Nha Đầu Khờ

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hắn - một đại thiếu gia - cưng chiều nàng như bảo bối, có bao nhiêu món ngon, vật lạ đêu cho nàng nếm trước, có chuyện gì đều bênh vực nàng khiến ai cũng ghen tị. Vậy nên, đến khi hắn bị ép hôn, hắn l …
Xem Thêm

Nàng nghĩ, nàng thích thiếu gia ôm chặt nàng như vậy, như vậy cảm giác tốt lắm,...... Thực sự tốt lắm......

Yên lặng, hai người ôm nhau không một tiếng động, đến một hồi lâu qua đi, Văn Thiếu Thu rốt cục lắng xuống tâm tình, lúc này mới từ trong hõm vai nàng mà ngẩng mặt lên.

“Hỉ Phúc có trách ta không?”. Đáy mắt có rõ ràng có chút đỏ, hắn khàn giọng hỏi.

"Sao, sao muốn trách thiếu...... Trách chàng?" Bị một cái trừng mắt, tiếng "chủ nhân" đến bên miệng liền vội vàng rút trở về, khẩn cấp đổi thành "chàng", Hỉ Phúc lòng tràn đầy khó hiểu.

"Trách ta xấu, hại em...... Hại em bị bệnh, biến thành như như bây giờ". Run rẩy nói nhỏ, Văn Thiếu Thu nhìn ánh mắt của nàng mà tự trách.

Là hắn đem nàng kéo vào trong nước, là hắn hại nàng.

Thiếu gia làm sao có thể hại nàng bị bệnh chứ?

Mắt mở to, Hỉ Phúc không hiểu được ý tứ của hắn lắm, nhưng cho dù là hắn làm hại, nàng cũng sẽ tuyệt không trách hắn, vì thế nàng vội vàng nói: " Thiếu gia mới không xấu! Hỉ Phúc thích thiếu gia, cũng không trách thiếu gia....."

Có thiếu gia, hiện tại mới có nàng; Nàng thích nhất là thiếu gia, là người quan trọng nhất, nàng làm sao có thể trách hắn chứ?

Tuy rằng cơ hồ có thể đoán ra câu trả lời của nàng, Văn Thiếu Thu nghe vậy xong vẫn là nhịn không được nở nụ cười, nhưng ngoài miệng lại cố ý mắng chửi người. "Ai cho em lại kêu thiếu gia? Hỉ Phúc không ngoan, nên phạt!” Dứt lời, cúi đầu thật sâu hôn môi đỏ mọng, không cho cơ hội biện hộ.

Vì thế cái nha hoàn khờ ngốc đáng thương không có sức bỏ chạy lại bị ăn hết đậu hủ, ăn ăn, nàng đơn giản cũng thả lỏng tâm, hưởng thụ mùi vị môi lưỡi dây dưa ngọt ngào.

Một hồi lâu sau, Văn Thiếu Thu mới thoả mãn từ trên môi đỏ mọng lùi lại, cặp mắt dịu dàng nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy xấu hổ lúng túng, lẳng lặng ôm lấy nàng đắm chìm trong yên lặng, cho đến lúc hắn lại mở miệng --

“Hỉ Phúc, em biết có ai chạm qua đồ ăn sáng không?" Nhẹ giọng hỏi, hắn muốn xác định có đồng mưu hay không.

Ơ? Thiếu gia vì sao đột nhiên nhắc tới đồ ăn sáng?

Bị câu hỏi ngoài lề làm cho sửng sốt, Hỉ Phúc tức khắc lắc lắc đầu. “Không có a!”

“Thực không có? Em nghĩ kĩ đi". Vẻ mặt cổ vũ.

"À...." Thực nghe lời lập tức thật sự suy nghĩ, sau đó trong đầu đột nhiên chợt lóe lên, nàng khẽ kêu lên.

“Đúng rồi! Phu nhân từng quấy bát ngô cháo kia, còn mắng em thiếu nắp, làm cho cháo mau lạnh".

