Chương 15 : Người tình tốt hiếm có.
Một tuần sau, chúng tôi từ bệnh viện trở về nhà.
Giải thích này một chút cũng không khoa trương, tuy nói người nằm viện là Quý Lạc Giác, nhưng tôi cũng coi như đã làm tốt bổn phận cô em chồng chăm sóc cho chị dâu, ngày ngày đều vây ở bên cạnh nàng, tất cả việc to việc nhỏ, cuối cùng dứt khoát ngay cả cửa bệnh viện cũng không có đi ra, ngay cả xin nghỉ cũng là trực tiếp rút điện thoại mà xin.
Ngày xuất viện vừa vặn đúng lúc Tiêu Hiểu nghỉ ngơi, nàng không nói hai lời liền lái xe đưa chúng tôi trở về.
Đem Quý Lạc Giác yên ổn ở trên giường thu xếp tốt, tôi ngồi nghỉ sơ qua một chút lại vào phòng bếp chuẩn bị làm chút cơm trưa gọi Tiêu Hiểu ăn xong rồi đi.
Một tuần không có nhà, cộng thêm khí hậu nơi này bốn mùa như xuân, rất nhiều rau cải tất cả đều rách nát không còn hình dáng. Cũng may, trong tủ lạnh còn có một ít hải sản lúc trước mua dành, còn có khoai tây không dễ bị thối, cà rốt các loại, tôi đại khái tính toán một chút, ngược lại cũng có thể làm được ba bốn món thức ăn, chiêu đãi khách cũng không phải là quá mộc mạc.
Tiêu Hiểu theo lệ ở phòng bếp giúp tôi, một bên gọt vỏ khoai tây một bên hỏi: "Trình Vương, chứng mất trí nhớ của chị dâu cậu có tốt hơn chút nào không ?"
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu một cái: Người ta là triệt để quay trở về năm năm trước.
Có lúc tôi cũng hoài nghi, mọi người nói xem làm sao nhẹ nhàng ngã một cái trúng đầu liền thành chứng mất trí nhớ đây ? Mà nếu như là giả bộ, nàng sao có thể đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện của năm năm trước nói rất rõ ràng, liên quan tới những thứ này, rất nhiều chuyện chính tôi cũng còn không nhớ rõ, nếu không phải thường xuyên đem quyển nhật ký lấy ra nhìn, tôi cũng không nhất định có thể nói chính xác được.
"Tiêu Hiểu,..." Tôi chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần: "Cậu nói nàng thật sự là mắc chứng mất trí nhớ sao ?"
Tiêu Hiểu mặt đầy không biết làm sao, vấn đề này từ lúc Quý Lạc Giác tỉnh lại cho đến bây giờ, tôi cũng đã hỏi không dưới mười lần.
"Mình nói một lần cuối nhé, liên quan tới chứng mất trí nhớ, ngay cả máy móc cũng không kiểm tra ra được, chúng ta chỉ có thể căn cứ triệu chứng của người mắc bệnh đại khái suy đoán, không có biện pháp cho cậu một đáp án xác thực, ok ?"
"Cho nên, các cậu kia đại khái suy đoán nàng chính là mắc phải ?" Tôi lại hỏi.
"Coi là vậy đi. Dẫu sao chị dâu cậu từ sau khi tỉnh lại tất cả biểu hiện cũng thật giống đã trở lại năm năm trước... Nga dĩ nhiên, những tin tức này vẫn là do cậu thường ngày xác nhận qua... Hơn nữa nàng trước đây quả thật có bị thương ở đầu, máy kiểm tra cũng phát hiện có một số máu ứ đọng chèn ép thần kinh."
Tiêu Hiểu dừng lại chậm giọng, nói tiếp: "Lại nói, nàng có triệu chứng chấn động não nhẹ, đã được bác sĩ chuyên khoa của bọn mình chuẩn đoán chính xác. Mình cảm thấy... cũng phải tám, chín phần đi."
