Chương 8
Tuyết Chi không trả lời, Lâm Hiên Phượng cũng không hỏi lại.
Nàng không nghĩ sẽ nhắc đến Lâm Vũ Hoàng. Đối với Trọng Liên, biểu hiện của nàng là sùng bái và tôn kính. Còn đối với Lâm Vũ Hoàng, lúc thì chống đối, lúc thì vô lễ. Có lẽ bởi vì tính cách của Lâm Vũ Hoàng rất là cẩu thả, nàng nhiều lúc rất nhớ hai vị phụ thân, nhất lúc bị đối phương cười ngốc hề hề mà mang từ kinh thành về. Lâm Vũ Hoàng ôm vai Trọng Liên, thở dài nói:” Haizz … Đánh cha mà còn oai phong lẫm liệt như vậy, chỉ có Lâm Tuyết Chi nhà ta thôi”. Trọng Liên cũng không sửa lời, cái gì cũng nghe theo hắn, chỉ riêng Tuyết Chi phản kháng lại, nói nàng họ Trọng.
Năm Trọng Liên qua đời, mọi chuyện đều chẳng suôn sẻ.
Trọng Tuyết Chi nhìn một vết sẹo dài từ khuỷu tay đến bàn tay. Nàng có làn da trắng muốt, vết sẹo nổi lên càng rõ ràng, nhìn thật không đẹp mắt. Nàng chưa bao giờ tin cái gì gọi là “thiên mệnh”, nhưng vết sẹo này làm nàng cực kỳ đau thương, phải cố gắng vượt qua nỗi đau thể xác này.
Căn cơ võ công của nàng từ nhỏ rất tốt, có điều, do có tư chất thiên phú, nên cũng không có gì đáng nói. Nhưng năm nàng mười một tuổi, xuống núi mua cháo đậu đỏ, lúc đi quá khu đá nham thạch bị trượt chân trên sườn núi ngã xuống, tay phải bám trụ được vào mỏm đá, nhưng không có cách nào leo lên, tay còn chảy rất nhiều máu. May mà cháo đậu đỏ trên tay không chảy xuống, Tuyết Chi thả lỏng một hơi, đem cháo đặt trên tảng đá, sau đó cắn răng xé vải trên áo băng bó sơ lại, lúc băng lại không cẩn thận va vào làm cháo đậu rơi xuống vực.
Tuyết Chi gấp đến độ không thèm để ý việc băng bó, trực tiếp đè miệng vết thương lại rồi chạy xuống chân núi.
Trọng Liên mê man đã nhiều ngày, nhưng ngay lúc này lại tỉnh dậy, điều đầu tiên muốn làm là ăn cháo đậu đỏ ở cửa hàng nhỏ dưới chân núi. Mọi người trong Trọng Hỏa Cung đều biết, chuyện Trọng Liên thích nhất là sau khi luyện võ xong sẽ ăn một chén cháo đậu đỏ bán ở dưới núi.
Một người đã hơn ba mươi tuổi đầu,lúc bệnh nặng lại đột nhiên gọi con gái mình đi mua cháo để ăn.
Tuy chỉ là đứa trẻ mười tuổi, tính tình còn ngây thơ, nhưng trực giác của Tuyết Chi cho biết, cha nàng hiện tại không ổn.
Ai ngờ vừa chạy đến chân núi, đã có đệ tử khóc sướt mướt chạy xuống báo, cung chủ đã qua đời.
Lúc Tuyết Chi chạy về, các đệ tử, người thì hô khóc, la lối, có người thì trầm mặc không nói.
Rốt cuộc đã đến Tâm Liên Các, lấy thật nhiều dũng khí mới dám bước vào, lại không nghĩ đến bên trong im lặng một cách đáng sợ. Trọng Liên vẫn nằm ngay ngắn trên giường, Lâm Vũ Hoàng ngồi bên cạnh, không nói một lời, nước mắt ông ta chảy xuống, thấm đẫm cả cổ áo.
Nửa canh giờ trước, Trọng Liên vẫn còn cười nói với Lâm Vũ Hoàng:” Kỳ thật lúc ngươi và người kia vừa bỏ đi, ta thực sự rất sợ hãi.”
Lâm Vũ Hoàng kéo khóe miệng, nở một nụ cười hết sức khó coi:” Ngươi nghĩ rằng ta quay trở về cùng ngươi ư? Ta chỉ là lười đi mua cháo đậu đỏ thôi.”
