Chương 7: Tôi với Tiêu Hiểu có qua lại
Tôi cùng Tiêu Hiểu ở phòng bếp vừa nói vừa cười bắt đầu làm sủi cảo, không nghĩ tới, Quý Lạc Giác cũng thong thả đến gần.
"Có cần tôi giúp gì không ?" Nàng mặt đầy vui vẻ đề nghị, biểu hiện trên mặt bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng giông tố mây đen vừa rồi.
"Không cần đâu." Tiêu Hiểu khoát khoát tay: "Chị dâu không phải đang mang thai sao ? Hẳn nên nghỉ ngơi cho khỏe." Nàng vừa nói chuyện, theo thói quen nghề nghiệp hướng cái bụng bằng phẳng của Quý Lạc Giác nhìn qua, hỏi: "Mới một hai tháng đi, bây giờ còn không thế nào nhìn ra được."
Quý Lạc Giác trên mặt thoáng qua một tia không vui, tôi biết nhất định là bởi vì câu nói không tim không phổi "Chị dâu" kia cuta Tiêu Hiểu. Y theo lời nàng mới rồi mà nói, tiếng xưng hô này trực tiếp đem nàng kêu cho già đi, dĩ nhiên sẽ mất hứng.
Nhưng người có xuất thân tu dưỡng tốt thật so với người bình thường chúng ta cao hơn không ít, không chỉ không biểu hiện ra, còn hết sức thân mật cùng Tiêu Hiểu tiếp lời: "Tiêu Hiểu đã kết hôn chưa ? Đã từng sinh con sao ? Cái này ngược lại không nhìn ra nha."
Gương mặt Tiêu Hiểu trong nháy mắt nổi lên một chút hồng hồng khả nghi, ánh mắt thật nhanh ở trên người tôi đảo qua, sau đó nhìn Quý Lạc Giác ngượng ngùng đáp một câu: "Không có."
Phản ứng này của nàng thuần túy là tiểu cô nương lúc bị nhắc đến việc lập gia đình, nên biểu hiện ra phản ứng này cũng rất bình thường, tôi chẳng qua là có chút không hiểu, người hỏi là Quý Lạc Giác, cậu nhìn tôi làm gì ?
"Nga, thật xin lỗi." Quý Lạc Giác hết sức qua loa lấy lệ nói xin lỗi, sau đó giống như muốn bào chữa cho bản thân thuận miệng nói câu: "Tôi nghe giọng nói vừa rồi của cô, giống như đối với chuyện mang thai đặc biệt quen thuộc, cho nên mới..."
Nàng vốn cũng chỉ là thuận miệng nói, biểu tình trên mặt Tiêu Hiểu nhưng lại trở nên nghiêm túc.
"Là như thế này, tôi là bác sĩ sản khoa, hằng ngày tiếp xúc với phụ nữ có thai, cho nên đối với những điều này cũng quen thuộc."
Quý Lạc Giác ngẩn người một chút, sau đó hết sức khả nghi liếc tôi một cái.
Trời đất chứng giám, đây thật là trùng hợp, chẳng lẽ tôi còn có thể thần cơ diệu toán đến nước này, coi như cô là tiểu tam của anh tôi, coi như cô đang mang thai, coi như anh tôi sẽ đem cô đến nơi này dưỡng thai, chẳng nhẽ còn rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm trước an bài cho cô một bác sĩ sản khoa ?
Tiêu Hiểu giống như là cũng cảm thấy vở kịch này quá trùng hợp, nhìn tôi một chút lại nhìn Quý Lạc Giác một chút, mặt dãn ra cười nói: "Như vậy chị dâu đến nơi này cũng vô cùng tốt a, tôi là bác sĩ sản khoa, sau này chị cần gì có thể tùy thời tìm tôi, tự nhiên."
Quý Lạc Giác lễ độ mà khách khí nói câu cảm ơn, thờ ơ hỏi một câu: "Tôi còn tưởng rằng cô cùng Tiểu Vương là đồng nghiệp, không nghĩ tới lại là bác sĩ."
"Tôi nơi đó là một công chức a, vừa nhìn thấy những nghiên cứu kia liền nhức đầu."