Sắc mặt tôi buồn bã, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng một lần nữa lại nghe được câu trả lời như vậy, cũng khó tránh khỏi nản chí ngã lòng.
Tiêu Hiểu thấy vậy vỗ vai tôi một cái: "Aizz, cậu cũng đừng quá lo lắng, dù sao lấy những tin tức trước mắt chúng ta hiểu được, chứng mất trí nhớ sẽ không tạo nên tổn hại gì đối với người bệnh, chẳng qua là thời gian khôi phục không thể chắc chắn mà thôi."
Tôi xoay người, ai oán nhìn nàng một cái: "Chẳng lẽ liền không có phương pháp trị liệu nào tốt hay sao ?"
Tiêu Hiểu không nói trợn mắt nhìn tôi một cái: "Vấn đề này mình cũng đã trả lời cậu bao nhiêu lần rồi, không có, không có, hoàn toàn không có. Ngay cả nguyên nhân còn chưa rõ, có thể có phương pháp trị liệu gì tốt đây ?"
"Chẳng lẽ việc có thể khôi phục hay không, chỉ có thể đánh cuộc vào vận khí ?"
Tiêu Hiểu đem khoai tây đã rửa sạch sẽ đi đến thả xuống tấm thớt một cái, hơi lỏng đầu vai buông hai tay: "Không sai biệt lắm."
Không sai biệt lắm ? Đây không phải là nói hoàn toàn xong đời ? Tôi từ nhỏ đến lớn vận khí luôn kém đến khác thường, chỉ trừ năm đó gặp được Quý Lạc Giác... Có điều mọi việc sau đó cũng đã thật chứng mình... Vận khí vẫn còn kém...
Tiêu Hiểu nhìn tôi mặt đầy miễn cưỡng không thể tin, quả thực trong lòng không đành, suy nghĩ một chút mở miệng đề nghị: "Bằng không, cậu nói anh cậu tới đón chị dâu cậu về ? Thời gian hai người họ bên nhau so với cậu hẳn là nhiều hơn ? Nói không chừng, anh cậu có thể khiến cho nàng hồi phục nhanh hơn."
thời gian bọn họ chung sống thật nhiều hơn tôi sao ? Nói thật, đối với điểm này, trong lòng tôi duy trì phản đối.
"Không được." Tôi không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt đề nghị của nàng.
Tiêu Hiểu mặt đầy nghi ngờ: "Tại sao ?"
"A ? Nga... Là như vầy... Nàng, nàng không là mới vừa mất trí nhớ sao...Chung quy, dù sao cũng phải cần chút thời gian thích ứng... Hơn nữa, chị dâu mình ở nơi này thanh ra như vậy, anh mình nếu biết, còn không gϊếŧ mình đi... Hay là để... Mình suy nghĩ lại một chút... " Lời nói của tôi không mạch lạc, vừa nói vừa giương mắt nhìn Tiêu Hiểu, nội tâm luôn có cỗ trực giác, thật giống như nàng đã biết chút gì đó.
Quả nhiên, nàng giương mắt nhìn tôi, giống như là muốn nói gì như lại không biết làm sao mở lời. Mở miệng mấy lần, cuối cùng vẫn cắn môi một cái bỏ qua.
"Được rồi, vây coi như mình chưa nói gì là được. Cậu... Cậu tự mình xử lý đi, dù sao cũng là chuyện nhà của cậu."
Nghe nàng như vậy nói, tôi lại có chút ngượng ngùng, dẫu sao người ta cũng là thật lòng vì tôi mà nghĩ, hơn nữa, lần này Quý Lạc Giác bị bệnh Tiêu Hiểu bận bịu trước bận bịu sau cũng hết lòng.
Tôi nhìn nàng há miệng cười một tiếng, cố ý làm bộ ung dung đáp một câu: "Aizz, thật ra thì cậu nói cũng đúng, mình trước hết để cho nàng ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày, chờ thân thể khôi phục lại, nếu chứng mất trí nhớ còn không tốt, liền gọi điện thoại cho anh mình, dẫu sao người ta cũng là vợ chồng, coi như chăm sóc cũng thuận lợi hơn phải không ?"
