Chương 10: Không nên nhìn
"Tôi....Tôi có cái gì mà phải sợ..."
Người sáng suốt nhìn một cái cũng biết tôi là mạnh miệng, bởi vì lúc nói lời này ra trong giọng nói còn mang từng tia run rẩy.
Quý Lạc Giác không biết có tính là người sáng suốt không, nhưng nhất định là biết, nàng không có tiếp tục ở cái đề tài này cùng tôi cực khổ dây dưa nữa, mà là trực tiếp nói ra yêu cầu: "Giúp tôi đem nhiệt độ điều hòa là được, tôi thật sự không biết. Có được không ?"
Này lúc nàng nói ba chữ "Có được không ?" cuối cùng, mang chút gì đặc biệt yếu đuối, nhẹ nhàng ôn nhu, giống như là đang làm nũng, khiến cho không một người nào có thể kháng cự mà dứt ra được.
Tôi rất vui mừng vì đang đưa lưng về phía nàng, nếu không lúc này mà nàng lại vừa vặn ném một ánh mắt quyến rũ tới, tôi thật có thể là yêu cầu gì của nàng cũng đều đáp ứng.
Nói không chừng... Nói không chừng ngay cả trinh tiết cũng khó bảo toàn...
Đây là ý nghĩ trong đầu, suy nghĩ chân thật nhất nổi lên, xem ra ngoài nam nhân, nữ nhân rất lâu cũng có thể bị tình ái thúc giục. Hay hoặc là, định lực của tôi quá kém.
Tôi từ từ vòng vo xoay người, sở dĩ chậm chạp như vậy, là bởi vì một bên vùa di chuyển một bên lại cúi đều nhìn sự vật trước mắt phán đoán vị trí của nàng, để phòng ngừa lúc vô tình, lại thấy cái gì không nên nhìn.
Không tồi, Quý tiểu tam lần này cũng là hiếm thấy hiểu chuyện một lần, trước kéo lấy khăn tắm sạch sẽ một bên đem thân thể mình đại khái bọc lại, tôi mới có thể thuận lợi giúp nàng đem nước ấm hòa tốt rồi đi ra.
Đi là đi ra ngoài, chỉ là bị chuyện vừa rồi hù dọa như vậy, tôi cũng không dám đi xa nữa, liền tựa vào cạnh bên tường phòng tắm lắng nghe động tĩnh bên trong chờ Quý Lạc Giác tắm xong.
Trong đầu bất ngờ lần nữa hiện lên thân thể trắng như tuyết nõn nà của nàng, khung xương đều đặn, dài nhọn, trước ngực hai điểm hồng mai đứng ngạo nghễ, để cho người ta nhìn một lần liền không đem tầm mắt dứt đi được.
Đừng hỏi tôi tại sao vội vàng liếc một cái bên dưới lại có thể bắt được nhiều thông tin hữu dụng như vậy, coi như tôi là mê gái đi, lòng yêu thích cái đẹp thì mọi người đều có, đây là nhân chi thường tình, là chuyện không có gì đáng trách.
Tôi chẳng biết xấu hổ trong lòng vì bản thân chối bỏ cái bộ dáng xấu xa này một phen, nhưng ở trái tim đang lúc rạo rực, đột nhiên nhớ đến khuôn mặt của Diệp Trình Nhất .
Cái này giống như bị tạt một chậu nước lạnh, hay hoặc là đang lúc ý loạn tình mê bị người ta hung tợn xáng một bạt tai, đầu óc lập tức liền thanh tỉnh, không chỉ thanh tỉnh, mà còn từ trong lòng sinh ra tức giận.
Đúng vậy, tức giận. Trong lòng tôi lửa giận ngút trời, cũng không phải đối với người khác, mà là đối với chính mình.
