Chương 11: Đâu thật đâu giả
Quý tiểu tam nghe vậy, ẩn chứa giận dữ mang mị hoặc liếc tôi một cái: "Cái này còn không sai biệt lắm."
Tôi cả người lại nổi da gà lên: Không phải tự nhiên mà nói cái số mệnh của tôi chính là bị coi thường đâu, ngay cả chuyện tốt được mỹ nhân ném tới một ánh mắt quyễn rũ yêu kiều còn không có phúc mà hưởng thụ.
Tôi buông xuống ly nước, xoay người trở về phòng bếp. Hơn nữa cũng không chút nào ngạc nhiên khi phát hiện Quý Lạc Giác theo phía sau.
Tôi liếc một chút bữa ăn sáng vẫn còn chưa nhúc nhích, mối thù mới vừa rồi bị chất vẫn cuối cùng cũng có thể báo.
"Nếu đã rời giường, sao còn chưa ăn điểm tâm ? Không biết lãng phí thức ăn rất đáng xấu hổ sao ?"
Quý Lạc Giác hai tay vòng trước ngực nghiêng nghiêng tựa vào khung cửa: "Tôi dậy muộn, liếc nhìn thời gian phỏng đoán em cũng nên trở về làm cơm trưa, liền giữ lại bụng trực tiếp ăn cơm trưa thôi, cái này còn không phải rất tình cảm nồng nàn sao ?"
Cơm cũng phải tự mình ăn, chị làm sao có thể lười biếng ăn uống để người khác phải thay chị ăn hết a ?
Hơn nữa...Tôi nghiêng đầu nhìn nàng: "Tôi có nói qua buổi trưa sẽ về nấu cơm cho chị sao ?"
"Không có."
"Vậy chị..."
Quý Lạc Giác nhếch miệng lên, tâm tình rất tốt nở nụ cười: "Tôi đoán không được sao ?"
Được, hai người đều là đại tiên, toàn là đoán, đoán được có phiền toái tìm đến tôi mà thoái thác liền có thể được, càng đoán được tôi cho dù trong lòng có oán khí cũng sẽ giống như một lão mụ tử đem ngài hảo hảo phục vụ.
Nói cho cùng không phải là đoán được bản chất của tôi — liền bị coi thường sao ?
Tôi trong lòng tức giận, cũng không nhìn nàng, lên tiếng nổi nóng một câu: "Cơm còn phải một lát nữa, ngài trước đến bên ghế sa lon uống trà nghỉ ngơi đi."
Quý tiểu tam mi mắt cong cong cười rất vui vẻ: "Không cần, tôi ở chỗ này nhìn em."
Tôi là cơm sao, nhìn nhiều có thể thỏa mãn sao ? Tôi nghĩ hỏi nàng một câu, nhưng thay đổi ý nghĩ một chút, còn không biết nàng lại có thể nói ra mấy lời lộn xộn nào nữa, cần gì phải tự tìm khổ cho nàng cơ hội như vậy chứ ?
Vì vậy, tôi trực tiếp đem nàng thành vô hình, cầm ra rau cải mới vừa mua, chọn lựa rồi đem rửa để xào, bản thân vội vàng bận bịu.
Có thể Quý tiểu tam là kiểu người không chịu được yên tĩnh, tôi nghĩ miệng của nàng cũng giống con người nàng vậy, một phút đều khó mà rảnh rỗi, nghĩ không thể nào vô luận bên người luôn phải có đàn ông đi ?
"Em hôm nay đi làm ?"
Tôi liếc mắt với nàng: "Nói nhảm !"
"Ở đơn vị làm gì, có mệt không ?"
Mệt mỏi thế nào cũng không bằng phải phục vụ tiểu tổ tông chị, tôi từ trong mũi hừ ra một hơi: "Không mệt."
"Đơn vị các em có phải rất gần không, tôi nhìn thời gian không bao lâu em đã trở về."