Tiêu Hiểu gật đầu cười, mới vừa muốn nói, sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm lạnh lùng trong trẻo: "Cậu nói ai là vợ chồng ?"
Thân thể tôi cứng đờ, từ từ xoay người lại, quả nhiên chỉ thấy Quý Lạc Giác đang vịn tay nơi tường đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt ác liệt, không nháy một cái nhìn chằm chằm tôi.
"Ai... Ai là vợ chồng..." Tôi theo bản năng thấp giọng lặp lại câu hỏi của nàng, một khắc kia đầu óc giống như là tràn đầy dịch đặc, dính lại một chỗ hết sức hỗn độn, thật là không biết trả lời như thế nào.
Nhắc tới tôi cũng thấy kì quái, một tuần nằm viện này, tôi từ đáy lòng vẫn không tiếp thụ nổi sự thật là nàng mất trí nhớ, chung quy trong lòng vẫn tồn tại ảo tưởng nàng không phải cố ý giả bộ. Vì vậy, cũng không có đem gần năm năm... Đương nhiên, chủ yếu chuyện phát sinh gần một tháng này hướng nàng xét hỏi.
Tôi cùng Tiêu Hiểu đều bị nàng hỏi làm sững sờ tại chỗ, nhưng cũng may, Tiêu Hiểu biết nàng bây giờ mất trí nhớ, hướng tôi nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người tiếp tục gọt củ cà rốt, đem cục diện này toàn quyền giao cho tôi giải quyết.
Tôi trong đầu nghĩ, bây giờ giống như cũng không phải là thời điểm tốt nhất để nói chuyện này cho nàng, vì vậy đem nguyên liệu nấu ăn trong tay buông xuống, kéo nàng vào phòng ngủ.
"Thế nào ?" Nàng mặt đầy nghi ngờ: "Tại sao không trả lời vấn đề của mình ?"
Không phải là không trả lời, mà còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào cho tốt ?
"Hai người nói là anh mình..."
Thật ra thì đây cũng xem như là một thời cơ tốt, nếu chính nàng đã mở miệng hỏi tới, tôi thuận lý thành chương đem tất cả sự tình nói ra là cách làm hoàn mỹ nhất, cũng không biết là làm sao, lúc câu trả lời đến bên miệng lại cua một cái biến thành: "Tôi cùng... Là tôi cùng Tiêu Hiểu đùa giỡn, chính là nói về một đồng nghiệp.... Một người đồng nghiệp của tôi, khôn có liên quan đến chị."
"Thật ?" Quý Lạc Giác giương mắt nhìn tôi, mặc dù là câu hỏi ngược lại, tôi lại nhạy cảm phát hiện trong giọng nói của nàng không hề có chút hoài nghi.
Nàng vào thời điểm này, quả nhiên vẫn là trước sau như một tin tưởng tôi.
Trong lòng ấm áp, ngoài trừ cảm động, còn kèm theo chút mừng rỡ khó thành lời.
"Ân." Tôi gật đầu một cái: Dù sao tôi nói dối nhiều lần, lần này cũng không ngoại lệ.
"Nga, vậy cậu lại nấu cơm đi, mình đói."
Nói xong câu này, Qúy Lạc Giác đột nhiên sáp tới gần ở tôi trên môi nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó cuwoif cười xoay người nằm lại trên giường.
Đầu óc tôi "ông" một tiếng, thật lâu cũng không phản ứng kịp chuyện gì mới xảy ra.
Nàng... Hôn tôi ? Cứ như vậy tùy tùy tiện tiện, nói cũng không nói một tiếng liền hôn tôi ?