Quý Lạc Giác là ai, nàng nhưng là tình nhân của Diệp Trình Nhất, tiểu tam, bây giờ trong bụng còn mang con hắn. Thân thể của nàng, này thân thể khiến cho người ta liếc qua một lần sẽ khó lòng mà quên được, cũng là thân thể này bị Diệp Trình Nhất xem qua, sờ qua, thậm chí hung hãn vuốt ve, chà đạp qua.
Người phụ nữ kia cùng mày cách một bức tường, bất kể sau này hai người đã từng có chuyện gì xảy ra, sau đều vĩnh viễn sẽ không còn nữa. Nàng cho dù chỉ là người phụ nữ của anh mày một ngày, đều vĩnh viễn cũng sẽ là chị dâu của mày.
Diệp Trình Vương, mày vẫn còn ở đó không buông cái gì, mong đợi cái gì ? Coi như mày thật quá khứ không còn nhớ, chẳng lẽ thật sự còn có thể tiếp nhận người phụ nữ đã lên giường của Diệp Trình Nhất ?
Huống chi, cái người phụ nữ trước mắt được mày gọi là chị dâu nhỏ này, trong bụng còn mang đứa trẻ của anh mày.
Một khắc kia, lửa giận ngút trời kéo tới, còn kèm theo hận ý như có như không.
Tôi hận bản thân hơn là tình cảm khó buông bỏ, còn có những thứ mong đợi mơ hồ kia, càng hận ý nghĩ kỳ quái của chính mình, lại đối với chị dâu của mình tồn tại tâm tư khác.
Diệp Trình Vương, đều nói con người còn có tôn nghiêm, có ranh giới cuối cùng, làm sao mày có thể đê tiện thành như vậy chứ ?
Hận ý qua đi thì trong đáy lòng liền xông tới một cổ bi thương nồng đậm cùng vô lực, tôi dựa lưng vào tường, khom người thở dài vuốt mặt: Aizz...Thật là tạo hóa trêu người a...
Tiếng nước chảy ngưng, trong phòng tắm mơ hồ truyền tới tiếng ma sát mặc quần áo, xuyên thấu qua tấm kính thủy tinh trong suốt, tôi nhìn thấy Quý tiểu tam đã thu thập xong xuôi hướng cửa mở ra.
Một khắc kia, thân hình giây động, tôi giống như chỉ con thỏ bị săn bắt, nhanh chân liền hướng chiếc giường đơn sơ mà chạy.
Trong nháy mắt vén chăn lên chui vào chăn đó, lúc thân thể và ván giường tiếp xúc thân mật phát ra một tiếng "đông", tiếp đó tiếng "Két, két " bên tai không dứt, tôi trong lòng lo lắng bất an, rất sợ một giây kế tiếp cái giường gỗ nhỏ vừa mới hoàn thành không quá nửa ngày này liền chết ngay lập tức dưới thân tôi.
Nhưng, sự thật chứng minh, trừ đầu óc coi như thông minh ra, tay nghề của tôi cũng tương đối khá. Âm thanh "két,két" dần dần ngừng lại, lòng tôi mới vừa từ từ trở về chỗ cũ, tiếng bước chân "tạch.tạch,tạch" lại từ xa đi tới.
Trong phòng này ngoài tôi, Đại Bàn, Nhị Hắc cùng Tam Nựu, cũng chỉ còn Qúy tiểu tam, nàng... Lại muốn làm gì?
Tất cả thanh âm dừng lại, mặc dù nhắm mắt, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được tầm mắt nóng rực của Quý tiểu tam lửa rơi vào trên người tôi.
Ế, chẳng lẽ ngại lão tử mới vừa rồi vô tình nhìn cô, bây giờ liền công phu len lén thừa dịp người khác ngủ nhìn trở lại ? Tôi trong lòng nho nhỏ mắng, cố ý trở mình động tĩnh rất lớn.
Tiếng bước chân chợt vang lên, tôi lấy tay ngăn lại khuôn mặt lặng lẽ đem hai mắt lộ ra kẽ hở, trùng hợp nhìn thấy Quý Lạc Giác hoảng hốt lui về sau một bước.