Trước kia tôi hết sức vui mừng vì chọn được chỗ ở gần đơn vị như vậy, một lần đi làm có thể tiết kiệm rất nhiều tiền không nói, còn có thế tiết kiệm bao nhiêu là thời gian ?
Nhưng bây giờ, hừ hừ, tôi thật có điểm hối hận, nếu không phải gần như vậy, cũng không cần về nấu cơm cho nàng, nhìn chút xem người này một ngày không ăn cơm có thể hay không chết đói...
Tôi lúc này ngược lại là quên, thật ra thì coi như khoảng cách gần, tôi cũng hoàn toàn có thể không cần trở lại nấu cơm cho nàng. Đây căn bản không phải là vấn đề khoảng cách, không phải sao ?
Lúc này tôi trực tiếp hừ một tiếng, ngay cả lời cũng tiết kiệm.
Quý tiểu tam không ngần ngại chút nào, lại ném ra một cái vấn đề: "Đơn vị của em mọi người sống có tốt không ? Đều là. . . Ân, tuổi tác thế nào ?"
Chị là do khâu kiểm tra kỉ luật phải tới à ? Liền phiền toái trực tiếp đến đơn vị của tôi nhìn một chút.
"Trẻ tuổi có, lớn tuổi cũng có." Vì để tránh cho nàng lại có hảo tâm hỏi ra vấn đề kế tiếp tôi liền trả lời: "Có nam, cũng có nữ."
Được rồi, lần này không còn gì đẻ hỏi nữa, cũng nên để cho tôi chuyên tâm nấu cơm chứ ?
Sự thật là, tôi đã đánh giá thấp ham muốn tìm hiểu của phụ nữ.
"Có tiểu cô nương trẻ tuổi không ? Có đẹp không ? So với Tiêu Hiểu thì sao ? Thời gian ở chung với em có nhiều hay không ?"
Nga, lần này tôi cuối cùng đã hiểu, không phải kiểm tra kỷ luật, cũng không phải điều tra gia đình, đây chính là bà mai muốn giời thiệu đối tượng cho tôi.
Nhớ tới trên ti vi vóc người bà mai lùn lùn mập mạp, trên khuôn mặt tròn trịa dù sao phải có môt nốt ruồi đen lớn, lại liên tưởng một chút Quý tiểu tam biến thành cái bộ dáng đó, tôi hết sức không phúc hậu "Phốc xuy" cười lớn.
Quý Lạc Giác sửng sốt một chút, tiếng cười bất thình lình của tôi khiến cho nàng hết sức mờ mịt, nhưng ngay sau đó, giống như là nghĩ đến bản thân có thể khiến tôi cười thập phần vui vẻ, nàng cũng kéo lên khóe miệng, hỏi một câu: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy ?"
Tôi không chút nghĩ ngợi liền mở miệng: "Tôi nghĩ đến dáng người mập mạp của chị..."
Tôi bên cười bên ngẩng đầu, lại thấy nụ cười trên mặt nàng từ từ cứng lại, sau đó toàn bộ đều xụ xuống, biến thành biểu tình đầy thương tâm.
"Em có phải hay không cảm thấy, tôi sau này sẽ trở nên đặc biệt xấu xí, khiến cho em ghét bỏ ?" Nàng hơi rũ xuống đầu thấp giọng kể, hai tay theo ý thức che trước bụng.
Tôi giờ mới hiểu được nàng là hiểu sai ý tứ của tôi.
"Không phải, tôi nói chính là..."
"Vóc người tôi mập mạp xấu xí như vậy, còn mơ mộng đi sánh bản thân với những cô nương xinh xắn trẻ tuổi theo sau em, đặc biệt buồn cười đúng không ?" Nàng cắt đứt lời tôi, trong thanh âm lộ ra bi thương nồng đậm cùng luống cuống.
Không thể chối cãi, tôi thật sự là một người hết sức mềm lòng, nhấtlà khi thấy một người đã từng xem như báu vật ở trước mắt lộ ra nước mắt lã chã, lại trực tiếp đem cái gì con tim giữu vững cùng nguyên tắc quên hết.