Thì ra là thời điểm kia....... Cặp mắt lóe tia lạnh lẽo sắc bén. Văn Thiếu Thu trong lòng cười lạnh không thôi.

"Chàng hỏi cái này làm gì?” Kỳ lạ hỏi, nàng cảm thấy thiếu gia thần sắc không bình thường.

“Không có gì!” Lấy lại tinh thần, hắn cười nói lảng đi: "Mới tỉnh lại đã nói nhiều như vậy, em mệt mỏi rồi ha? Muốn ngủ tiếp trong chốc lát không?"

Hỉ Phúc tâm tư ngây thơ, quả nhiên lập tức bị dời đi sự chú ý, hơn nữa trong cơ thể độc tính kỳ thật chưa hết, tinh thần vốn không tốt, lúc này tỉnh lại nói chuyện lâu như vậy, quả thật cũng cảm thấy mệt mỏi, lập tức gật cái đầu mà toàn thân trên dưới còn có thể cử động được, nhẹ nhàng "Ừ' một tiếng.

“Vậy em an tâm ngủ đi! Ta ở đây bên cạnh em". Thật cẩn thận đem nàng đặt lại trên giường cũng đắp kín chăn, Văn Thiếu Thu ngồi ở mép giường nhìn nàng đi vào giấc ngủ.

Quả nhiên mệt mỏi, đầu nàng vừa đặt lên gối, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, hai mắt nhắm nhanh chóng lâm vào mộng đẹp, đột nhiên một vấn đề không quan trọng thổi qua trong đầu.

" Thiếu gia, nơi này là chỗ nào......”

"Phòng khách của Ngao phủ"

Ngao phủ? Vì sao nàng vừa tỉnh lại, người lại ở Ngao phủ? Quên đi! Cái này không quan trọng, quan trọng là thiếu gia vẫn ở bên cạnh nàng...... Vẫn luôn ở.........

Mơ mơ màng màng nghĩ, khóe miệng Hỉ Phúc hơi mỉm cười ngọt ngào, rốt cục ngủ say.

“Lại bảo ta thiếu gia, nên phạt!” Nhìn khuôn mặt nàng ngủ say, Văn Thiếu Thu khẽ cười khiển trách, sau khi nhẹ nhàng hạ nụ hôn xuống trên cánh môi hồng nhạt, lúc này mới đứng dậy rời đi, thừa dịp ban đêm chạy về Văn phủ.

A...... Ngày mai hẳn là sẽ có trò hay trình diễn, hắn cũng không thể bỏ qua!

******************************

Giữa trưa hôm sau --

Bên ngoài cửa sau Văn phủ, Vương Nhị bán tạp hoá gõ cửa, chưa lâu, phía sau cửa truyền ra một giọng nữ --

“Ai đó?"

" Vương Nhị bán tạp hoá a!” Vương Nhị cất giọng đáp lại, nhìn cửa sau khép chặt, trong lòng không khỏi có chút chua.

Ai...... Giống như bọn họ cũng là loại xuất thân thấp hèn, mỗi khi trở lại nhà giàu của người ta đều chỉ có thể đi cửa sau, cửa chính kia thật đúng là ngay cả giẫm cũng chưa từng bước qua mà!

"Kẹt" một tiếng, cửa sau rất nhanh mở ra, một nha hoàn nghiêng người để hắn đưa tạp hoá vào cửa, sau đó cùng đi qua cửa, kỳ lạ hỏi: “Ngươi không phải hai ngày trước mới mang đồ tới cho phu nhân, sao nhanh như vậy lại tới nữa?”

" Không phải là Văn thiếu gia hôm qua ở trên đường gặp ta, nói phu nhân "bách hoa lộ" hết rồi, muốn ta đưa một ít đồ son phấn của nữ nhân mau tới cho phu nhân chọn lựa, ta thế này mới hấp tấp chạy đến thôi!” Vẻ mặt tươi cười, Vương Nhị không có nửa câu nói láo.