Tiêu Hiểu nhìn tôi trong ánh mắt có chút sùng bái, cho phép tôi như vậy kiêu căng tưởng tượng một lần.
"Trình Vương cũng không có giống, là thông minh hơn tôi."
Lời này vốn là khen tôi, nhưng không biết, tại sao Quý Lạc Giác nghe xong trên mặt lại hiện lên một nụ cười.
"Phải, Tiểu Vương rất là thông minh."
Cảnh tượng lại có điểm không đúng, tôi như thế nào cảm thấy bản thân biến thành sủng vật riêng của người nào đó, lúc ra ngoiaf tản bộ được người đi đường thuận miệng khen một câu, chủ nhân liền cao hứng hận không thể đem cái đuôi vểnh lên trời.
"Tôi nói hai vị,... " Tôi bất đắc dĩ đứng ra mở lối rẽ: "Mấy người muốn nói chuyện phiếm xin phiền đi phòng khách được không ?"
Phòng bếp nhà tôi vốn là không lớn, hai người này đã chiếm hết, đem tôi kẹp ở giữa hết sức nhiệt lạc mà trò chuyện. Trọng tâm là đi vào giúp đỡ, kết quả từ đầu chí cuối một người chắp tay sau lưng một người ôm ngực, điểm nào giống dáng vẻ đang làm việc ?
Cũng may, bị tôi nhắc như vậy, các nàng cũng cảm thấy thật có lỗi, chúng tôi tạm thời trước đem thần sắc xấu hổ không được tự nhiên của Qúy tiểu tam kéo xuống.
Vì vậy, tình cảnh biến đổi, hai người nhân viên này cùng nhau nhặt rau hẹ rồi lại tiếp tục hàn huyên.
Tôi một hơi ở nơi cổ họng lên không được xuống không được, bất đắc dĩ bưng chậu hòa hoãn đến đối diện các nàng.
"Cô cùng Trình Vương là như thế nào quen biết ?" Quý Lạc Giác cầm một cây rau hẹ, hai tay trắng noãn một tay cầm đầu, một tay nắm đuôi, từ dưới lên trên một đoạn lại ngắt đi, tốc độ còn rất nhanh, chỉ chốc lát sau, rau hẹ liền chỉ còn lại nửa cây.
"Cái này nhắc tới cũng thật là có ý tứ,... " Nhắc tới cái đề tài này Tiêu Hiểu thật cao hứng, không đợi Quý Lạc Giác hỏi kỹ, trước nhất ngũ nhất thập khai báo rõ ràng.
"Trình Vương có một đồng nghiệp là bạn học hồi trung học đệ nhất của tôi, năm ngoái ba tôi đột nhiên nhập viện, tôi bình thường được nuông chiều, căn bản cũng không tiết kiệm tiền, phải tìm tới người bạn học kia mượn, nhưng ai ngờ nàng lại đang chuẩn bị kết hôn, tiền trong tay cũng là thất thất bát bát, bất đắc dĩ phải tới tìm Trình Vương cho tôi mượn."
"Nga ? Cho nên thời điểm hai người còn chưa quen biết, Trình Vương liền cho cô mượn tiền ?"
Đừng nói Quý Lạc Giác cảm thấy không tưởng tượng nổi, cho dù là tôi, bây giờ nghĩ lại cũng có chút hoài nghi lúc đó bản thân là bị hỏng dây thần kinh rồi.
Chỉ có Tiêu Hiểu như cũ rất hưng phấn: "Cho nên mới nói đây chính là duyên phận, tôi cũng không nghĩ tới Trình Vương lòng dạ tốt như vậy."
"Phải không ?" Quý Lạc Giác giương mắt nhìn tôi, ngón tay đem nửa cây rau hẹ cuối cùng nắn vào tạo thành đường cong.
Tôi "Ha ha" một tiếng cười khan, cũng không biết làm sao nói: "Mình cũng không phải là lòng dạ tốt, khi đó đầu óc nhất thời chạm điện. Cậu bây giờ thử lại hướng mình mượn xem ? Khẳng định không cho mượn."
