Từ nhỏ , ta đã mất đi mẹ , theo trí nhớ ta đã xem tỷ tỷ như là mẹ . Tỷ tỷ lớn hơn ta 17 tuổi , khoảng cách như vậy có vẻ là khá xa để làm chị em, tỷ tỷ nói năm ấy khi mẹ sinh ta ra cũng đã 40 tuổi , ở tuổi như vậy mà lại có thai , cha và tỷ tỷ khuyên mẹ không cần mạo hiểm như vậy. Nhưng mẹ nói rằng mặc dù là chưa sinh ra nhưng đây cũng là một sinh mạng. Vì vậy mà mẹ ta kiên quyết sinh ta ra.
Tỷ tỷ nói ta giống mẹ , từ trước đến giờ đều là thân thể gầy teo , ốm yếu , lúc nào cũng phát bệnh. Với lại tỷ nói là tỷ lớn lên giống cha ta , mà ta lớn lên thì lại cực kì giống mẹ. Ta đã từng xem qua ảnh của mẹ , trông mẹ ôn nhu lại còn hiền lành , vừa nhìn nhất định là hiền thê lương mẫu. Nhưng là cảm giác đối với mẹ lại không có , tình thương của mẹ mà ta cảm nhận được đều sớm đến từ tỷ tỷ .
Ta ra đời vào mùa đông , tuyết dày đặc và bay tán loạn cả bầu trời. Bởi vì lúc ấy kinh tế gia đình ta khó khăn , cho nên ta được sinh tại nhà. Mặc dù là sinh lần hai nhưng mẹ ta vẫn khó sinh và qua đời , cứ như vậy ta chưa từng thấy mặt mẹ của ta dù chỉ là một cái liếc mắt.
Từ bé , khi đến trường đều là tỷ tỷ đưa ta đi , mỗi lần ta bị ủy khuất chuyện gì đó cũng đều là do tỷ ấy giúp ta thoát ra. Trong đầu ta nhớ rõ bóng lưng của tỷ tỷ ta. Vì ta, tỷ không còn tiếp tục đi học nữa , sớm đi làm việc. Tuy rằng ta chưa từng nói qua nhưng mà đối với tỷ, ta thua thiệt rất nhiều.
Khi ta 8 tuổi , tỷ tỷ ta kết hôn , có lẽ ông trời thương xót tỷ tỷ ta hiền lành lại tốt bụng nên chồng của tỷ vừa anh tuấn lại vừa hòa nhã điềm đạm , người bên ngoài nhìn vào ánh mắt của hắn đều biết hắn thật sự yêu tỷ ta và có rất nhiều người ngưỡng mộ. Tỷ ấy đi đến hạnh phúc hôn nhân của mình. Tùy rằng , ta rất thay tỷ ta vui mừng , thế nhưng trong lòng ta có một cảm xúc chua xót nói không nên lời. Nhìn tỷ dắt tay một người đi bên cạnh ta, từ bây giờ tỷ không phải chỉ có một mình ta.
Sau khi cưới , tỷ ấy khăng khăng muốn đem ta và cha đi cùng họ , lúc đầu ta và ba đều lo lắng vì hiểu được thân là người ngoài nên anh rể nhất định là không muốn chúng tôi cùng sống chung. Nhưng mà , anh rể không những không oán hận mà còn đối đãi rất thân thiện và gần gũi dù cho chúng tôi đã ở đây hơn 20 năm.
Lúc ta 10 tuổi , tỷ vừa sinh bé gái rất xinh xắn , đặt tên là Gia Tinh. Người trong nhà đều nói Gia Tinh là quà tặng mà ông trời cho chúng ta, từ khi Gia Tinh sinh ra tới nay hoàn cảnh nhà của chúng ta ngày càng tốt , anh rể đã mở được công ty mặc dù không lớn lắm nhưng lại rất thuận buồm xuôi gió, cha thích cổ phiếu , thông minh lại có nhiều tài năng và học vấn nên rất dễ dàng có thể kiếm được một khoản tiền. Sau đó cha bắt đầu sự nghiệp của mình. Gia Tinh vẫn luôn luôn đạt được thành tích xuất sắc , nên mỗi lần họp phụ huynh tỷ ta và anh rể đều tranh nhau đi.
Ta thường xuyên cảm thán tỷ ta. Nếu như mẹ còn sống thật là tốt , chúng tôi có thể hưởng thụ mọi thứ như thiên đường. Tỷ vẫn luôn đáng tiếc cho sự đắng cay một đời của mẹ , không thể hưởng thụ được hạnh phúc như ý muốn cho đến cuối đời.
Nhìn tỷ tỷ dáng vẻ cô đơn , ta có chút chua xót , kéo tay tỷ , đã có không ít nếp nhăn trên tay nói rằng : "" Kỳ thực , mẹ ở nơi thiên đàng trông thấy chúng ta bây sống hạnh phúc tốt đẹp như vậy , mẹ cũng nhất định sẽ hiểu và sẽ vui vẻ thôi ""
Tỷ quay đầu lại nhìn ta , nước mắt trong suốt được cất giấu trong đôi mắt tỷ nói : "" Vấn Khiết , ngươi đã trưởng thành ""
Đúng là ta đã trưởng thành , năm ta 18 tuổi nhận được thư thông báo trúng tuyển vào đại học xa nhà , phải đến nơi thành thị phồn hoa , sầm uất. Ngay tức khắc ta phải ly khai thành phố này , nơi ta sinh sống 18 năm cùng với sự nuôi dưỡng của tỷ tỷ ta.