“Kỳ thật lúc này, ta còn hy vọng ngươi cùng ta … Có phải ngươi trách ta rất nhu nhược không?”
“Từ trước đến nay ngươi đều nhu nhược như vậy, còn không phải là do ta bảo vệ ngươi kỹ quá.”
Trọng Liên nhẹ nhàng cười:” Hoàng nhi, lúc trước ta nghe Hải Đường và Chu Sa nói, Phúc gia ở Trường An nhập về rất nhiều tơ băng tằm, ta nghĩ nếu may một bộ đồ mới cho ngươi, nhất định rất đẹp.”
“Ngươi bây giờ lại hay đùa như ta sao? Ta đã nói nhiều rồi, không cần bắt ta ăn mặc giống mấy cô nương kia, ngươi bàn về đề tài nữ nhi, trâm hoa này, ta thấy rất khó chịu.”
“Không phải, ta nói là may một bộ đồ mới mà.”
Lúc này, Lâm Vũ Hoàng mới chợt có phản ứng, cắn chặt răng nói:” Mấy chuyện nữ nhân thích, bổn đại gia ta không thèm làm. Nhưng thật ra ta quan tâm đến cây đao uy nhất kia hơn, nghe nói nó còn sắc bén hơn đao của quỷ thần.”
“Ngươi thật là, không hiểu cái gì gọi là phong tình.” Trọng Liên nắm chặt tay hắn hơn, “Có người nói, “Kiếp trước phải ngoảnh đầu lại nhìn nhau năm trăm lần, thì mới đổi được một lần gặp thoáng qua ở kiếp này. Không biết sau năm trăm năm, Hoàng nhi có ngoảnh đầu lại nhìn ta một lần?”
“Ta xưa nay không thích nói những lời buồn nôn, cũng không hứa hẹn gì với người khác, đây là ngươi đang ép ta. Đời này, ta vì ngươi mà mang họa, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nửa, lại sau sau nữa, không biết có còn đứng ở đây không. Ngươi nên tích chút đức, nói chuyện vui vẻ tý có được không?”
“Ta sẽ chờ ngươi năm trăm năm.” Trọng Liên miệng vẫn đang cười, nhưng đã mệt mỏi đến cực điểm, mắt cũng không mở ra được,” Đến lúc đó, ta sẽ mang ngươi ngao du Phụng Thiên, tham gia anh hùng đại hội, đi xem cửa hàng binh khí lớn nhất Kinh thành, cưỡi con ngựa trắng, đi khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Trường An, để tất cả mọi người đều biết, ta và ngươi ở bên nhau thật vui vẻ. Để mọi người biết, Trọng Liên ta … mãi mãi yêu Lâm Vũ Hoàng …”
Đầu hạ, khi Hồng Liên nở rộ.
Trọng Liên nằm trên giường, giống như đang ngủ say, khóe miệng còn vươn ý cười,
Đến cuối cùng, hắn vẫn nắm chặt tay Lâm Vũ Hoàng. Cho đến khi tay đã lạnh, Lâm Vũ Hoàng vẫn không chịu buông ra.
Tuyết Chi chưa bao giờ thấy hai vị phụ thân khóc, nhưng nàng biết, Trọng Liên đã tắt thở, còn Lâm Vũ Hoàng tuyệt đối sẽ không khóc.
Tất cả mọi người trong Trọng Hỏa Cung đều tham gia tang lễ của Trọng Liên. Lúc động quan, Lâm Vũ Hoàng dùng hai tay đào mộ, nhưng trước lúc hạ táng, lại mở quan tài, ôm thi thể Trọng Liên khóc mấy canh giờ mới chịu buông.
Tuyết Chi cũng không ngờ được, lần đầu tiên trải qua việc sinh ly tử biệt với người thân, người đó lại là cha nàng.
Qua mấy ngày sau, Lâm Vũ Hoàng vẫn không chịu ăn cơm, mặc áo tang đứng ở mộ Trọng Liên, cuối cùng té xỉu trước mộ.
Sau khi tỉnh lại không bao lâu, Lâm Vũ Hoàng mai danh ẩn tích, hoàn toàn biến mất.
Ngay cả Tuyết Chi cũng không dám hỏi nguyên nhân.
Nếu sau này nghe được tin nhị phụ thân cũng quy thiên, nàng không biết có chịu nổi đả kích này không.
Về vết thương của nàng, đại phu nói do không xử lý kịp thời, sẽ có sẹo, sau vài năm có thể nhạt bớt nhưng vĩnh viễn sẽ không biến mất.