Chương 14: Lạm phát ở địa phủ 4

Thư phòng quá yên lặng, đột nhiên tiếng đồng hồ báo thức trên điện thoại di động vang lên, một nhà ba người hoảng sợ, 12 giờ - cũng là rạng sáng.

“Quát! Quát!” Quạ đen khàn khàn kêu vang hai tiếng, một nhà ba người vội vàng ra cửa, đứng ở chỗ hàng rào vườn hoa, chỉ thấy trên sông Hắc Thủy ở hậu viện có một chiếc đèn từ xa đang di chuyển đến gần, tiếng nước chèo thuyền cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

A Phúc bay qua: “Bà chủ, đầu thuyền có năm người, bọn họ chuẩn bị rời thuyền, muốn đăng ký thủ tục ở trọ.”

“Anh không thể tự làm hay sao?”

“Tôi có thể, nhưng cần có sự đồng ý của bà chủ.” Không được bà chủ cho phép, A Phúc không thể mở sổ sách.

“À, tôi xuống ngay.”

Mặc dù A Phúc là ma quỷ nhưng rất có nhân tính, hơn nữa hắn là con ma mà ông tổ Hạ gia đã ghi lại trong nhật ký, nên Hạ Đồng đương nhiên sẽ tín nhiệm A Phúc hơn một chút, nhưng cô có chút sợ hãi những con ma đến từ địa phủ.

Hạ Đồng nơm nớp lo sợ kéo ba mẹ xuống lầu, khi cô đến quầy lễ tân ở lầu một thì đúng lúc nhìn thấy một người mặc áo trắng, thắt lưng đen, râu dài đầu trọc bước vào. Tuổi của ông lão này nhìn cũng không nhỏ nhưng đôi mắt sáng ngời, người như vậy nếu xuất hiện ở công viên tập thể dục buổi sáng, chắc chắn sẽ được khen tinh thần sáng sủa.

Nhìn thấy ma quỷ có ‘vị người’ như vậy, dường như Hạ Đồng không còn sợ hãi, đối phương hỏi chuyện, cô còn có thể trả lời vài câu.

“Cô là chủ nhân mới của Thông Thiên Quan?”

“Xin chào, tôi là bà chủ của Thông Thiên Quan, ông muốn ở trọ sao?”

“Nếu ở trọ thì mọi người là nhóm đầu tiên đến đây đấy, hiện tại còn rất nhiều phòng trống, tôi có thể để cho ông một căn phòng gần giếng trời.”

Khu vực gần giếng trời có nhiều chỗ tốt nhất, bà chủ nhỏ Hạ Đồng mới nhậm chức nên không biết chuyện này, ngược lại A Phúc biết rất rõ, cuối cùng anh ta hào phóng cấp cho đối phương căn phòng chữ Thiên.

Ông lão râu bạc hài lòng, cầm chìa khóa đi lên lầu.

“Còn tôi nữa, tôi cũng muốn ở trọ.”

“Cả bọn tôi nữa.”

“Mời mọi người xếp hàng đăng ký theo thứ tự.”

Ông lão vừa đi lên là bác lái đò, về phần năm vị khách phía sau, khi nhìn bọn họ lấy tiền phòng ra liền đoán được đối phương chắc hẳn là quỷ chưa chết được bao lâu, bởi vì trên tay bọn họ đều cầm tiền của ngân hàng Thiên Địa.

Hạ Đồng có chút hoang mang, tiền của ngân hàng Thiên Địa thật sự có thể tiêu sao? Cô có nên đi mua sỉ vài rương rồi về bán lại không nhỉ?

Một ông chú mặc áo blouse trắng, mái tóc thưa thớt buồn rầu lên tiếng: “Tiền này vẫn có thể tiêu, nhưng tỷ giá hối đoái rất kém, 10 tỷ của ngân hàng Thiên Địa cũng không đổi được một tờ tiền vàng.”

“A, địa phủ cũng lạm phát sao?”

“Đúng vậy. Tuy rằng tiền vàng giấy cũng tốt, nhưng thứ địa phủ hoan nghênh nhất không phải là loại tiền này, nghe nói có một loại tiền vàng nổi tốt hơn, nghe nói dùng tiền vàng nổi có thể mua chuộc quỷ sai kiếm được chỗ đầu thai tốt hơn.”

Tiền vàng nổi, không phải là loại vàng mã do Tướng Quốc Tự sản xuất hay sao, tiểu hòa thượng Tuệ Tâm còn nói sẽ đưa đến cho cô hai rương.

Thật tốt, lại tìm được một con đường phát tài.

Hạ Đồng cẩn thận quan sát liền phát hiện những con quỷ này thật sự rất giống người, chân đi đường cũng chạm đất, còn có tiếng bước chân, không giống A Phúc chút nào.

A Phúc: “Theo lý thuyết, tất cả mà quỷ khi bước vào Thông Thiên Quan chân đều có thể chạm đất như con người.”

“Tại sao anh không giống như vậy?”

A Phúc cười lạnh: “Không phải do tiền lương quá ít hay sao, công đức của tôi không đủ.”

Đúng rồi, A Phúc giống cô, đều làm công cho Thần Đồng Mộc để tích lũy công đức.

Được rồi, đêm nay quá muộn, chờ ngày mai mấy người Lý Huyền Thanh đến đây giúp mấy con quỷ này trút bầu tâm sự sau đó nhanh chóng tiễn bọn chúng đi, tích lũy thêm chút công đức, như vậy cô cũng có thể được thơm lây.

Sau khi khắc phục được nỗi sợ ma quỷ, Hạ Đồng vươn vai lôi kéo ba mẹ đi ngủ.