Chương 12: Cảm thấy đau lòng
Buổi tối tan việc, tôi sau khi vào nhà tiện tay đem túi xách bỏ vào bàn uống trà nhỏ bên cạnh, như thường trước rót một ly nước giải khát.
Nửa phút sau, Quý Lạc Giác lần nữa từ thư phòng của tôi đi ra.
"Chị ở trong thư phòng của tôi làm gì ?" Tôi rất kinh ngạc, lại đem vấn đề chưa hỏi rõ lúc trưa hỏi lại lần nữa.
Nàng thiêu mi: "Thư phòng của em có đồ vật gì không thể cho người khác thấy ư, làm sao lại sợ có người đi vào như vậy ?"
Có đồ không cho người khác thấy không nói, nhưng chị lại nhiều lần từ thư phòng của tôi đi ra, chẳng lẽ tôi ngay cả quyền lợi được hỏi cũng không có ?
Tôi cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng không lên tiếng, đem tất cả thông tin thông qua đôi mắt sáng ngời của tôi truyền đến trong mắt nàng.
Quý tiểu tam "Phốc xuy" cười một tiếng: "Làm sao ? Em là đang dùng loại phương thức này để biểu đạt bất mãn của mình ?"
Tôi đúng lúc liếc mắt, học giọng nói của nàng đáp một câu: "Làm sao ? Không được sao ?"
Quý Lạc Giác không lên tiếng, nụ cười yêu kiều nhìn tôi, dáng vẻ tâm tình rất tốt. Nhưng mà, ánh mắt này khiến tôi từ đáy lòng không ngừng sợ hãi: Quý tiểu tam lại đang có thủ đoạn đùa giỡn gì đây ?
Cũng may, một lúc sau hiếm thấy nàng thuận theo trả lời vấn đề của tôi.
"Tôi dùng máy vi tính của em, xử lý chút công việc."
"Nga." Tôi gật đầu một cái không nói gì. Thứ nhất là không có gì đáng nói, với lại tôi cũng không muốn quan tâm quá nhiều đến chuyện của nàng, ví dụ như công việc hiện tại trước mắt của nàng.
Nước đã uống xong, coi như "Bà vυ"" tôi hẳn nhiên nên ngoan ngoãn đi vì "thuê nhà đại nhân" chuẩn bị cơm tối.
Mới vừa giơ chân lên, thanh âm tò mò của Quý tiểu tam đúng lúc truyền tới: "Đây là cái gì ?"
Xoay người nhìn, nàng đang chỉ cái túi trên bàn uống trà nhỏ lúc nãy tôi vừa cầm về.
Vốn là muốn lén lút cất đi không để bị phát hiện, bây giờ....Tôi có chút cảm giác chột dạ lúc ăn trộm bị phát hiện được, vì thế cố ý bày ra một bộ dáng vẻ sao cũng được nói: "Không có gì, đồ dùng phòng tắm, lúc đi ngang qua thấy giá cả đặc biệt thích hợp liền mua về thôi."
Không biết là do dáng vẻ lúc nói chuyện của tôi quá mức khả nghi hay làm sao, Quý tiểu tam đối với đồ vật trong túi đột nhiên hứng thú nhiều hơn.
"Là cái gì, tôi nhìn một chút."
Nàng khom người xuống, giống như là muốn đem túi ra kiểm tra. Tôi lúc ấy cũng không biết là nghĩ thế nào, động tác nhanh chóng ngồi xổm người xuống, đuổi theo đầu ngón tay của nàng trước, "Vèo" một tiếng trước đem túi thật chặt nắm ở trong tay.
"Này có gì để nhìn, tôi chợt nhớ tới...Thật giống như...Thật giống như chưa cần dùng...Không bằng trước đem cất đi."
Tôi xoay người đi về phía phòng chứa đồ, Quý tiểu tam lại đột nhiên ngồi dậy chắn trước mặt tôi.
Nàng híp lại ánh mắt nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, sau đó ý vị sâu xa nói: "Em cho là, như vậy thì có thể lừa gạt được tôi ?"
"A ?" Tôi không rõ gì cho nên: "Tôi lừa gạt chị cái gì ?"
"Trên túi cũng có viết, tôi đã sớm biết bên trong là gì." Nàng cười híp mắt nhìn tôi.
Trên túi cũng chỉ có thể viết tên tiệm và địa chỉ thôi chứ ? Làm sao có thể ngay cả mua cái gì cũng viết lên đâu, chủ quán kia phải chuẩn bị bao nhiêu túi mới đủ a ?
