Chương 8: Ăn chua là con gái
Tôi rất sợ hai người này ở chung một chỗ nói chuyện, sẽ lại nảy ra nhiều vấn đề kinh thiên động địa, vì vậy liền bỏ mặt mũi sang một bên, đi tới trước mặt Quý Lạc Giác không chút khách khí đem rau hẹ trong tay nàng lấy lại.
"Tôi nói chị dâu nhỏ, lão nhân gia ngài không muốn làm việc cũng xin mời đừng ở nơi này làm loạn thêm được hay không ?"
Quý Lạc Giác rất rõ ràng là không nghĩ đến tôi sẽ tới nói chuyện, mặt đầy vô tội quay đầu nhìn tôi: "Không có a, tôi không phải đang giúp em bận rộn sao ?"
"Vậy xin hỏi chị đây là đang giúp cái gì, lãng phí rau cải ?"
"Làm sao ? Tôi đang nhặt rau mà, em không thấy sao ?"
Xin thứ lỗi cho thị lực 2.0 của tôi, vô luận như thế nào cũng không nhìn ra được chị là đang nhặt rau.
"Nhặt rau mà một đoạn lại vứt một đoạn ?" Tôi đưa tay chỉ một sạp nhỏ xanh biếc trên bếp.
"A, em nói cái này ? Để tránh em phải phiền toái, tôi trực tiếp giúp em tách ra luôn, lát nữa không cần phải cắt ra."
Tôi lại nhất thời im lặng, đúng vậy, mày làm sao có thể hy vọng xa vời một vị Đại tiểu thư mười ngón tay không dính xuân thủy biết tách rau hẹ ? Là tôi sai, vốn không nên đáp ứng nàng tới giúp đỡ, thật là đáng tiếc mười cây rau hẹ bị phá kia của tôi.
Tôi mặt đầy bất đắc dĩ gật đầu một cái: "Nga , tốt, cám ơn. Nhưng chị tách với một tốc độ quá chậm như vậy, hay là cứ để tôi làm đi."
"Chậm sao ?" Quý Lạc Giác ngẩng đầu nhìn tôi: "Tôi sẽ cố gắng tăng nhanh tốc độ."
Phải không ? Tôi thật hy vọng ngài không tỉnh ngộ, như vậy tôi còn có thể tiết kiệm được mấy cây rau hẹ.
"Tóm lại cứ đứng như vậy đối với thân thể là không tốt, chị không mệt đứa trẻ cũng sẽ mệt mỏi đúng không ? Đi ra ngoài nghỉ một lát đi, cần gì tôi sẽ gọi chị."
Quý Lạc Giác giống như đoán được tôi là cố ý đem nàng đi ra ngoài... Mặc dù bây giờ tôi thật sự là từ đáy lòng mong nàng đi ra ngoài.
Nàng nghiêng đầu mặt đầy thâm ý nhìn tôi cười một tiếng: "Tiểu Vương, em là đang sợ cái gì sao ?"
Tôi có cái gì phải sợ ? Nga không, tôi thật ra vẫn sợ, sợ tối nay sẽ không có nhân của sủi cảo, chỉ có thể đổi ăn mì nóng....
Nhưng tôi còn chưa mở miệng nói, Tiêu Hiểu như là nhìn ra cái gì, mở miệng nói: "Trình Vương nói đúng, đứng lâu như vậy đúng là đối với đứa trẻ thật không tốt, nếu không chị dâu trước ra ngoài nghỉ ngơi một hồi đi, nơi này có chúng tôi là đủ rồi."
Tôi làm sao lại không biết lời này của Tiêu Hiểu là cố ý thuận theo tôi, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tôi quen biết nàng lâu như vậy cũng chưa từng nghe nàng nói qua đứng lâu là đối với đứa trẻ không tốt, huống chỉ chẳng qua cũng chỉ đứng có mười mấy phút.