Thật ra thì, vào lúc năm năm trước thì đây là một chuyện rất bình thường, bình thường đến mức một ngày nếu không xảy ra bảy tám lần, chúng tôi liền sẽ cảm thấy giống như thiếu đi một chút gì, cả người không được tự nhiên.
Nhưng bây giờ dù sao cũng không phải là năm năm trước, quan hệ giữa chúng tôi, cũng sớm đã không còn thuần chân tốt đẹp như thuở ban đầu, ở dưới tình cảnh này, bất ngờ không kịp đề phòng tiếp nhận một nụ hôn như vậy, tôi thậm chí còn không kịp thưởng thức một chút nó cùng trước kia có gì bất đồng, cảm giác kia đã biến mất.
Tôi liền giữ cái tư thế này đứng tại chỗ một phút, trong lòng vẫn còn quấn quít biểu tình lúc này nên là tức giạn hay vui vẻ, Qúy Lạc Giác lần nữa mở miệng.
"Tiểu Nhĩ,..." Nàng nở nụ cười yêu kiều gọi tôi, giống như trước đã từng gọi qua trăm ngàn lần vậy: "Cậu ngốc ? Ngớ ra làm gì ?"
Tôi phục hồi lại tinh thần, phản ứng đầu tiên lại là xấu hổ: Vô luận như thế nào, đã là một nữ thanh niên trưởng thành, bị người ta nhẹ nhàng hôn một cái liền mất hồn, cũng quá là mất mặt đi.
"Nga, tôi.... Tôi đang suy nghĩ một chuyện ... Giờ đã nghĩ xong, lập tức đi nấu cơm ngay, chị đợi một hồi a, rất nhanh liền có."
Tôi vội vội vàng vàng nói xong, xoay người cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng bếp, Tiêu Hiểu đã đem những thứ nên gọt, nên rửa, nên cắt, toàn bộ đều đã xử lý xong, tôi cảm thấy rất có lỗi, nhận lấy dụng cụ trong tay nàng, liên tục nói xin lỗi: "Xin lỗi a, nói là mời cậu ăn cơm, lần này vừa vặn, ngược lại thành cậu mời mình ăn cơm, chuyện gì cũng khiến cậu dính líu."
Tiêu Hiểu cười một tiếng: "Cậu còn cùng mình khách khí ? Chúng ta là quan hệ gì a."
"Quan hệ tốt thì về quan hệ tốt, nhưng cậu lần này giúp mình một chuyện lớn như vậy, mình thật hẳn nên cảm ơn cậu." Tôi ngẩng đầu nhìn nàng, cười đề nghị: "Một lát mời cậu một bữa, như thế nào ? Coi như báo đáp cậu."
"Báo đáp?" Con ngươi Tiêu Hiểu xoay tít chuyển một cái, tiến lên nắm cằm tôi mặt đầy khinh thiêu nói: "Không bằng lấy thân báo đáp a, chị đây càng thích phương thức như vậy hơn."
Tôi không chút nghĩ ngợi "Ba" đánh rớt tay nàng, cố ý nói: "Như vậy vội vàng tự mình lấy thân báo đáp, chẳng lẽ giá trị con người mình thấp như vậy ?"
"Cái này mà còn thấp, coi như không tệ cũng không tốt, cậu cũng không nên nâng giá lên quá cao như vậy a ?"
"Mình đi." Tôi xoay người hung hăng trừng nàng một cái: "Bà đây chỉ đáng giá như vậy ? Chưa từng nghe nói tới 'Dễ có vô giá bảo, khó tìm hữu tình lang' sao, chị đây a, là vô giá !"
Tôi cười híp mắt nhìn nàng, còn cố làm ra vẻ hiển nhiên nhướng nhướng mày.
"Hữu tình lang ?" Tiêu Hiểu nhỏ giọng thầm thì một câu: "Cậu đúng là..."
Tôi mới vừa mở ra dầu ăn chuẩn bị xào, thanh âm xào nấu đem thanh âm vốn không lớn của nàng toàn bộ đè xuống, tôi nghiêng đầu nhìn nàng, thoáng đề cao âm lượng hỏi một câu: "Cậu nói cái gì ?"