Nhưng, đa số mọi người dưới tình huống này cũng khó mà kiên định, nhất là khi người kia lúc quay trở ngược vấn đề lại hết sức chắc chắn, ngươi trong lòng liền thuận theo mà sinh ra hoài nghi.
Tôi theo bản năng đem túi trong tay xốc lên, đem tới trước mắt nhìn một chút: Hình như đúng là có chữ. Vừa định cẩn thận nhìn rõ ràng, trước mắt đột nhiên hoa một cái, ngay sau đó trong tay mất sạch, túi liền không thấy.
Tôi trợn to hai mắt ngẩng đầu lên, liền thấy Qúy tiểu tam câu ngòn trỏ lên quơ quơ cái túi trước mặt tôi, khuôn mặt đầy đắc ý a, thật là làm cho tôi hận không thể ngay tại chỗ hung hăng cắn nàng một cái.
Quý tiểu tam một bên cười một bên cúi đầu nhìn trong túi, biểu tình trên mặt lại đột nhiên đông lại. Nhưng tiếp đó, vốn là nụ cuwoif trên mặt lại càng trở nên nồng đậm.
"Thảm chống trơn ?" Nàng giương mắt nhìn tôi, ngay cả chân mày đều mang cỗ gió xuân đắc ý.
"Cố ý mua cho tôi ?"
Tôi không biết lúc này nên dùng biểu tình gì đối với nàng, vì vậy giọng nói cứng rắn đáp một câu: "Cũng đã nói là chủ tiệm mới mở thấy thích hợp nên mua mà."
"Phải không ?" Nàng lần nữa đem túi thả xuống cạnh bàn uống trà nhỏ: "Tôi hôm qua vừa cùng em nhắc tới, hôm nay chủ tiêmh liền mở cửa, làm sao tốt như vậy ?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Giọng nói tôi rất qua loa lấy lệ, không có cách khác, trừ điều này ra còn có thể nói gì đây ? Chẳng lẽ nói cho nàng tôi là sau khi tan việc cố ý đi vòng qua chợ mua cho nàng ? Thật nếu nói như vậy, Quý tiểu tam trong lòng còn không biết phải đem tôi khinh bỉ thành hình dáng ra sao.
Thái độ của tôi rõ ràng cho thấy không muốn nói thêm nữa, nhưng Quý Lạc Giác ngoài ý muốn biểu hiện ra trọn vẹn lòng hiếu kỳ, níu chuyện này đuổi tới cùng không buông.
"Mua ở đâu ? Trên chợ ?"
"Không phải." Tôi nửa ngẩng đầu, một hồi nhìn mặt tường trắng như tuyết một hồi lại nhìn trần nhà đơn giản, chính là không đem tầm mắt rơi vào trên người cái người trước mặt: "Trên đường về nhà thuận tiện mua."
"Nga, phải không ?" Ánh mắt nàng lóe lên ánh sáng vui sướиɠ chăm chú nhìn tôi, sáng chói giống như là ánh sao trên trời.
Tôi bị nàng nhìn cả người cũng mất tự nhiên, ấp a ấp úng nói: "Được rồi, tôi phải đi nấu cơm." Tiếp đó, cũng không quay đầu lại chạy đi phòng bếp.
Quý tiểu tam rất vui vẻ, mặc dù tôi không biết tại sao, chẳng lẽ chỉ bởi vì tôi cố ý mua một tấm thảm chống trơn ?
Cũng không phải là đã nói tan việc thuận tiện gặp phải chủ tiệm mới mua sao, cao hứng đến như vậy ?
Hơn nữa, tôi mua cũng phải là vì nàng, mà là vì đứa cháu gái chưa ra đời của tôi, vạn nhất thật ở phòng tắm xảy ra chuyện gì bất ngờ, tôi không phải cũng khó bị trách tội sao ?
Một bữa cơm này kết thúc trong không khí vui mừng quỷ dị, Quý tiểu tam lại hiếm thấy ăn hai bát cơm. Tôi cả kinh con ngươi cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất, phải biết, dựa theo lượng cơm trước kia của nàng, có thể ăn một bát cũng coi như hết sức không tệ, hai bát ? Thật là ngay cả nghĩ cũng không dám.
Tiền sinh hoạt của tôi a...Xem ra là lại phải tăng...
