Nhà Có Chị Dâu Mang Thai

6.74/10 trên tổng số 50 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Editor: A1809M ( Khánh ) Một đêm phong lưu Diệp Trình Nhất gây ra họa, trong nháy mắt liền không chút khách khí đem cục diện rối loạn đẩy cho Diệp Trình Vương. Tiểu tam mang một bụng bầu vào cửa, cuộc …
Xem Thêm

Chương 13: Tính mệnh treo sợi tóc
Những gì Diệp Trình Nhất nói ở phía sau tôi đều không nghe được, tôi giống như phản xạ có điều kiện vậy đem điện thoại từ bên tai dời đi, tiếp đó đưa điện thoại cho Qúy Lạc Giác đang ngồi trên ghế salon.

"Tiểu Vương ? Tiểu Vương...Nghe được gì vậy ?..."

Thanh âm đứt quãng từ trong loa truyền tới, cặp mắt tôi ứ máu, cứ như vậy lăng lăng chằm chằm nhìn thẳng Qúy Lạc Giác mặt đầy mờ mịt.

"Tiểu Vương ?" Nàng nhẹ giọng kêu tôi, tiếp đó đưa tay muốn vuốt khuôn mặt tôi.

"Cút ngay! Đừng có đυ.ng tôi !" Tôi hung tợn nói một tiếng, hất đi cánh tay nàng sắp chạm đến mặt tôi.

Qúy Lạc Giác sửng sốt, trên mặt sau đó liền hiện lên vẻ mặt ủy khuất. Nàng đứng dậy đi tới trước mặt tôi, tựa hồ là muốn giải thích cái gì.

"Tiểu Vương, em sao vậy ? Có phải hay không Trình Nhất đã nói gì với em, thật ra thì tôi..."

Nàng có chút lo lắng giơ tay lên đỡ lấy hai cánh tay tôi, tôi nhìn người phụ nữ trước mặt này, cái người từ đầu đến cuối vẫn luôn một mực vây quanh đùa giỡn tôi, người phụ nữ khiến cho tôi từ trong nội tâm vẫn luôn nhớ mãi không quên, đáy lòng đột nhiên xông tới một cỗ lửa giận khó nén, dù muốn hay không, giơ tay lên đem nàng đẩy ra.

Qúy Lạc Giác không chút nào phòng bị, thân thể bị lực đẩy mạnh mẽ này, liền ngã ngồi ở trên sàn nhà.

Trong lòng tôi lửa giận bùng phát lên, ánh mắt đỏ như máu, đôi môi mím chặt, cố gắng khắc chế để không đem những lời nói khó nghe trong lòng mà mắng ra.

Nắm thật chặt nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến đau, nhưng không chút nào có thể khắc chế được thất vọng trong lòng đang dần dần xông tới, thương tâm cùng chua xót.

Tôi xoay người muốn đi, muốn thật nhanh trốn tránh đi người phụ nữ trước mắt mang cho tôi hết thảy thống khổ. Đột nhiên, ưm, tiếng rên bất ngờ truyền vào trong tai.

"Tiểu Vương. . ." Quý Lạc Giác thật thấp gọi tôi, trong thanh âm mang nồng đậm thống khổ.

Làm sao ? Vẫn còn diễn xuất ? Từ lúc bắt đầu đến đây chị ở trước mặt tôi vẫn luôn là diễn xuất. Chị ôn nhu, chị quyến rũ, chị cùng tôi nũng nịu, chị ôn thuận khôn khéo, là giả, tất cả đều là giả ! Đùa bỡn tôi chơi đùa rất vui có phải hay không? Nhìn một người phụ nữ hai lần thất bại ở trong lòng bàn tay chị, bị chị đùa giỡn xoay vòng rất là thỏa mãn, rất có cảm giác thành tựu phải không?

Quý Lạc Giác, chị đủ rồi ! Tôi cũng chịu đủ rồi !

Thân thể tôi dừng một chút, vẫn nên dứt khoát kiên quyết nhấc chân ra ngoài.

"Tiểu Vương...Tiểu Vương..." Thanh âm Quý Lạc Giác mang theo một tia gấp gáp: "Tôi...Tôi đau bụng...Không biết là làm sao..."

Tôi không thể nhịn được nữa, xoay người trắng mắt nhìn nàng, đôi mắt giống như lửa cháy.

"Quý Lạc Giác, đủ rồi ! Đùa bỡn tôi đối với chị mà nói có ích lợi gì ? Là tôi không có tự trọng, không nên thích chị, càng không nên yêu chị, nhưng khi tôi nghĩ thông suốt, đã biết rời xa khỏi chị, chị rốt cuộc, còn muốn thế nào đây ? !"