"Không có gì." Tiêu Hiểu toét miệng cười một tiếng, vỗ đầu vai tôi một cái, xoay người đi ra ngoài.
Thứ 16 chương chuyển kiếp thời gian hôn
Sau một đêm lăn lộn khó ngủ, tôi cùng Quý Lạc Giác rốt cuộc cũng mặt đối mặt thẳng thắn nói chuyện.
Tôi nghĩ, trong lòng nàng nhất định có rất nhiều vấn đề nóng lòng muốn biết câu trả lời, mà chính tôi... Cũng đã sớm đưa ra quyết định.
"Hỏi đi " Tôi tận lực khiến cho biểu tình cùng giọng nói giống như thời điểm chúng tôi còn ở chung với nhau năm năm trước.
Nàng giương mắt nhìn tôi, lại không chút dấu vết quan sát một chút xung quanh.
"Đây là đâu ?"
" Là nhà của...mình." Tôi cười một tiếng: "Vừa mới dọn vào không lâu."
Tôi nhìn thấy thân thể nàng rõ ràng buông lỏng, có lẽ con người trời sinh đã thế, phàm là ở địa bàn của mình, thì bất ể là thể xác hay tinh thần, cũng sẽ tự nhiên thoải mái hơn.
"Nơi này không phải Bắc Kinh." Là một câu khẳng định, cho nên tôi không có đáp lại, mà là tập trung tinh thần nhìn nàng chờ nghe vấn đề tiếp theo.
"Chúng ta tại sao phải tới nơi này mua nhà ?"
Cái vấn đề này ở trong dự liệu của tôi, bây giờ trả lời...là nên nói thật, hay là lấy cái lí do tối hôm qua vừa nghĩ ra ?
"Bọn mình có lần từng thấy qua tấm ảnh phóng sự, cậu nói nơi này rất đẹp, muốn đến định cư, cho nên..." Tôi dí dỏm nháy mắt nhìn: "Không phải tới lâu."
Tôi cuối cùng lựa chọn cái sau, chuyện này thật ra cũng không phải vô căn cứ, hơn nữa, nghiêm khắc mà nói cũng không tính là một lời nói dối.
"Phải không ?" Nàng nhẹ giọng nỉ non một câu, giống như là đang suy tư.
Tôi không lên tiếng, an tĩnh cười, tiếp tục chờ đợi vấn đề kế tiếp của nàng.
"Vậy, chúng ta ở chỗ này làm gì ? Có phải hay không đã tốt nghiệp xong, tham gia công tác ?" Bất kể mất trí nhớ hay không, nàng trời sinh đã có năng lực suy luận mạnh mẽ, vấn đề của nàng luôn có thể trực tiếp đi tới gốc rễ
Cũng may, tôi chuẩn bị đầy đủ, trả lời không tốn sức chút nào.
"Mình là một công chức nho nhỏ, còn cậu, bởi vì bị bệnh, trước mắt ở nhà chờ việc làm."
"Bị bệnh ?" Nàng cau mày nhìn tôi: "Bệnh gì ?"
Tôi học dáng vẻ của nàng, cong lên ngón trỏ đưa tới gõ một cái trên cái trán sáng bóng của nàng: "Cậu nói sao ?"
"Mất trí nhớ ? Hình như mình vừa mới..."
"..." Tôi mở miệng cắt đứt không cho nàng nói xong, ho nhẹ một tiếng, trước thay đổi biểu tình bi thương khó đè nén, sau mới nghiêm trang nói: "Thật ra thì là như vậy, ông chủ của công ty các cậu trong một lần tan làm mình đón cậu, liếc một cái kinh hồng liền yêu mình, hắn đau khổ theo đuổi mình, cũng hết sức âm hiểm cố ý gây ra một cuộc hiểu lầm, để cho cậu thấy. Cậu cho là bọn mình cấu kết, dưới cơn nóng giận lái xe muốn đi tìm hắn tính sổ, kết quả nửa đường xảy ra tai nạn xe cộ, nằm bệnh viện hết mấy tháng mới tỉnh lại, thế nhưng không nghĩ tới, sau khi tỉnh lại nhưng..."