Mỗi một tháng trừ tiền vay mua nhà cũng chỉ còn lại chút lương thực, thiếu nước bưng bát đi khắp nơi ăn xin, nơi nào còn có thể chạy đi giúp cậu ?
"Đúng vậy, đúng vậy, cậu biết mình bây giờ không tìm cậu mượn tiền, cho nên cố ý nói như vậy chứ gì ?"
Dĩ nhiên không phải... Tôi mơ hồ cảm giác ánh mắt ác liệt của Qúy tiểu tam đang quét tới sau lưng, lập tức bị sợ không dám ngoảnh đầu lại.
"Sau đó thì sao ?" Sau lưng lần nữa truyền tới thanh âm Quý Lạc Giác, vẫn bình tĩnh tràn đầy nụ cười, công lực không đồng nhất như vậy, tôi tự nhận cả đời này cũng không đặt tới.
"Trả tiền lại rồi mời nàng ăn cơm."
Tôi muốn cái câu chuyện xúc động lòng người này, Tiêu Hiểu nhất định cùng không ít người nói qua, có lẽ bây giờ toàn bộ phòng ban của nàng đều thuộc lòng đến trôi chảy, nếu không nàng làm sao có thể lưu loát trả lời nhiều vấn đề của Qúy tiểu tam như vậy, thật giống đã trả lời qua cả trăm lần.
"Tôi lúc ấy còn sợ nàng không đến, không nghĩ vừa gọi nàng liền tới rồi. Tôi cảm thấy Trình Vương tâm địa tốt tính khí lại thẳng thắn, cho nên lúc đó liền kết giao với người bạn này."
Có người mời cơm tại sao không ăn ? Tôi trong bụng xúc động: Dẫu sao thới gian quen biết vẫn còn ngắn, Tiêu Hiểu xem ra đối với tôi cũng không hiểu rõ lắm a.
Quý Lạc Giác lại bất đồng, nàng hé miệng cười trộm thật lâu, sau đó không khách khí chút nào vạch trần tôi: "Cô quá để mắt nàng, có lẽ nàng đơn thuần chỉ là muốn tiền cơm đi, chuyện như vậy thời đại học, nàng có thể làm qua không ít."
Tiêu Hiểu sửng sốt một chút, tôi mới vừa muốn có chút tiền cơm thật khiến người ta khó mà tiếp nhận đi, liền nghe nàng mang kinh ngạc hỏi một câu: "Chị dâu cùng Tiểu Vương là bạn học chung thời đại học sao ?"
Quý Lạc Giác không có trả lời ngay, ngược lại tràn đầy thâm ý nhìn tôi một cái — tôi không có quay đầu lại, thuần túy là cảm giác.
"Đúng vậy, chúng tôi lúc còn đại học là bạn...rất tốt."
Lòng bát quái thì người nào chẳng có, Tiêu Hiểu người bạn nhỏ này há có thể ngoại lệ, chẳng qua là, nàng bát quái tựa hồ cùng người khác không quá giống nhau.
"Cho nên, chị dâu là thông qua Tiểu Vương giới thiệu mà quen anh của nàng ?"
Vấn đề này vừa nói ra, toàn bộ không gian lập tức yên lặng.
Tôi trong lòng cười lạnh thật tối ói ra cái máng: Quý Lạc Giác a Quý Lạc Giác, kêu chị không cần phải đi đào bới vấn mấy đề vụn vặt của người khác, như thế nào, không cẩn thận mang đá đập lên chân mình đi ?
Tôi là người bình thường, cũng chỉ có thể là một người bình thường, thấy nàng á khẩu không trả lời được trong lòng lại có loại kɧoáı ©ảʍ không nói được, nhưng không thể phủ nhận, lại có một điểm mong đợi nho nhỏ.
Mong đợi cái gì chứ ? Đương nhiên là muốn biết Quý Lạc Giác làm sao đem khối đá trước mắt trên chân mình dời đi, đồng thời... Muốn biết nàng cùng anh tôi rốt cuộc là làm sao quyến rũ mà ở cùng nhau .