"Tiểu Vương, tôi không phải....Không có gạt em..."

"Không phải gạt tôi ? Hay nên nói trong mắt người có tiền, lừa dối chuyện tình cảm căn bản không tính là cái gì ? A, tôi thật là ngây thơ, thật là khờ, làm sao lại cho là chị cũng sẽ có suy nghĩ như vậy."

Quý Lạc Giác không nói gì, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, chân mày nhíu thật chặt, một tay dựa trên ghế sa lon, một tay che thật chặt trước bụng, giống như đang chịu đựng thống khổ.

Tôi trong lòng động một cái, theo bản năng xông về phía nàng được hai bước, nhưng sau đó lại cố gắng áp chế xúc động trong lòng ngừng lại.

Diệp Trình Vương !

Người phụ nữ này đang diễn, là giả, toàn bộ đều là giả. Nàng biết diễn, nhiều năm qua vẫn luôn như vậy không thay đổi, ngàn vạn lần không nên lại bị nàng lừa. Từ đầu đến cuối nàng đều ở đây tính toán ngươi, bây giờ nói không chừng cũng vậy, nàng chính là muốn lừa gạt khiến ngươi mềm lòng, lừa gạt lấy nhu tình của ngươi.

Tôi khựng lại tại chỗ, không có tiếp tục đến gần nàng.

Quý Lạc Giác ngẩng đầu ai oán nhìn tôi một cái, không biết có phải cảm giác của tôi sai lầm hay không, sắc mặt nàng so với mới vừa rồi tới tựa hồ càng tái nhợt, cơ hồ phải đến mặt không chút máu.

"Tiểu Vương...Tôi không có gạt em...Tại sao...Không tin tôi..."

Quý Lạc Giác đứt quãng nói xong, cắn môi cúi thấp đầu xuống, có vật gì từ trên mặt nàng rơi xuống, trong nháy mắt ở trên tấm thảm trước mặt hiện lên một chút dấu vết.

Tôi trong lòng chần chừ, dáng vẻ của nàng quả thật không giống như là giả vờ. Lửa giận dần dần lắng xuống, trong đầu khôi phục một chút tỉnh táo thanh minh. Cho đến lúc này, tôi mới phát hiện màu sắc trên tấm thảm dưới người nàng tựa hồ sâu hơn.

Trong lòng lập tức khẩn trương, tôi bước thật nhanh ngồi xuống, cúi đầu trùng hợp nhìn thấy có thứ chất lỏng màu đỏ đang từ trong thân thể nàng chảy ra, từ từ thấm ướt tấm thảm dưới người.

Nàng là thật...?

Tim trong nháy mắt dâng tới cổ họng, tôi quỳ một chân trên đất đem Quý Lạc Giác kéo lên: "Lạc Giác ? Chị làm sao rồi ? Chịu đựng một chút, tôi bây giờ sẽ đưa chị đi bệnh viện."

Thật phải cảm tạ cuôc sống hết sức có quy luật cùng thói quen mỗi tuần đều giữ vững rèn luyện của tôi, thời khắc mấu chốt, trong lòng nín lại một hơi, dễ như trở bàn tay liền đem Quý Lạc Giác bế lên.

Nàng hơi động một chút, ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nhưng không nói gì, lại nhắm xuống mi mắt.

Tôi trong lòng đột nhiên xông tới một cỗ âm thầm sợ hãi: Rất sợ nàng nhắm mắt như vậy thì sẽ không tỉnh lại.

Những thứ cẩu huyển kia trong ti vi không phải cũng diễn như vậy sao, nếu không muốn nhân vật chính bị thương càng nặng hơn thì phải kêu trời kêu đất ngàn vạn lần nói với nàng không được ngủ.

"Lạc Giác..." Thanh âm của tôi có chút run rẩy, nhẹ nhàng kêu nàng: "Không ngủ, chị ngàn vạn lần không ngủ."

Nếu vẫn chưa tỉnh lại, như vậy, tôi nên làm cái gì ? Câu này tôi giấu ở trong lòng, vẫn là không có dám nói ra.

Tôi cũng không biết từ nơi nào sinh ra một cỗ quái lực, cứ như vậy ôm nàng một đường chạy như bay đi tới ngoài cửa tiểu khu.

Thời gian này chính là thay ca, rất khó đón xe, tôi gấp đến xoay vòng vòng, lúc này mới vạn phần hối hận trước đó tại sao không có tích góp tiền mua một chiếc xe, nếu không cũng không gặp khốn cảnh như vậy.