Quý Lạc Giác dĩ nhiên không dễ bị lừa gạt như vậy, nhưng cũng may, nàng rất biết nhìn tình thế.
"Cũng được, vậy tôi đi ra ngoài trước, một hồi vào giúp hai người gói sủi cảo."
Gói thì càng không cần Đại tiểu thư ngài, dám hỏi ngài từng nấu qua nước sủi cảo sao ? Đến lúc đó còn không biết lại gieo cho tôi tai họa thành cái dáng gì.
Ít đi Quý Lạc Giác, không gian trong phòng bếp nhất thời thoải mái không ít, cũng an tĩnh rất nhiều.
Tôi cùng Tiêu Hiểu dùng phương thức đơn giản đem rau hẹ tách tốt, sau đó nàng giúp tôi rửa rau, tôi thì đem thịt đã giã đông lên tấm thớt băm.
Từ khi nhận thức tới nay, Tiêu Hiểu tới nhà tôi ăn sủi cảo đã không dưới mười lần, cho tới bây giờ nàng đều biết nhân thịt tôi làm sủi cảo không phải loại đã băm sẵn trước ở siêu thị, mà là loại thịt ba chỉ tốt nhất, đem về nhà băm cùng hành tỏi thật tỉ mỉ.
Tôi một bên băm thịt, một bên lơ đãng quay đầu ngắm nhìn Quý Lạc Giác ở phòng khách: Không thấy nhúc nhích dựa vào ở trên ghế sa lon, chẳng lẽ lại ngủ ?
Mới vừa còn đang do dự có nên qua phòng ngủ lấy chăn đắp giúp nàng, Quý tiểu tam đột nhiên thần giao cách cảm ngẩng đầu hướng tôi cười một tiếng.
Tôi có tật giật mình xoay người về, trong lòng nhất thời thất thượng bát hạ, tay đang cầm dao phay theo bản năng trực tiếp đem tấm thướt chặt "duang duang".
Tiêu Hiểu không hiểu cho nên cười nói giỡn: "Tấm thớt đều sắp bị cậu chặt đến rớt, dùng sức mạnh như vậy làm gì ?"
"Nga, như vậy sẽ nhanh hơn, mình...Sợ cậu đói."
"Mình không đói bụng, không sao, cậu không cần gấp như thế."
Tôi đáp một tiếng lại thả nhẹ động tác trên tay, sau lưng giống như là bị kim châm, khiến cho người hết sức không được tự nhiên. Là tầm mắt của Qúy tiểu tam, từ lúc nãy đến giờ vẫn không có rời khỏi người tôi.
Cũng may nhân thịt rất nhanh làm tốt, tôi đem rau hẹ xắt tốt, tôm, trứng gà từng thứ cho vào bên trong trộn đều, lần nữa rải muối lên, nước tương cùng một ít dầu mè, một tô sủi cảo đơn giản được trộn thật tốt.
Tôi dĩ nhiên sẽ không "Tự tìm phiền toái" đi mời Quý Đại tiểu thư tới cùng nhau gói sủi cảo, cũng may, lúc tôi đem thịt băm xong không lâu nàng nghiêng người trên sa lon ngủ mất.
Tôi buông việc trong tay xuống đi tới phòng ngủ cầm chăn mỏng giúp nàng đắp kín, lúc này mới trở về phòng bếp bắt đầu cùng Tiêu Hiểu gói sủi cảo.
"Cậu đối với chị dâu thật tốt." Tiêu Hiểu mặt đầy nụ cười quay đầu nhìn tôi: "Không phải bởi vì hai người là bạn học cũ, nàng lại là chị dâu cậu, cho nên cảm tình phá lệ tốt hơn một chút đi ?"
Tôi bỉu môi một cái, hết sức xem thường: "Phải không ? Bọn mình chỉ là quan hệ cô tẩu bình thường đi ?"