"Chị suy nghĩ nhiều rồi, tôi thật không phải là ý đó." Tôi tận lực làm cho giọng điệu mình nhu hòa một chút: "Hơn nữa, người ta không phải cũng nói phụ nữ mang thai là đẹp nhất ư, tôi làm sao có thể cảm thấy chị xấu xí ?"
"Thật ?" Quý Lạc Giác ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt là mong đợi cùng mừng rỡ.
Tôi gật đầu một cái, hết sức trịnh trọng trả lời: "Thật."
Nhưng thực trong lòng vẫn là không nhịn được len lén nói thêm một câu: Điều kiện tiên quyết là, đứa bé kia phải là ta. Nếu không, chẳng lẽ tôi thật sẽ đều cảm thấy phụ nữ mang thai khắp phố đều xinh đẹp như thần tiên sao ?
Quý Lạc Giác nín khóc mỉm cười, này nói một chút cũng không khoa trương, mặc dù không có rớt xuống, nhưng khóe mắt nàng mơ hồ ẩn chút nước mắt.
Nàng trước kia cũng không có yếu ớt như vậy, động một chút là muốn khóc, chẳng lẽ là mang thai hình thành thay đổi ? Tôi trong lòng len lén suy nghĩ, lại cảm thấy có chút khổ sở: Cho dù những thay đổi đó có tốt, đó cũng không phải là do tôi tạo ra, càng không phải là vì tôi, này với tôi có quan hệ gì chứ ?
"Được rồi, chớ động một chút là khóc, cái này cũng không giống chị. Sau này cháu gái tôi lại thành cái túi khóc." Tôi cố ung dung trêu chọc nàng, dắt tay đem người mang về trên ghế sa lon ngồi xuống: "Ở chỗ này chờ đi, một hồi xào xong thức ăn sẽ sang."
Nàng gật đầu một cái, thuận theo đáp ứng.
Cái này lại khiến cho tôi có chút mê muội, ngắn ngủi hai ngày mà thôi, tôi cũng đã thấy được hoàn toàn những phiên bản của Quý Lạc Giác. Quyến rũ, nũng nịu, ưu việt, ngoan ngoãn, yếu ớt. . . Thật là quái lạ.
Cùng nàng ở trong trí nhớ của tôi có chút giống nhau, nhưng lại có bất đồng rất lớn.
Thật ra thì cái này cũng không có gì, dẫu sao nhiều năm không gặp, con người luôn sẽ có chút thay đổi. Chẳng qua là không biết sẽ thay đổi như vậy, đến tột cùng là bởi vì là một đứa trẻ, hay là vì một người đàn ông đây ?
Cơm nước xong xuôi lại đem phòng bếp dọn dẹp thỏa đáng, đồng hồ báo thức vừa vặn chỉ một giờ bốn mươi phút.
Còn một phút nữa thì phải ra cửa, tôi đi tới trước cái tủ thấp cạnh salon ngồi xuống, mở ra cửa tủ ra dọn một chồng CD trên bàn uống trà nhỏ để xuống.
"Ách....Chị một hồi có thể đi ngủ trưa trước, nếu tỉnh dậy nhàm chán, xem một chút mấy cái đĩa này đi."
Mặc dù tôi hết sức hoài nghi một người đã một hơi ngủ thẳng đến trưa còn muốn ngủ tiếp hay không, nhưng. . . Phụ nữ có thai tính khí ai có thể hiểu được đây ?
Quý Lạc Giác hứng thú đi tới thuận tay cầm lên một cái đĩa đưa tới trước mắt nhìn.
"Vùng đất trinh thám ?" Nàng nâng mí mắt lên như có như không liếc tôi một chút: "Sở thích của em quả nhiên vẫn là không thay đổi a."
"Ân." Tôi hừ nhẹ một tiếng xem như trả lời.