Không có xe cũng không thể đứng chờ như vậy, tôi dưới chân không ngừng hướng bệnh viện từng bước một khó khăn mà đi.

Cũng may, Lão Thiên có mắt, lúc tôi chuyển qua một đoạn giao lộ, cơ hồ kiệt lực nghĩ không thể ôm nổi người trong ngực nữa, bên người đột nhiên dừng lại một chiếc xe.

"Cô gái, có phải gặp chuyện gì hay không ?" Tài xế taxi thò đầu ra ngoài cửa kính xe nhìn tôi cùng Quý Lạc Giác hỏi.

"Đại thúc...Đại thúc...Tôi, bạn tôi bị thương....Phải nhanh đưa đến bệnh viện.... Van cầu ngài...." Lời nói của tôi không mạch lạc, cũng không biết mình cũng nói những gì, nhưng đại ý cũng đã đem hết những suy nghĩ cơ bản biểu đạt hết, bởi vì bác tài mặt đầy ngưng trọng, không nói hai lời, vội vội vàng vàng xuống xe đi tới giúp chúng tôi mở cửa phía sau xe.

Cám ơn trời đất, tôi lúc ấy thật là hận không thể cảm kích rơi nước mắt quỳ xuống trước người hắn.

Tôi ôm Quý Lạc Giác ở trong xe ngồi yên, bác tài lập tức hung hăng đạp cần ga, xe taxi giống như một tên mới bắn ra khỏi dây cung, lập tức liền vọt ra ngoài.

Đem tên bệnh viện nơi Tiêu Hiểu làm việc báo cho tài xế, tôi lúc này mới nhớ tới gọi điện thoại cho nàng.

Bệnh viện cách chỗ tôi ở không xa, bình thường cũng là mười lăm mười sáu phút đã đến, cộng thêm bác tài nhiệt tâm đặc biệt vòng đường tắt ít người, liền đem thời gian rút ngắn.

Có thể là tôi vẫn ngồi đứng khó khăn, từ lúc bị tôi ôm ra cửa khởi, Quý Lạc Giác không có nói qua lời nào. Thời khắc này hai mắt nàng nhắm nghiền, mí mắt lông mi cùng bàn tay đang khoác lên bụng vậy, tất cả đều run rẩy, cũng không biết là khó chịu hay là sợ.

Trên trán chẳng biết lúc nào thấm ra một tầng mồ hôi mịn, trên đôi môi, trừ hai đường huyết ngân bị răng nàng cắn thật chặt kia, còn lại đều không có chút huyết sắc nào.

Ta đau lòng khó khăn, giơ tay lên dùng tay áo nhẹ nhàng giúp nàng lau đi mồ hôi, thanh âm run rẩy dặn dò: "Lạc Giác...Lạc Giác chị ngàn vạn lần không được ngủ...."

Xe còn chưa ngừng ổn, tôi đã nhìn thấy Tiêu Hiểu nóng nảy đứng ở cửa bệnh viện nhìn quanh.

"Tiêu hiểu, ở đây !" Tôi dùng sức kêu một tiếng, tiếp một tay mở cửa xe, một tay đem Quý Lạc Giác cẩn thận giao cho hai nhân viên y tế đang vội vàng gấp gáp tiến lên.

Thời điểm đỡ xe đẩy cứu thương đi cấp cứu, Tiêu Hiểu mới nhớ oán trách một câu: "Trình Vương, cậu làm sao vậy, tại sao vẫn đang thật tốt lại xảy ra như vậy ?"

Trời đất chứng giám, cục diện như vậy tuyệt đối không phải tôi nguyện ý thấy, nếu như có thể nói, tôi thậm chí muốn thay nàng nằm nằm trên băng ca trắng như tuyết lạnh như băng kia.

"Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu, nàng sẽ không sao chứ ? Cậu mau nói cho mình....Thật là nhiều máu, Lạc Giác nàng chảy thật nhiều máu..."

Tôi nói năng lộn xộn, hỏi một đằng đáp một nẻo, ánh mắt một khắc cũng không dám từtrên con người đang nhắm nhật chặt đôi mắt dời đi.

Rất nhanh liền đến phòng cấp cứu, bác sĩ xoay người đem tôi cản lại: "Thân nhân mời ở bên ngoài chờ."

Tôi mờ mịt không biết làm sao, gạt bỏ tay hắn liền muốn đi vào trong: "Bác sĩ..bác sĩ, tôi sẽ không quấy rầy mấy người làm việc, tôi.... Tôi ngay ở bên cạnh bồi nàng...."