Càng nói về sau, tôi hơi rũ đầu xuống, hai tay bưng kín mặt, bả vai run run, giống như là không nói được mà khóc ra tiếng. Trên thực tế... Tôi là quả thực không nhịn được mà cười... Nói khoác như vậy mà không biết ngượng tự biên tự diễn ra lời nói dối không chút sự thật, xin thứ cho tôi thật không phải là một người da mặt dày...
Nhưng chuyện này thật sự cũng là không còn cách nào khác, nếu như không cố ý nói khoa trương như vậy, làm sao có thể thấy được mặt chân thật nhất của Qúy Lạc Giác.
Đầu ngón tay tôi lặng lẽ kéo ra một kẽ hở, len lén quan sát người đối diện: Cười a, cười ra tiếng như vậy, lời nói dối của ngươi liền chưa đánh đã bại.
Đáng tiếc, tôi lại lần nữa thất vọng.
Quý Lạc Giác ngồi ở ghế sa lon không nhúc nhích, trên mặt vẫn luôn bình tĩnh, không nhìn ra buồn vui. Tôi nghĩ nếu không phải là đang cố gắng nhớ lại vở kịch vừa rồi của tôi, thì chính là đang tận lực nín cười.
Đợi nửa ngày cũng không thấy kết quả như mong muốn, tôi cũng chỉ có thể lần nữa ngẩng đầu lên vẻ mặt đau khổ.
Lần này cái người đang vững vàng ngồi đối diện rốt cuộc có phản ứng, hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt, trong mắt lộ ra nghiêm nghị nhàn nhạt, môi mân thành một đường, cơ hồ từ trong kẽ răng phun ra một câu nói.
"Cậu nói là sự thật ?"
Tôi nhắm mắt gật đầu một cái, nếu nàng lại muốn dồn ép lời nói dối này, mình cũng chỉ có thể lại biên soạn tiếp.
"Mình lúc trước công ty là ở nơi nào, lão bản là ai ?" Nàng lại hỏi.
Đây chính là làm khó tôi, vốn cũng là câu chuyện mình tùy tiện bịa ra, nơi nào còn kịp nghĩ ra cặn kẽ mọi việc ?
"Ách... Công ty là một văn phòng ở trung tâm thành phố, ông chủ họ Lưu, tên... Tên là gì mình thật không nhớ... Nhưng mà cậu yên tâm, hắn hai tháng trước bởi vì trốn thuế, công ty đã phá sản đến đóng cửa, hắn chắc cũng là ngồi tù đi, nghe nói trong vòng trên đưới năm năm cũng chưa thể ra ngoài, cũng xem là chút ác khí, cho nên, cậu cũng không cần nhớ tới chuyện này làm gì."
Tôi lén lau đi những giọt mồ hôi lạnh: Con người quả nhiên là không thể nói dối, này một lần nói dối thì dễ, có thể thật trọn vẹn, nhưng những lời nói dối sau này, thì thật quá khó khăn.
Giờ phút này, tôi thật hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, đang yên đang lành, này không phải là đem đá đến đập chân mình, thật đúng là ở không đi gây sự.
Cũng may, ông trời mở mắt, Quý Lạc Giác thật giống như đã tin lời giải thích lần này. Mà biểu hiện trực quan nhất chính là biểu tình giân dữ trên mặt nàng đã giảm bớt, khuôn mặt lại tràn đầy ôn nhu, hơn nữa, cũng không còn tiếp tục dây dưa không ngớt với cái đề tài này nữa.
Cám ơn trời đất, tôi đến hôm nay mới biết, mình còn có thiên phú soạn kịch bản thần tượng cẩu huyết.