Quý Lạc Giác trong tay chẳng biết lúc nào sớm lại đổi một câu rau hẹ mới, như vậy hẳn là mới vừa lấy, bởi thời điểm tôi vừa nhìn qua, cây hẹ đã được ngắt đến gần cuối.
"Không phải." Không hổ là Qúy tiểu tam dám làm dám chịu, không che giấu lương tâm nói dối.
"Tôi cùng Trình Nhất là sau Trình Vương mới quen biết, khi đó đã tốt nghiệp mấy năm. Chúng tôi....Cũng đã mất liên lạc một thời gian rất lâu..."
Chắc hẳn là áo giác của tôi, những lời này lúc càng nói về sau, giọng nói Quý Lạc Giác không tự chủ mang theo nhàn nhạt thương cảm, giống như là ở thương tiếc chút gì.
"Nga." Tiêu Hiểu đáp một tiếng, ưu tư không có gì chập chờn. Cũng vậy, đối với những người ngoài cuộc mà nói, này nhiều nhất chỉ là một câu chuyện nhỏ, tùy tiện nghe một chút cũng được đi.
Nhưng tôi thì không phải, tôi rất gấp, bởi vì tôi muốn nghe nửa đoạn sau nàng vẫn không có trả lời.
Rốt cuộc... Là như thế nào cùng anh tôi quen biết ? Lại là tại sao phải dây dưa với anh tôi ? Chẳng lẽ...Thật sự là trùng hợp?
Cũng may, lão Thiên giúp tôi, Tiêu Hiểu hết sức bát quái hỏi lại một câu: "Kia chị dâu cùng ca ca Trình Nhất là thế nào nhận thức ?"
Lần này Quý tiểu tam bình tĩnh rất nhiều: "Nga, chẳng qua là ở một lần bằng hữu tụ họp tình cờ quen biết, sau đó cũng là lui tới mới biết đó là anh của Tiểu Vương."
Tôi nghĩ câu trả lời này nàng đã chuẩn bị trước, nếu không làm sao trả lời nhanh như vậy ?
Cây rau hẹ trên tay Quý Lạc Giác lần nữa xong rồi, tôi có chút đau lòng nhìn nàng lại cầm tiếp một cây. Rau hẹ nếu thiếu cũng không thể tùy tiện đi mua đâu, thật là không biết cái người Đại tiểu thư không biết nỗi khổ của nhân gian cấu tạo trong đầu là cái dạng gì, tùy tùy tiện tiện làm nhục lương thực cũng có thể mặt không đỏ tim không đập ổn định như thường.
Cứ như vậy công phu, Tiêu Hiểu lần nữa ném ra một vấn đề, lần này thật có thể nói là là một quả bom nặng ký, ngay cả tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào.
"Chị dâu cùng anh của Trình Vương kết hôn bao lâu rồi ?"
Thật ra thì đứng ở góc độ của người khác, vấn đề như vậy cũng dễ hiểu....Đúng không?
Chẳng qua đổi ngược lại là chúng tôi, thì thật không biết phải làm gì, tôi len lén giương mắt nhìn Quý Lạc Giác, trong đầu nghĩ: Cho dù lúc này nàng nói dối, đó cũng là tình hữu khả nguyên, dẫu sao dù là ai cũng không muốn để người khác biết mình là tiểu tam phải không ?
Quý Lạc Giác giống như là cảm thấy tôi đang nhìn nàng, nâng mí mắt lên hướng tôi ôn nhu cười một tiếng, đáp một câu: "Chúng tôi không kết hôn."
Tiêu Hiểu lại là ngẩn ngơ, kia cũng khó trách, những vấn đề và câu trả lời hôm nay tựa hồ cũng có chút không bình thường, dù là ai cũng có chút không biết làm gì. Nhưng hiển nhiên, nàng hiểu sai ý tứ trong lời nói của Quý Lạc Giác.
"A ? Nga. Thật ra thì... Đã có con rồi kết hôn hay không cũng nhưu nhau, bây giờ có rất nhiều người cũng là như vậy..."
Cám ơn trời đất nàng cho lời giải thích hoàn mỹ, trong lòng tôi nhất thời thở phào nhẹ nhõm.