía trước. Hắn không rõ, vì sao Thanh Nhụy nhất định phải gả cho Ngô Thận.

Lúc này Ngô Thận, từ đối diện bọn họ chậm rãi đi tới.

Dáng người đĩnh bạt, khiêm khiêm quân tử.

Vương Du cúi đầu nhìn thân hình của mình. Lại nhìn ánh mắt mê luyến của Thanh Nhụy. Giận sôi máu.

Mấy ngày nay, vốn dĩ không muốn để ý tới Thanh Nhụy, nhưng hôm nay lại phá lệ nắm tay Thanh Nhụy, hất cằm về phía Ngô Thận.

Giống như một con chó con đang canh thức ăn, nhe răng với những kẻ đến gần mình.

Ngô Thận nhìn dáng vẻ này của Vương Du, còn nắm tay Thanh Nhụy, khẽ cười nói: "Lục hoàng tử, gần đây có khá hơn chút nào không? Nghe nói tâm tình của ngài gần đây không tốt?"

Vương Du quay đầu, nói với Tuyết Cầu: “Tuyết Cầu! Cắn hắn!”

Tuyết Cầu bị dây thừng kéo lại, run rẩy rêи ɾỉ không kiểm soát, lùi lại, cố gắng thoát khỏi sợi dây.

Vương Du tức giận nói: “Vô dụng!” Lực trong tay càng nặng lên, Tuyết Cầu bị làm đau, rêи ɾỉ càng thêm dồn dập.

Thanh Nhụy nói: “Lục hoàng tử! Người làm như vậy sẽ làm Tuyết Cầu đau!” Nàng vội vàng đoạt lấy dây dắt chó trên tay Lục hoàng tử, bế tuyết cầu lên.



Tuyết Cầu co mình lại thành một quả bóng, vùi đầu vào khuỷu tay Thanh Nhụy tiếp tục rên rĩ.

Thanh Nhụy một bên an ủi Tuyết cầu, một bên cười gật đầu với Ngô Thận. Ngô Thận vội vàng đáp lại. Hai người mặt mày đưa tình, quả thực không để Vương Du vào mắt.

Vương Du dậm chân, tự mình chạy ra.

Thanh Nhụy vốn muốn đuổi theo Vương Du, nhưng Ngô Thận nói, không cần phải xen vào, nơi này không cách xa cung.

Thanh Nhụy cũng nghĩ, gần đây tiểu tử này càng ngày càng nóng nảy, nàng đuổi theo ngược lại còn bị mắng, cho nên quên đi.

Thanh Nhụy hỏi: “Sao ngươi lại tới đây.”

Ngô Thận nói: “Đến thăm ngươi.”

Thanh Nhụy cúi đầu cười nhạt. Sắp thành hôn, có cái gì đẹp đến lúc đó có thể nhìn thấy mỗi ngày.

Dáng vẻ thiếu nữ thẹn thùng, hai bên má ửng hồng, nhìn thôi đã cảm thấy thích thú khó tả.

Hai người đi bộ đến hồ ngồi trong một mái đình nghỉ mát.

Xung quanh thỉnh thoảng sẽ có một hai cung nhân đi ngang qua, đều quay lại nhìn bọn họ.

Đúng vậy, đối thực trong cung cũng không nhiều, công công có diện mạo cực phẩm giống như Ngô Thận lại càng hiếm. Huống chi, người ta còn là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng.

Thanh Nhụy hưởng thụ những ánh mắt ghen ghét của mấy cung nữ kia. Lang quân ưu tú như vậy, là của nàng, chỉ thuộc về nàng.