"Lỗ tai nhỏ." Quý Lạc Giác ôn nhu mở miệng, sau đó đứng dậy đi tới bên người tôi ngồi xuống, giơ tay lên khoác vào cánh tay tôi, lại nhẹ nhàng tựa lên đầu vai.
Những động tác này tựa nước chảy mây trôi vậy, thông thạo giống như năm năm trước kia. Có bao nhiêu ngày lẫn đêm, chúng tôi liền tựa sát nhau ở trên ghế sa lon giống như bây giờ, vừa nói chuyện, trải lòng, phải xem tivi hoặc là làm chút chuyện khiến cho người tim đập mặt đỏ.
Thời gian tựa như thật trở lại năm năm trước, ngay cả chính tôi đều có chút bị hãm sâu ở trong đó khó mà tự kiềm chế.
Chúng tôi chỉ như vậy an tĩnh ngồi, cũng không ai mở miệng nói chuyện. Trong nháy mắt đó trong đầu tôi đột nhiên toát ra một ý niệm: Nếu như nàng thật sự mất trí nhớ, thì thật là tốt biết bao! Có lẽ... Có lẽ tôi thật có thể khong suy nghĩ về quá khứ... Cùng nàng bắt đầu lại.
Ánh mặt trời dần dần di chuyển về đăng tây, động tác này liền cũng không biết đã duy trì bao lâu, tôi nghe được bên tai Quý Lạc Giác nhẹ nhàng một câu nỉ non: "Lỗ tai nhỏ của mình, cậu khoảng thời gian này thật khó khăn a."
Tôi giật mình, đúng vậy, khoảng thời gian này... Mấy năm này... Thật rất khó khăn... Bất kể nàng nói trước kia, hay là bây giờ, tôi tình nguyện đem này chính là nàng cố ý tạo nên một lần nói xin lỗi.
Cho dù, vết sẹo đã khó mà lành lại, thời gian một đi cũng không còn quay về...
Bên tai có chút ngứa ngáy, khí tức Qúy Lạc Giác thở ra, nhẹ chậm ấm áp, nhẹ nhàng quét qua bên tai nhạy cảm của tôi.
Tôi theo bản năng đưa tay muốn đẩy ra, nhưng lúc lòng bàn tay mới vừa dán lên thân thể nàng, tỉnh cảnh một tuần trước nàng ngã trong vũng máu còn sờ sờ ở trước mắt, trong lòng tôi run sợ đồng thời cũng có chút bóng ma trong lòng, cũng không dám tùy tiện đối với nàng táy máy tay chân.
Tay không thể động, cũng chỉ có thể mở miệng nói.
"Lạc Giác,... " Tôi nhẹ giọng kêu nàng: "Cậu trước đứng lên có được hay không, bả vai mình đã tê rần."
Bất ngờ không kịp đề phòng một tiếng cười khẽ, tiếp theo là âm thanh mang ý chế giễu của nàng: "Bây giờ thời gian mới được bao lâu bả vai đã tê rần, trước kia mình như vậy dựa vào cậu suốt đêm đều không sao mà. Làm sao ? Lại muốn lừa gạt mình làm gì? "
"Mình..."
Mở miệng vừa mới nói một chữ, trước mắt đột nhiên hoa một cái, chớp mắt một cái, mình đã bình ổn nằm ở trên ghế sa lon.
Tôi lăng lăng nhìn khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười yếu ớt ngay trước mắt, không hiểu làm sao kịch bản lại phát triển một màn này
"Lâu như vậy không thấy, cậu... Muốn mình chứ ?" Nàng tự mình lẩm nhẩm, từ từ cúi đầu đem thân thể mềm mại đến gần, không nói hai lời liền hôn lên.
Trong nháy mắt phản ứng đầu tiên là lờ mờ, sau mới là âm trầm hưởng thụ sự quen thuộc nhàn nhạt.