“Thiếu gia thực sự hiếu thảo, lại biết phu nhân dùng "bách hoa lộ" hết rồi, nam nhân bình thường làm sao chú ý loại nhỏ này". Nha hoàn kia thú vị nở nụ cười, lập tức lại nói: " Phu nhân ở sân, ngươi biết đi như thế nào rồi hả? Cần ta dẫn đường không?"

"Ta đây đều đã tới bao nhiêu lần rồi, còn có thể không rõ sao? Thôi, ta tự đi được". Vương Nhị cười hì hì khoát tay áo, lập tức gánh các thùng gỗ nhỏ chứa các tạp hóa đi.

Chỉ thấy hắn cứ đi như ngựa quen đường cũ, chỉ chốc lát sau đã đi vào sân nhà của chỗ Văn phu nhân, đúng lúc có một nha hoàn đang quét rác ở Nguyệt Nha môn, hắn vội vàng tiến lên mời nàng ta thông báo.

Bởi vì Vương Nhị thường xuyên đưa chút đồ phấn son của nữ nhân đến cho Văn phu nhân chọn lựa, nha hoàn kia nhìn thấy hắn cũng không cảm thấy lạ, tiếp theo ném ra câu "Ngươi chờ đi", rồi nhanh đi vào thông báo.

Chỉ chốc lát sau, nha hoàn kia đi đã quay lại. " Phu nhân mời ngươi đi vào đó!". Dứt lời, dẫn hắn đi vào bên trong.

Vương Nhị theo nha hoàn kia đi nhanh vào bên trong phòng khách, kì lạ không thấy người nào cả, bỗng dưng một giọng nữ cao ngạo ung dung cất lên --

“Châu nhi, việc giao đã làm xong chưa?" Theo âm thanh truyền đến, Văn phu nhân cũng từ bên trong phòng đi ra ngoài, xuất hiện ở trước mặt hai người.

"Ngựa, lập tức chuẩn bị xong rồi!” Nha hoàn Châu nhi kia, cẩn thận đáp lại, trong lòng có chút không yên bất an.

Ai...... Phu nhân tâm tình khi tốt, khi không tốt, cho dù không có làm gì sai, cũng cứ mắng bọn hạ nhân họ xối xả, không biết hôm nay bà ta tâm tình rốt cuộc như thế nào?

“Vậy trước dừng lại, cùng Ngọc Nhi đi "Cúc Thúy hiên" giúp ta mua chút Tuyết Lê cao về". Văn phu nhân lạnh nhạt phân phó, muốn nha hoàn kia đi tìm nha hoàn bên người cùng lên phố mua đồ.

Nghe vậy, nha hoàn kêu Châu nhi ngoài miệng vội vàng đáp lời, trong lòng lại mừng rỡ, dù sao trên đường mua đồ nàng ta còn có thể thuận đường dạo một chút, trộm rảnh rỗi, còn gì tốt hơn.

Hì hì, xem ra hôm nay phu nhân tâm tình không tệ rồi!

m thầm nghĩ ngợi, nàng vui vẻ lui ra ngoài, lập tức không thấy bóng dáng, nghĩ đến phải đi tìm nha hoàn kêu Ngọc Nhi kia, chuẩn bị ra khỏi phủ đi dạo phố.

Không có động tĩnh gì khi có mặt nha hoàn bên cạnh, nhưng sau khi mắt thấy bóng dáng của nàng ta biến mất, Văn phu nhân bay thật nhanh ra khóa cửa phòng khách lại thật khác với tư thái ung dung thường ngày của bà ta, sau đó xoay người trừng mắt nhìn Vương Nhị --

“Còn chưa tới ngày ước định, sao chàng lại tới đây?” Sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, bà ta lớn tiếng chất vấn.

"Hả? Không phải......”

“Quên đi!” Không kiên nhẫn gạt đi nói, Văn phu nhân nôn nóng bước đi thong thả, nhất thời không có tâm tình để ý tới hắn.

Thêm Bình Luận