Tiêu Hiểu thấy vậy, vội vàng tới kéo tôi: "Trình Vương, cậu bình tỉnh một chút, cậu cứ như vậy sẽ làm trở ngại bác sĩ cứu chữa !"

Vừa nghe sẽ làm trở ngại cứu chữa, hai tay tôi bên dưới ý thức được liền buông lỏng, thậm chí đem bác sĩ trước mắt đẩy một cái đi vào trong: "Tôi...Tôi không vào, ngài đi nhanh, đi nhanh, cứu nàng..."

Bác sĩ xoay người vào cửa, chỉ chốc lát sau, bên ngoài phòng giải phẫu sáng lên ba chứ "Đang phẫu thuật".

Tôi kinh ngạc nhìn, sợ hãi trong lòng một khắc cũng không thể tiêu tan.

"Trình Vương, " Tiêu Hiểu đi tới kéo tay tôi: "Cậu đừng có gấp, trước ngồi chờ một lát, không có việc gì."

"Tiêu Hiểu,..." Tôi quay đầu nhìn thấy nàng, tâm tình khẩn trương lần nữa dâng lên: "Cậu không phải là bác sĩ phụ sản sao, làm sao cậu không đi vào, cậu đi vào đi a, đi cứu nàng, không cần phải để ý đến mình...."

Tôi chẳng ngó ngàng gì tới giơ tay lên liền đẩy nàng, Tiêu Hiểu bị tôi đột nhiên đẩy một cái oán hận đến góc tường.

Nàng xoay người, dùng cả tay cả chân mới khiến cho động tác của tôi bị chận lại một ít.

"Trình Vương, cậu tỉnh táo một chút !" Nàng ở bên tai tôi đề cao âm lượng gọi một tiếng, sau nghĩ tới đây là bệnh viện, không cho phép lớn tiếng ồn ào, lại vội vàng đem giọng điều thấp chút.

"Thời điểm cậu gọi điện thoại mình đã tan việc, chỉ bất quá vừa vặn có chút việc đang cần xử lý mới không đi về. Thời gian vội vàng, mình đi thay quần áo khử độc đã không còn kịp rồi, liền phải nhờ những bác sĩ khác hỗ trợ."

Nàng đem cụ thể tình tiết từng cái nói rõ ràng, thấy tâm tình tôi như là thong thả không ít, lúc này mới kéo tôi đi tới bên trên ghế dài ngồi xuống.

"Nhưng mà cậu yên tâm, kỹ thuật của Lục tỷ so với mình một chút đều không kém, thậm chí còn tốt hơn một chút, chị dâu nhất định không có chuyện gì a."

Tiếng "Chị dâu" này giống như cây gậy, ở trên đầu tôi trùng trùng gõ một cái, khiến tôi lập tức lấy lại tinh thần.

Đúng vậy, chị dâu, nàng là chị dâu tôi, không phải là Lạc Giác của tôi. Mới vừa rồi biểu hiện như vậy, không biết nhìn ở trong mắt Tiêu Hiểu, nàng sẽ nghĩ như thế nào ? Một cô em chồng mà thôi, vì chị dâu kích động thành như vậy, tựa hồ cũng quá không bình thường...

Có thể ngay sau đó, giơ tay lên trong lòng liền cho mình một cái tát nặng nề: Bình thường cũng tốt, không bình thường cũng được, chỉ cần nàng thật tốt, Diệp Trình Vương, ngươi còn có thể xa xỉ cầu chút gì chứ ?

Cho dù nàng thành chị dâu, cho dù nàng mang đứa trẻ của anh ngươi, cho dù.... Sau này vĩnh viễn chỉ có thể làm cô em chồng của nàng, chỉ cần nàng thật tốt... Cũng được đi.... Hết thảy cũng đều theo vậy đi....

------------------------------

Editor: Haizz, thật ra không phải mình không muốn edit mà là vì không có lap để onl. Máy mẹ đã chuyển qua hệ window rồi nhưng khổ cái là mẹ mình phải làm luận văn nên không lấy được. Còn máy bố mình thì vẫn là hệ Mac, mà khổ cái mình chả biết mấy cái trong Mac phải làm thế nào. Đã thế dùng Mac mà chuột còn bị hư thành ra cứ loay hoay mãi,...Cứ như nhà quê nhỉ :))) Còn phải tải Quick trans, rồi tùm lum tà la các thứ,...Hơi phiền nên thôi, chịu khó canh lúc mẹ không để ý thì mình sẽ edit, vẫn cố gắng 2-3 chương một tuần mà :))) Yên tâm mình k drop nhé !!!

Thêm Bình Luận