Chương 11: Lạm phát ở địa phủ 1

Hạ Đồng thầm nghĩ, bát cơm đã đưa đến tay sao lại không nhận?

Sinh viên chuyên ngành ngôn ngữ và văn học Trung Quốc chỉ có mấy con đường phát triển thích hợp, trong đó kỳ thi lên nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp là đề tài nóng nhất.

Hạ Đồng ngo ngoe rục rịch: “Có cần phải tham gia kỳ thi tuyển dụng hay không?”

“Không cần.”

“Tôi còn một học kỳ nữa mới tốt nghiệp.”

“Không muộn, chúng tôi sẽ liên lạc với nhà trường.”

“Tôi sẽ đi làm ở đâu? Làm công việc gì?” Hạ Đồng hỏi vấn đề cuối cùng.

“Địa điểm và thời gian làm việc tùy cô lựa chọn. Về phần công việc, hằng ngày chỉ cần giúp đỡ nhân viên công tác của đơn vị chúng tôi đang đóng quân ở Thông Thiên Quan.”

“Vậy được!”

Hạ Đồng vui vẻ cười híp mắt, ai nha, đúng là khổ trước sướиɠ sau, bỗng nhiên giải quyết được cả vấn đề việc làm, hơn nữa cũng không cần xa ba mẹ, thật tốt quá đi mất!

Vương Nhất Tiếu lập tức nói: “Thư mời của cô sẽ được đưa đến vào sáng mai, nhân viên đóng quân ở Thông Thiên Quan cũng sẽ đến.”

Nhắc đến nhân viên công tác, Hạ Đồng liền đứng đắn hơn: “Mấy người chỉ có thể đưa hai người đến đây.”

Vương Nhất Tiếu gật đầu, hai người đến cũng không tệ, huống hồ chủ nhân của Thông Thiên Quan cũng xem như là người của bọn họ.

Lý Huyền Thanh vội vàng hỏi: “Đạo quan của chúng tôi thì sao? Ngọc Thanh Quan của chúng tôi và Thông Thiên Quan mấy người đã là hàng xóm hàng trăm hàng ngàn năm qua, cũng cần được quan tâm một chút nha.”

Không chờ Hạ Đồng từ chối, Lý Huyền Thanh đã quay đầu nói với Vương Đại Vĩ: “Nghe nói Vương tiên sinh mở một siêu thị chuyên bán thực phẩm xanh, núi Thương Vân của chúng tôi trồng không ít lá trà, chờ qua đầu xuân khi thu hái trà xuân, tôi sẽ chia một nửa cho siêu thị nhà anh bán, thế nào?”

Trà xuân mỗi năm của núi Thương Vân đều có chất lượng cao nhưng số lượng ít, lại có quan hệ với Ngọc Thanh Quan, nên tên tuổi của loại trà này nổi tiếng gần xa.

Trà xuân hàng năm của núi Thương Vân rất ít bán trên thị trường, một lượng nhỏ lá trà chảy ra thị trường được bán với giá cả đắt đỏ, nhưng càng đắt càng được mọi người săn đón.

Đương nhiên Vương Đại Vĩ đồng ý, ông mở siêu thị thực phẩm xanh, chủ yếu làm ăn với giới nhà giàu, nếu có thể lấy được lá trà ở núi Thương Vân thì danh tiếng của siêu thị sẽ tăng lên.

“Ha ha, tôi thấy chuyện này khá tốt, nhưng vẫn phải lắng nghe ý kiến của con gái đã.” Vương Đại Vĩ vẫn chưa bị đồng tiền làm mờ mắt.

Hạ Đồng đã sớm đưa ra quyết định, gật đầu nói: “Cho Ngọc Thanh Quan một vị trí.”

Lý Huyền Thanh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết xong mọi chuyện.

Khi Lý Huyền Thanh hối lộ Vương Đại Vĩ, Lý Phác vừa thầm mắng Lý Huyền Thanh vừa nghĩ cách xem Trọng Dương Cung của bọn họ có đặc sản gì? Dù sao Trọng Dương Cung ở trên núi cũng có rất nhiều đặc sản, nhưng lại không có cái nào đáng giá.

“Cô gái nhỏ, em ăn măng không? Phía sau núi ở Trọng Dương Cung của bọn tôi có một loại măng móng ngựa, vừa mềm lại vừa ngọt, hơn nữa còn rất giòn, mấy loại măng mùa đông bình thường không thể nào sánh được, người trẻ tuổi bây giờ không phải thích ăn lẩu sao, loại măng đó mà ăn chung với lẩu thì mùi vị sẽ rất tuyệt!”

Hạ Đồng thèm không chịu nổi: “Cũng dành cho Trọng Dương Cung một vị trí.”

Lấy được danh ngạch, Lý Phác đắc ý nháy mắt với Lý Huyền Thanh, Lý Huyền Thanh căn bản không muốn phản ứng lại tên này.

Người còn lại là tiểu hòa thượng Tuệ Tâm, năm nay chỉ mới mười mấy tuổi, ngây thơ đơn thuần nên không hiểu những lời cong cong quẹo quẹo của mấy ông chú, cậu gãi đầu, ngượng ngùng nói:

“Chất lượng tiền vàng nổi (một loại vàng mã) của Tướng Quốc Tự rất tốt, nếu thí chủ muốn, tôi sẽ bảo học trò gửi hai rương cho cô.”

“Cũng được, thế thì để lại cho Tướng Quốc Tự một danh ngạch!”

Mọi người đều vui vẻ, chủ nhân mới nhậm chức của Thông Thiên Quan khá dễ nói chuyện, ba vị trí cố định qua trăm ngàn năm, đến tay cô đã tăng lên năm vị trí, đây đúng là chuyện vui!