"Mình nhìn cậu thật giống như là luôn không tự chủ được mà săn soc lo lắng cho nàng, tầm mắt cũng tổng không nhịn được ở trên người nàng lởn vởn."
Có sao ? Nói như thể tôi giống tên háo sắc mưu mô có dụng ý vậy ?
"Ân... Nói thế nào nàng cũng là chị dâu mình, lại đang có thai, vạn nhất có sơ xuất gì, mình cũng không thể ăn nói được với anh mình ở đó."
Đây không phải là lý do, cũng không phải mượn cớ, là sũy nghĩ chân thật trong lòng tôi. Vốn chính là thế, chúng tôi chính là quan hệ tiểu cô tẩu, tôi còn có thể có tâm tư gì khác đây ?
"Nga, nói đến đây,... " Tiêu Hiểu đột nhiên thả cây cán bột trong tay xuống, xoay người mặt đầy nghiêm túc nhìn tôi: "Chị dâu cậu sau khi mang thai đã kiểm tra tương quan chưa ? Còn nữa, nàng sau này sinh ở bệnh viện nào đã quyết định chưa ? Là sau khi sinh con xong ? Là ở chỗ này của cậu hay là trở về nhà các cậu ?"
Này một loạt vấn đề ném ra đem não tôi căng ra đến choáng, đừng nói trả lời, ngay cả mấy vẫn đề này còn không nhớ nổi. Hơn nữa, những thứ nàng hỏi chính tôi cũng không biết a, anh tôi lúc tới căn bản cũng không có dặn dò.
"Mình không biết." Tôi thành thật nói.
"Hả ?" Tiêu Hiểu cảm thấy thật không tưởng tượng nổi: "Sinh con nói thế nào cũng là đại sự đi, cậu làm sao lại không để ý như vậy ?"
Tôi mặt đầy không nói: Này cũng không phải là con mình, mình làm sao phải để ý ? Cha mẹ người ta còn không gấp, mình một cô cô gấp như vậy làm gì ?
Nhưng, những lời này thật là cũng không thích hợp ở trước mặt người ngoài nói, sẽ tỏ ra tôi một tiểu cô cô này quá mức lãnh huyết vô tình, cho dù nói thế nào, đối ngoại vẫn nên bảo vệ một chút hình tượng bản thân, đây là điều rất cần phải có.
"Cái này... Nàng không phải vừa mới tới sao... Bọn mình còn chưa có bàn bạc xong..."
"Như vậy a,... " Tiêu Hiểu nghe xong lời này, giọng trở nên bình tĩnh rất nhiều: "Vậy mọi người phải nhanh chóng sớm định thời gian, bây giờ người sinh con rất nhiều, nơi khác trước không nói, ở bệnh viện của mình, tất cả giường chờ sinh đến sang năm đều đã đặt trước."
Có...Khoa trương như vậy không ? Tha thứ tôi đời này không có ý định sinh con, cho nên đối với những thứ này hoàn toàn không có rõ ràng.
Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của nàng, thật đúng là không nắm chắc thời gian liền sắp xếp không được.
"Vậy trừ bệnh viện chỗ cậu, chỗ khác thì sao, còn có giường không ?" Bất kể có ở nơi này sinh hay không, trước hay là dự phòng quyết định để an tâm hơn chút.
"Bệnh viện công lập lớn cùng bệnh viện tư nhân tốt thì câu không cần phải nghĩ, khẳng định là không có."
Bệnh viện công lập nhỏ cùng bệnh viện tư lập không tốt thì tôi chẳng phải suy nghĩ làm gì, Quý Lạc Giác Đại tiểu thư người ta mềm mại nhõng nhẽo được nuông chiều như vậy, làm sao có thể sẽ đến bệnh viện có điều kiện tồi tệ như vậy mà sinh con ?
Cho nên, trước mắt chỉ có một lựa chọn... Tôi mặt đầy nịnh hót nhìn Tiêu Hiểu: "Bệnh viện các cậu là bệnh viện tư lập tốt nhất ở thành phố chúng ta, mình thấy hay là vậy đi, câu trước an bài một chút ?"