Hắc hắc, sợ hả ? Ai kêu cô thừa dịp người khác ngủ rình coi ? Cái này gọi là báo ứng.
Vốn tưởng rằng lần này Quý tiểu tam tổng nên biết khó mà lui, ngoan ngoãn trở về phòng nàng đi ngủ, nào ngờ, sau khi bình tĩnh một hồi, lại lại từ từ di chuyển tới.
Tôi vội vàng nhắm hai mắt lại, sau đó lần nữa lại cảm thấy tầm mắt của nàng. Nhưng lần này không phải ở trên người, mà là dừng ở trên mặt.
Đang lúc giả ngủ, một người cứ nhìn ngươi một cách chăm chú là cảm giác gì ?
Người khác cái dạng gì thì tôi không biết, nhưng bản thân tôi mà nói, giống như lúc chơi trốn tìm, nguwoif ta rõ ràng biết chỗ mình núp, nhưng lại không nói lời nào, gắt gao ở bên ngoài trông chừng, chờ đến lúc mình nhịn không được mà đi ra, ha ha cười lớn cười nhạo mình.
Tôi môi dưới nhấp nhấp, vốn là hai mắt nhắm chặt hơi buông lỏng một ít, không có cách khác, nếu muốn đánh trường kỳ kháng chiến, hay là lựa chọn cách đánh tương đối tiết kiệm sức lực sáng suốt một chút.
Một khắc kia trong đầu nhô ra ý tưởng: May lão tử bây giờ chẳng qua là giả bộ ngủ, mà không phải là giả chết...
Quý Lạc Giác chỉ như vậy lẳng lặng nhìn rất lâu, ngay tại lúc tôi rất sợ nàng muốn xoay người dọn một cái ghế, nữa pha một bình trà, bận đến tối mắt mà vẫn thong dong đắm chìm trong ánh trắng nghênh đón thất bại của tôi, tầm mắt lại dời đi. Tiếp, tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên lần nữa, lần này là hướng ra xa mà đi.
Tôi đúng lúc mở mắt, bóng lưng nàng nhỏ đơn bạc hết sức ở dưới ánh đèn màu vàng trong tối, lòng lại hơi chua xót tịch mịch.
Ngày thứ hai bắt đầu công việc, tôi dựa theo thời gian rời giường lúc bình thường, lúc này vô luận như thế nào cũng không thể chờ Quý tiểu tam ăn chung điểm tâm, vì vậy tôi đem bữa ăn sáng vì nàng chuẩn bị ở phòng bếp dọn xong, suy nghĩ một chút, xoay người lại cầm giấy bút viết "Chút nữa tự mình ăn", dính vào chỗ bắt mắt nhất trên bàn ăn.
Nơi làm việc cách chỗ tôi ở rất gần, xuống lầu ra cửa đi bộ mười phút liền đến.
Tôi là một nhân viên tuân thủ kỉ luật, cũng không phải nhân viên tốt nghiêm khắc trên ý nghĩa, từ trước đến giờ đều đúng tám giờ năm mươi ra khỏi cửa, cơ hồ chính xác nhịp bước giẫm lên tiếng chuông đồng hồ, gấp gáp chín giờ một khắc kia bước vào phòng làm việc.
Ở trong ấn tượng của đại đa số người, công việc của công chức chính là mỗi ngày uống chút trà, xem báo, quả thực rãnh rỗi nhàm chán một phòng người liền tụ tập chung một chỗ trời nam biển bác tán gẫu.
Nhưng tôi ở chỗ này muốn trịnh trọng nói chuyện lạ cho mọi người, suy nghĩ của mấy người cũng có sai ! Tán gẫu đôi lúc sẽ có, nhưng uống trà xem báo kia là tuyệt đối không khả năng, bởi vì... Bây giờ cũng đã đổi thành cà phê cùng máy vi tính...