Có ít thứ nên đổi mới, có chút....Nhưng mà vô luận như thế nào cũng đổi không được....
"Chị nếu không thích, lúc tan việc trwor về tôi giúp chị mua những thứu khác ?"
Quý Lạc Giác lắc đầu một cái: "Không cần. Ti vi xem nhiều hại mắt, tôi muốn quả thực nhàm chán..." Nàng vừa nói chuyện ánh mắt đột nhiên chuyển hướng ra ban công: "Không bằng liền dẫnTam Nựu đi ra ngoài dạo, cũng tốt để cho nó cùng tôi thân cận một chút."
"Tam Nựu không thích cùng người thân cận."
Thật ra thì tôi là muốn nói, một mình chị vừa mới đến, đối với nơi này hoàn cảnh lại không quen thuộc, tùy tiện đi ra ngoài đi dạo còn không biết có thể biết đường trở lại hay không, có thể lời nói đến bên miệng đột nhiên chuyển một cái, biến thành như trên.
Bất quá tôi nói cũng là nói thật, Tam Nựu con rùa này quả thật có cá tính, tôi nuôi nó thời gian lâu như vậy, cũng không thấy nó đối với tôi lộ ra bất kỳ tư thái thân thiết nào — mặc dù tôi cũng không tưởng tượng ra một khi nó thay đổi nhiệt tình, thật là một bộ kinh người.
Nhưng, Quý Lạc Giác dĩ nhiên lại hiểu sai ý tôi.
"Là không thích cùng người khác thân cận ư ? Chỉ có mình ba mẹ là ngoại lệ ?"
Tôi sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ lại ngày hôm qua Tiêu Hiểu đã từng nói nàng là mẹ của Tam Nựu, tôi là ba của Tam Nựu. Những thứ này thật ra thì đều là nàng tự phong, người ta cùng Tam Nựu từ đầu đến cuối cùng chưa từng đồng ý qua.
"Ách...."
Tôi nhìn biểu tình trên mặt nàng giống như là lại thay đồi, bận bịu giơ tay đầu hàng: "Những thứ kia đều là Tiêu Hiểu nói bậy có được hay không ? Chị cũng có thể tin là thật ?"
"Thật ?" Nàng lại hỏi, trên mặt âm tình bất định.
Tôi gật đầu như giã tỏi: "Lừa gạt chị thì tôi chính là em gái Tam Nựu !"
Tam Nựu nghiêng đầu bất mãn trợn mắt nhìn tôi một cái, tôi dám thề, này không phải là ảo giác, Tam Nựu xác thực đem đầu quay lại.
Nhưng lời đã nói lại không thể thu hồi, hơn nữa, Quý Lạc Giác hết sức hài lòng cười: "Cái này còn không sai biệt lắm."
Tôi theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhanh mắt phát hiện như có điểm ưu tư gì đó phức tạp từ trong mắt nàng chợt lóe lên.
Kết quả là cái gì chứ ?
Tôi một bên đến đơn vị một bên còn đang suy nghĩ, cuối cùng thứ thấy được trong mắt Qúy tiểu tam lúc ra khỏi cửa, rốt cuộc là cái gì ?
Cho đến bước vào phòng làm việc trong nháy mắt, trong đầu linh quang chợt lóe, giống như người luyện võ đột nhiên được đả thông, trước mắt đột nhiên một mảnh thanh minh.
Là tính toán ! Xác thực mà nói chính là dương dương tự đắc sau khi đạt được ý muốn !
Có ý gì ? Chẳng lẽ từ đầu chí cuối Đại tiểu thư nàng đều là đang cùng tôi diễn xuất ư ? Thấy tôi hốt hoảng, phiền muộn, biểu tình thân trọng, nàng cảm thấy rất sảng khoái ?
Lúc ấy trong lòng cái gì đó a, thật là hận không thể giơ tay lên liền cho mình một cái tát, nhưng nhìn đồng nghiệp đang lui tới, cuối cùng vẫn là không thể xuống tay.