Tiêu Hiểu nghe được lời này của tôi một chút cũng không kinh ngạc, thậm chí hết sức thân thiết trả lời một câu: "Mình cũng cảm thấy tới bệnh viện bên mình là tốt, môi trường tốt, phương tiện đầy đủ cả, hơn nữa, mình giúp hai người kiểm tra, so với người khác có thể cũng càng để ý."
"Đúng vậy, đúng vậy." Tôi thật nằm mơ cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên trong đời như vậy chân chó cầu người, lại không phải là vì mình, mà là vì một...người phụ nữ như thế nào cũng không ngờ tới.
"Ân, vậy ngày mai lúc làm việc mình giúp cậu hỏi một chút." Tiêu Hiểu thoải mái đồng ý.
"Bất quá có một chút, bây giờ thật sự khó khăn sắp xếp, cậu trước chớ ôm hy vọng quá lớn, vạn nhất mình không làm tốt, cậu cũng không đến nổi quá thất vọng."
Tôi không tim không phổi cười một tiếng, giơ tay lên ở trên vai nàng vỗ một cái: "Cậu làm việc, mình yên tâm."
Cho dù làm không xong thì tôi cũng đã tận sức, nhìn chung đã không phụ lòng cháu nhỏ sắp ra đời của tôi.
Cứ như vậy một nói một hỏi trò chuyện, mắt thấy sắc trời dần tối, sủi cảo rốt cuộc cũng chín.
Tôi theo lệ đến trước Quý Đại tiểu thư đang đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của mộng đánh thức, sau đó mới bưng sủi cảo nóng hổi lên bàn.
Tiêu Hiểu đem trước đem chia tốt ở ba chén nhỏ, lại quan tâm quay đầu hỏi Quý Lạc Giác: "Chị dâu có ăn cay được không ?"
Tôi không biết lúc ấy gân lại dựng không đúng lúc, suy nghĩ bất chợt mở miệng trả lời: "Nàng không ăn, đừng bỏ cho nàng."
Nói xong ngay cả bản thân cũng là sững sờ, lại hết sức vãn hồi tăng thêm một câu: "Ách... Chúng ta là người miền bắc... Luôn luôn không thể ăn cay như vậy giống mấy người."
Tiêu Hiểu không nghi ngờ, đem bát để vào trước mặt mỗi người, cười trả lời một câu: "Mình nhìn cậu thật có thể ăn cay a."
"Mình là ngoại lệ, hơn nữa, trước kia cũng đâu có ăn được như vậy, còn không phải là đến nơi này của các cậu lăn lộn nên nhập gia tùy tục sao."
Tiêu Hiểu cười một tiếng: "Cho nên, hai chúng ta là giống nhau ?"
Không biết sao, Quý Lạc Giác nghe nói như vậy cả người rung một chút, sau chậm rãi thả bát trong tay xuống, đi đến trước mặt Tiểu Hiểu nhẹ nhàng đẩy một cái, cười nói: "Tôi sau khi mang thai cũng thích ăn cay, làm phiền Tiêu Hiểu giúp tôi thêm một chút đi."
Không biết có phải cảm giác của tôi sai lầm hay không, tôi luôn cảm thấy lúc Quý Lạc Giác nói lời này ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tôi, có loại cảm tình đặc biệt sâu kín.
Tiêu Hiểu ngược lại là không nói gì, xoay người lại bỏ thêm chút ít tiêu vào bát của Quý Lạc Giác, cười đưa cho nàng nói: "Cái này cũng rất bình thường, rất nhiều người sau khi mang thai khẩu vị phát sinh thay đổi, ăn chua là con gái, có thể chị dâu đang mang một Tiểu công chúa đáng yêu."
Tiểu công chúa ? Nga... Vậy xem ra hẳn là một cháu gái nhỏ...