Bởi vì nhà tương đối gần, cho nên tôi không giống những đồng nghiệp khác tự mang hộp cơm hay là giải quyết ở dưới phòng ăn của nhân viện.
Buổi trưa mười hai giờ, còn không chờ kim chỉ phút cùng kim chỉ giờ chạm nhau, đồng nghiệp tốt của tôi liền hướng cửa ồ ạt một cái mà tán loạn, đi thờ "cô cô" ngũ tạng đang vang dội. Tôi quẹt thẻ ra cửa, trước đi vòng qua chợ bán đồ ăn cách văn phòng cao ốc không xa mua chút rau cải, trái cây cùng thịt, lúc này mới không nhanh không chậm về nhà.
Sau khi vào cửa theo thói quen ngẩng đầu nhìn một chút đồng hồ: Mười hai giờ rưỡi. Cuộc sống của tôi bây giờ rất quy luật, thật có thể nói không khoa trương mỗi một bước chân hay hành động đèu có thể đem thước tới đo, ngay cả ông già bà lão về hưu mỗi ngày đều cố định thời gian đến quảng trường ngắm chim kia, đều khó có thể so với tôi.
Xách thức ăn tới phòng bếp cất xong, vừa nhấc mắt lại nhìn thấy bữa ăn sáng vẫn còn như cũ bất động trên bàn ăn.
Chẳng trách về nhà đã nửa ngày cũng không có nghe động tĩnh của Qúy tiểu tam, nguyên lai là còn chưa tỉnh sao !
Tôi trong lòng cũng thật không biết nói ra làm sao, dẫu sao người phụ nữ mang thai so với ngày thường, tôi ngoại trừ dè đặt, tẫn chức tẫn trách phục vụ ra, còn có thể làm gì ? Chẳng qua là đáng thương tđứa cháu nhỏ chưa ra đời, nga không, là cháu gái, còn chưa chính thức ra đời đã phải trước đói một bữa rồi.
Cởϊ áσ khoác xuống tiện tay treo ở mắc áo một bên, trên đường đi có chút khát, tôi theo thường lệ tới trước bàn uống trà nhỏ rót một ly nước uống, đang lo lắng có nên đi thức tỉnh Quý tiểu tam hay không, cửa đột nhiên mở ra.
"Cô..."
Tôi có chút nghi ngờ, không phải là bởi vì tôi chưa gọi Quý tiểu tam đã dậy, mà là bởi vì nơi nàng bước ra không phải từ phòng ngủ — là thư phòng.
Thư phòng không lớn, là tôi căn cứ vào hành lang bên ngoài mà sửa sang lại. Bên trong ngoài hàng sách sát tường, một bàn đọc sách, một cái ghế ra thì không để được gì nữa.
Dù sao cũng là thư hương thế gia, tôi từ nhỏ mưa dầm thấm lâu, cũng hết sức may mắn được bồi dưỡng chút văn nhân nhã sĩ nên cũng có chút ham mê, cầm kỳ thư họa mấy dạng này, tuy không phải tinh thông mọi thứ, nhưng đọc sách cùng vẽ vời nhìn chung cưỡng xem được. Lúc nhàn rỗi luyện một chút thư pháp, cao hứng miêu một tấm thủy mặc, vì vậy, thư phòng nho nhỏ này rất cần phải có.
"Tôi thế nào ?" Quý Lạc Giác mặt đầy ổn định giương mắt nhìn tôi, thanh âm mang một tia không vui tiên phát chế nhân nói: "Chẳng lẽ tôi không thể tới thư phòng ?"
Tôi lập tức liền kinh sợ: "Không phải."
Đây cũng không phải là tôi thật sợ hay cố kỵ gì nàng, nhưng...Loại chuyện nhỏ xông vào thư phòng như vậy, vốn cũng không phải là chuyện cần phải tính toán chi li xét nét.... Ngài nói có phải không ?