Lượng cơm của phụ nữ mang thai có phải sẽ tăng lên không ? Trước kia tôi không biết, bây giờ có thể hết sức khẳng định nói cho mọi người: Đúng vậy, ít nhất ở Quý tiểu tam nơi này, tuyệt đối là tăng!
Từ một tối kia, lượng cơm của Quý Lạc Giác thật chậm chậm bắt đầu tăng lên không ít, tôi không biết đây là bởi vì nàng rốt cuộc thích ứng khí hậu hoàn cảnh sống cùng thói quen ăn uống nơi này, hay là nàng là một nguwoif phụ nữ có thai bình thường cho nên lượng cơm đến bây giờ mới từ từ thức tình.
Nhưng, bất kể làm sao ăn, vóc người nàng cũng không thấy nở nang chút nào, hơn nữa tôi thấy xem ra, lại còn gầy gò đến không bình thường..
Là thật mang thai sao ? Không biết có phải cố ý gạt tôi không ? Đầu óc tôi bất ngờ xuất hiện một cái ý niệm như vậy. Không biết sao, lúc ý tưởng này mới xuất hiện, trong lòng không kiềm được xông tới một cỗ hưng phấn nho nhỏ, nhưng ngay sau đó lại bị mình hung hăng áp chế xuống.
Diệp Trình Vương, nghĩ gì vậ y? Coi như không có đứa trẻ, hai ngươi cũng không có khả năng đâu !
Đảo mắt, tôi cùng Quý tiểu tam sống yên ổn với nhau qua một tuần. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là tôi tận lực tránh thời gian cùng nàng chung đυ.ng, mà nàng, từ ngày bắt đầu có thảm chống trơn, tâm tình cũng không tệ lắm, cũng không có tiếp tục cố ý gây sự với tôi.
Buổi trưa thứ sáu về đến nhà, tôi vẫn là trước đi phòng bếp đem cơm làm xong, lúc ra lại thấy Quý tiểu tam mặt đầy nụ cười đang cùng người nào gọi điện thoại.
Tôi không để ý, xoay người muốn đi đem thức ăn dọn ra, nghĩ một lát nàng gọi điện xong có thể ăn. Có thể, theo gió bay tới một câu nói hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của tôi.
"Ân, em biết. Thân ái, không cần lo lắng, Tiểu Vương đem em chiếu cố rất tốt."
Thân ái ? Tiểu Vương ? Bên đầu dây kia chính là Diệp Trình Nhất ư ?
Tuần lễ này Diệp Trình Nhất cũng từng gọi điện thoại qua mấy lần, bất quá tôi cũng cố ý tránh né.
Tôi nói qua, bất kỳ chuyện gì liên quan đến Qúy tiểu tam tôi đều không muốn biết cũng không muốn đào sâu, phương diện tình càng lại càng nên thế.
Sự thật chứng minh, đa số mọi người dưới tình huống này đều nói một đằng làm một nẻo, nhất là dưới tình hướng có ngoại lực tác động, phòng tuyến cực khổ vừa tạo dựng nên, trong nháy mắt liền có thể sụp đổ.
Trước không có nghe còn khá tốt, có thể cố gắng áp chế mình. Bây giờ một khi lúc vô tình nghe được, trong lòng liền khắc chế không được muốn biết nhiều hơn, trên tay bày ra bát đũa, lỗ tai sớm đã dựng cao lên.
"Bảo bảo tốt vô cùng, qua mấy ngày nữa Tiểu Vương hẳn sẽ mang em đi kiểm tra sinh sản."
Thanh âm Qúy Lạc Giác rất ôn nhu, thật ra thì nhắc tới, nàng người này thật có thể gọi là thiên chi kiêu nữ mà trong miệng mọi người vẫn thường nói đến, gia thế tốt bối cảnh được không nói, dáng dấp rất đẹp, vóc người cũng tốt, ngay cả thanh âm, cũng dễ nghe không giống thường, nhất là bây giờ thấp giọng nỉ non như vậy cùng người liếc mắt đưa tình, đừng nói người trong cuộc, ngay cả tôi không chút liên hệ nào, một bên cũng bị câu nói của nàng khiến trong lòng ngứa ngáy một chút.
Cho dù có thể ngứa ngáy, đầu óc tôi vẫn còn thanh tình.
Tôi vẫn cho rằng, nội tâm của con người, bao nhiêu đi nữa đều mang một chút tinh thần. Đối với Quý Lạc Giác, tôi nghĩ, sở dĩ tôi có thể như vậy ôn hòa nhã nhặn nàng ở trước cuộc sống tôi, nguyên nhân rất lớn chính là — trong lòng còn có mong đợi cùng mơ tưởng xa xôi.