Ngày ta đi , cả nhà đều tiễn ta , ta luyến tiếc ánh mắt bi thương của tỷ, thế nhưng ta cố nén nước mắt mỉm cười cùng họ và tạm biệt. Khi ta xoay người , tiểu Gia Tinh lớn tiếng khóc lên , cho tới bây giờ Gia Tinh chưa bao giờ gọi ta là dì. Gia Tinh vừa khóc vừa nói : "" Vấn Khiết , đừng đi "". Một khắc kia ,nước mắt ta tràn lan. Ta không dám ngoảnh đầu lại , tự mình bước lên con đường phía trước.
Hằng năm ta quay về nhà hai lần , mỗi lần về nhà là thấy nhà lại cao lên một chút mà tóc cha và tỷ ta lại bạc thêm một chút. Trong lòng ta thương yêu cả tỷ và cha nên khi thấy họ như vậy làm cho ta rất buồn.
Bốn năm trên con đường đại học vô cùng khó chịu , mỗi đêm sau khi tắt đèn ta đều tưởng niệm đến quê hương , nhớ tỷ tỷ ta. Nhớ nhà nhưng chung quy vẫn là một người trốn ở nhà vệ sinh khóc , đúng là cho tới bây giờ chưa nói với bất kì ai.
Năm thứ tư của đại học - gần tốt nghiệp , ta về nhà nói với tỷ là ta tốt nghiệp xong sau đó sẽ trở về , nhưng không muốn sẽ lại ở cùng nhà với tỷ. Tỷ ta không hiểu mà chối bỏ đề nghị này. Ta không biết làm sao , thế nhưng ta không biết làm thế nào để mở lời nói ra nguyên nhân thật sự - ta cảm thấy được cảm tình của Gia Tinh đối với ta không bình thường.
Không biết có hay không là bởi vì nguyên nhân từ gia đình , từ nhỏ ta khá hướng nội còn tiểu Gia Tinh lớn lên trong hoàn cảnh hạnh phúc nhưng lại hoàn toàn không giống với những đứa trẻ khác. Tứ bé Gia Tinh tựa như một tiểu nam sinh nghịch ngợm làm cho tỷ đau đầu. Tuy rằng ngang bướng nhưng Gia Tinh không gian xảo , là một đứa trẻ hiền lành , tốt bụng lại có hiểu biết. Nhưng với ta , Gia Tinh vẫn là một bộ dạng khác.
Gia Tinh chưa bao giờ gọi ta là dì nhỏ , đều là trực tiếp gọi tên của ta " Đường Vấn Khiết "" , vì thế tỷ ta không ít lần nói với Gia Tinh nhưng mà tiểu tử ấy luôn là không thể nói , sau khi bị giáo huấn xong xuôi , sau đó lại tiếp tục gọi thẳng tên ta. Tỷ không biết làm thế nào nên ta nói là không sao đừng ngại , tiểu tử nào cũng như vậy , trưởng thành sẽ tốt hơn thôi. Nhưng là Gia Tinh ngày càng cao lớn , Gia Tinh cũng không gọi ta là dì , chắc đã thành thói quen. Nhưng mà ta dần phát hiện Gia Tinh có điểm không phù hợp.
Năm ấy , ta đang học đại học năm 3. Ta về nhà ăn tết , trong lúc vô tình đứng ngay cửa ở khu dân cư , Gia Tinh 11 tuổi hôn môi một nữ sinh cùng tuổi. Gia Tinh quay đầu lại thấy được ta , ta cảm thấy rất xấu hổ. Xấu hổ này đột nhiên xảy ra làm ta có chút không hiểu nhưng là đối với Gia Tinh , tuổi tác của hài tử này còn nhỏ , đối với mỗi sự việc cái hiểu cái không , làm sao dạy dỗ hài tử này là một vấn đề khó khăn.
Về nhà phát hiện trong nhà không còn ai , ta mở ti vi nhưng tư tưởng không tập trung. Gia Tinh đã về , cởi giày tùy ý ném trên mặt đất. Ta không thấy Gia Tinh tiếp tục nhìn chằm chằm TV xem, Gia Tinh lại đi tới ngồi cạnh ta
"" Đường Vấn Khiết "" Gia Tinh gọi ta. Ta phát hiện Gia Tinh bắt đầu thay đổi tiếng
"" Ngươi thấy hết rồi à ""
"" ...."" Ta trầm mặc
"" Ta có thể nói cho ngươi biết vì sao ta làm như vậy "" Gia Tinh non nớt nói , nhưng lại để cho ta cảm thấy được tiểu tử này so với trẻ con bình thường thì trưởng thành sớm hơn. Gia Tinh dừng nói , ta hỏi :
"" Tại sao vậy chứ ""
"" Bởi vì ta nghĩ nàng ấy cùng ngươi lớn lên giống nhau , vì vậy đây là nguyên do ta thích nàng ấy ""
Truyện kết thảm quá đi. Ngược chết tui. Tội gia tinh. Quyết định buông tay chúc phúc cho người mình yêu là khó cỡ nào. Hiện thực cuộc đời, như định sẵn cái kết cho cp vậy đó. Haizaaa. Nói chung. Đọc đi rồi khóc🤣