Thật sự là quá lâu... Lâu đến mức... Tôi thiếu chút nữa đã đem cảm giác này... Quên mất...
Tôi một tay đỡ lấy cái gáy nàng, một tay ổn định eo nàng, quên đi bản thân đem này hôn sâu hơn. Môi kịch liệt va chạm mang đến cảm giác tê tê nóng bỏng, lúc răng lưỡi va chạm tựa như cũng có thể nghe thấy tiếng vang thanh thúy, đầu lưỡi nhanh nhạy dây dưa, bực này đợi chờ quả thực quá mức lâu dài, cho dù ai cũng luyến tiếc tùy tiện lại đem lẫn nhau buông ra.
Có thể lý trí cuối cùng cũng phải trở về thời điểm giam cầm, tôi tuy không phải thánh nhân như Tô Mã Lệ Bạch Liên Hoa, nhưng thiên lương cũng không mất đi, cuối cùng khi nàng dò bàn tay tiến lên ngực kéo ra khoảng cách.
"Lỗ tai nhỏ ?" Trong mắt nàng là nghi ngờ sâu đậm, nếu không phải thật mất mười vạn, chính là ngay cả mình cũng sẽ bị hãm sâu ở trong không gian tràn ngập tính ái này khó mà kiềm chế.
"Mình... Thân thể cậu còn chưa khỏe..."
Mượn cớ, mượn cớ, tất cả đều là mượn cớ! Nhưng bây giờ trừ mượn cớ tôi còn có thể làm sao hơn, chẳng lẽ lại tiếp tục ? Nàng nhưng là chị dâu tôi!
Tôi đứng dậy đem thân thể nàng đỡ thỏa đáng, nhấc chân vừa muốn đi, cổ tay "ba" một chút bị kéo lại, sau lưng truyền tới tiếng chất vấn sâu kín: "Lỗ tai nhỏ, cậu không thương mình? Hay là nên nói... Cậu yêu người khác ?"
"Phốc xuy" — xin thứ lỗi tôi quả thực không nhịn được liên tưởng đến cái kịch bản cẩu huyết mà mình tự biên diễn trước đó, cho nên trực tiếp liền cười.
Quý Lạc Giác bối rối, tôi nghĩ bất kể bây giờ là ai, ở ngay lúc ngươi mặt đầy nước mắt bi thương mà chất vấn người yêu có phải đã thay đổi, đối phương không những không mặt đầy nghiêm túc trả lời, ngược lại còn toét miệng cười, kia cũng sẽ lập tức bối rối. Đây là tính khí tốt, nếu không, sớm đã là một cái tát thưởng đến.
Nàng cau mày: "Có ý gì ?"
Tôi vội vàng ổn định tâm tư, tận lực đem tươi cười trên mặt thu lại, xoay người nhìn nàng.
"Xin lỗi, mình... Cậu lời này thật là quá mức tưởng tưởng rồi, mình làm sao có thể không thương cậu... Mình cho là cậu nói đùa, cho nên nhất thời mới không nhịn được cười ra tiếng..."
"Thật ?" Quý Lạc Giác mặt đầy hoài nghi nhìn tôi.
"Ân, thiên chân vạn xác."
Tôi còn kém lập tức giơ lên ba ngón tay, một vẻ mặt đau buồn thề độc.
Quý Lạc Giác quả thật lại tin, sau đó con ngươi nhẹ nhàng chuyển một cái, nhếch miệng lên cười một cái, trên cao nhìn xuống ta, cao lãnh phun ra hai chữ: "Hôn mình!"
"Cái gì ?" Tôi nghe không hiểu, là thật không hiểu.
"Nếu không có thay đổi, vậy liền chứng minh một chút đi."
Nàng giải thích hợp tình hợp lý không có đường tranh cãi, là nàng mất trí nhớ chứ không phải tôi, đối mặt với chị dâu mình, kêu tôi làm sao có thể hôn xuống đây ?
--------------------------------------------------------
Chương sau có vẻ vui hahaa