Nghĩ xa xôi gì vậy ? Nghĩ cho dù thế nào thì nàng cùng anh tôi cũng không phải loại quan hệ mà các nàng từng nói, nghĩ cho dù thế nào thì chuyện nàng mang thai cũng chỉ là mượn cớ gạt tôi, thậm chí, mơ hồ đang mong đợi mục đích nàng tới đây cũng đều là vì tôi.
Ôm ấp một hy vọng có thể cần thời gian rất lâu, nhưng đem nó đánh vỡ, cũng chỉ cần một phút.
"Thân ái, anh bao giờ mới tới thăm em cùng bảo bảo ?"
"Không được, tôi ở trong lòng chị cứ như vậy không có chút địa vị, còn không bằng anh ta ?"
Theo Quý Lạc Giác hờn dỗi một câu truyền tới trong tai, ngọn lửa yếu ớt tồn tại cuối cùng kia, từng chút từng chút, cứ như vậy bị thổi tắt.
Có thể cho dù như vậy, Lão Thiên giống như là sợ tôi vẫn không từ bỏ ý định, lại tăng thêm một kích nặng hơn.
"Tiểu Vương,... " Tôi ông ông trong đầu truyền tới tiếng kêu của Qúy tiểu tam: "Anh em kêu em nghe điện thoại."
Tôi máy móc cất bước đi tới, mờ mịt nghe điện thoại sát bên tai.
"Tiểu Vương ?" Là thanh âm Diệp Trình Nhất.
"Ân." Tôi gần như không thể thở đáp một tiếng.
"Lạc Giác ở chỗ em mọi việc đều tốt chứ ? Tuy nói bọn anh không có danh nghĩa hôn nhân, nhưng nàng trên thực tế cũng như là chị dâu em vậy, hơn nữa, trong bụng nàng còn mang cháu em, nhìn chút mặt mũi anh, thay anh chiếu cố thật tốt nàng a."
Tôi không lên tiếng, tôi cũng không biết nên trả lời hắn như thế nào, bởi vì bất kể nhìn mặt mũi ai, tựa hồ tôi trong lòng đều không thể ngăn cản mình đi chiếu cố nàng thật tốt.
Diệp Trình Nhất vẫn còn thao thao bất tuyệt: "Nga, đúng rồi, nàng có thích ứng hoàn cảnh ở đó không ? Ăn uống sao ? Có cần hay không lần sau anh tới đem chút đặc sản quê hương ?"
Tôi vẫn là không có nói chuyện, trong đầu trống rỗng, giống như là đã hoàn toàn dừng lại hoạt động. Lời nói của Diệp Trình Nhất tựa hồ vào trong tai, nhưng lại không ghi nhớ trong đầu.
Nhưng cũng may, Diệp Trình Nhất tựa hồ cũng không muốn nghe câu trả lời của tôi.
"Nàng ngủ có khỏe không ? Khi nàng ngủ không được sẽ nổi giận, nhưng mà em không cần lo lắng, nếu nàng khi thức dậy có bực bôi, anh dạy em biện pháp tốt, trăm lần hiệu quả cả trăm."
Trong đầu sáng lên, giống như trong bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một tia chớp, đánh tôi không biết làm sao hồi phục tinh thần.
"Cái gì ?" Tôi nghe mình hỏi một câu.
"Haha, nói em nhất định phải không tin. Là cây kẹo đường, chỉ cần cho nàng cây kẹo đường, tức giận lúc ngủ dậy cái gì cũng đều mất đi. Dĩ nhiên, tốt nhất là hương vị ô mai..."
Tôi trong đầu "Ầm" một tiếng, nổ tung sấm vang, mà ly kỳ nhất là, tiếng sấm này hình như lại đánh vào trong lòng, vốn là trái tim đang đập đột nhiên ngưng trệ, tiếp đó, giống như bị người ta hung hăng xé thành hai nửa vậy, trong nháy mắt đó rất đau, hoàn toàn đau nhức cả lòng....
----------------------------------------------
Editor: Ta nói Trình Vương a, cuối cùng cũng thừa nhận lòng mình rồi Nhưng mà quả thật cảm giác nghe được người mình thương hờn trách người khác, lại chính mình nghe được thói quen của người mình thích từ miệng anh mình...Aizz...Cảm giác cũng không mấy dễ chịu a...