Chương 7
Thế là hình tượng Thượng Quan Thấu đầu trọc hiên ngang ra đời. Còn sợ sự phản đối của cha mẹ không đủ. Năm mười ba tuổi, hắn thấy Thái Phó công tử mười sáu tuổi mặc một trường bào kéo dài quết đất, cổ áo viền hoa văn, bên hông đeo bội kiếm, làm cho mọi người ngưỡng mộ không hết, Thượng Quan Thấu không nói hai lời liền đánh hắn một trận. Thái Phó công tử bị một thằng tiểu tử còn nhỏ tuổi hơn mình đánh, mất hết mặt mũi. Sau đó, hắn lén dẫn một đám gia nhân đến ý định “đè bẹp” Thượng Quan Thấu. Thượng Quan Thấu mặc dù tập võ từ nhỏ, nhưng không thể địch lại nhiều người, sau đó bị dồn vào thế hạ phong. Ngay lúc đó, hắn lập tức bổ nhào lên trước cắn một phát vào mặt Thái Phó công tử, khuôn mặt trắng nõn nà của vị công tử kia hiện lên một dấu răng tròn vành vạch. Người không biết còn tưởng là “xăm hình nghệ thuật”.
Năm mười bốn tuổi, Thượng Quan Thấu xung phong đi tòng quân. Đứa nhỏ này hơi nghịch một chút … nhưng cũng chịu khổ rất giỏi, tròn một năm trời phu phụ Quốc sư chưa hề nghe hắn than vãn một lời. Nhưng vừa hết một năm, Thượng Quan Thấu nhàn rỗi không có gì làm lại thổi kèn hù ngựa chiến hoảng hốt,náo loạn quân ngũ, chuyện này truyền đến Kinh thành. Sau đó, hắn bị đày đến đảo hoang không người Đông Hải ở một tháng.
Từ sau khi trở về, Thượng Quan Thấu chẳng những không mắc chứng bệnh uất ức, mà còn bày nhiều trò chơi hoang dã, rốt cuộc không có cách nào khác đành phải ở nhà, nói là muốn bước chân vào giang hồ. Quốc Sư nghĩ đã muốn tống hắn đi từ lâu, vì thế gọi người liên hệ đến Vũ Đương sơn. Nhưng Thượng Quan Thấu lại không muốn, hắn đòi gia nhập “Trọng Hỏa Cung”. Lý do là “Võ công của Trọng Hỏa Cung mới là cảnh giới cao nhất của võ học.” Quốc Sư chỉ biết Trọng Hỏa Cung là tà phái, cũng bán tín bán nghi. Còn mẹ hắn vừa nghe ba chữ “Trọng Hỏa Cung” thiếu chút nửa sợ đến bệnh tim tái phát, lại bởi vì biết không thể để đứa nhỏ này ở nhà được, nên quyết định đưa hắn lên Linh Kiếm sơn trang. Trang chủ Linh Kiếm sơn trang – Lâm Hiên Phượng và Vương gia có bí mật bị mình phát hiện, Thượng Quan Thấu hẳn sẽ không có chuyện gì.
Nhưng chuyện đâu ai ngờ
Gia nhập Linh Kiếm sơn trang chưa đến một năm, mà người trên giang hồ không ai không biết đến hắn. Đáng tiếc, vài năm sau, hắn bị trục xuất khỏi sư môn mà không rõ nguyên nhân. Ai cũng tò mò không biết thật ra lý do là gi, bởi vì lấy tính cách của Lâm Hiên Phượng mà nói, đã có quan hệ quen biết với cha mẹ hắn, tuyệt đối không dễ dàng đuổi con trai bọn họ đi.
Đến nay, rất nhiều người đều không nghĩ ra là Thượng Quan Thấu được dạy dỗ như thế nào mà thành ra tính cách đó.
Trong chốn giang hồ, nam nhân dẻo mồm dẻo miệng tìm thì dễ, còn người phong thái nhỏ nhã, xinh đẹp lại khó tìm. Mà người vừa đẹp trai vừa dẻo miệng, chỉ có thể là Thượng Quan Thấu.
Lúc hơn mười tuổi, hắn đánh nhau với người ta, bị người khác đâm một nhát xém chút chạm vào miệng, nhưng hắn lại cảm thấy có sẹo ở trên người rất phong độ, còn sẹo trên mặt thì rất “đao to búa lớn”. Vì thế, hắn tô cái miệng thành màu đỏ, phía dưới mắt lại chấm thêm hai điểm, nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng mắt hắn khóc ra máu. Nguyên bản khuôn mặt hắn rất hài hòa – có một cái mũi rất thẳng, ở chính diện không thể nào thấy được lỗ mũi đối xứng với cằm, hơn nửa đôi mắt như là “Khấp huyết” bảo thạch của hắn chớp, tùy ý ngồi bên cạnh, sẽ cảm thấy được hắn là một mỹ nam nhân, cũng không khỏi nổi lên du͙© vọиɠ.
Kiểu tóc của Thượng Quan Thấu vẫn còn là tiêu điểm để mọi người tán phét. Từ khi hắn chán không quan tâm đến cái đầu trọc, mái tóc đen đẹp đẽ cũng dần dần mọc ra. Hắn có vóc dáng rất cao, lại để tóc dài, nên nhìn tóc hắn có vẻ dài hơn người khác rất nhiều. Chất đen trên tóc hắn rất tốt, vừa dài vừa thẳng. Chỉ búi lêи đỉиɦ đầu một chút, người bình thường tất nhiên đều dùng trâm cài tóc hoặc khăn buộc đầu, nhưng hắn vắt ngay ba cái Khổng tước linh ngang đầu. ( Khổng tước linh: lông đuôi chim Khổng tước). Hắn thích nhất là mặc màu trắng, ngay cả mũ giày, trường bào đều một màu tương tự. Nếu là mùa đông, vành nón cùng áo choàng sẽ được viền lông trắng như tuyết. Nếu đội mũ này đi trong mùa gió tuyết, người ta sẽ dễ dàng liên tưởng đến nàng Chiêu Quân ở biên giới xa xôi kia. Cho nên, Thượng Quan Thấu còn có một ngoại Hiệu là “Quan Chiêu Quân”. Thượng Quan công tử có dáng người nhỏ nhắn, yểu điệu so với Chiêu Quân chỉ có hơn chứ không kém. Hành vi cử chỉ so với nam nhân hỗn tạp trong quân đội lại càng cao hơn một bậc. Nếu đã thấy qua việc hắn đánh nhau với người khác, nhất định sẽ nhớ rõ cảnh tượng hắn thân thủ phi phàm, chém dứt khoát mau lẹ, mũ nón, trường bào hòa cùng mái tóc dài bay lên, xoay tròn trong tuyết.
Bởi vì hắn thân thủ cao cường, dáng người lại đẹp, còn có người cha là quan nhất phẩm triều đình, cho nên Thượng Quan Chiêu Quân còn có một ngoại hiệu khác, là “Nhất Phẩm Thấu”.
Ngoài những tin đồn đó, bất quá những lời đồn chính xác về Thượng Quan Thấu rất ít. Trọng Tuyết Chi nghe được chỉ là bản cũ, tuyệt đối so với những lời đồn này quá mức thừa.
Trọng Tuyết Chi thực sự không hiểu, tất cả mọi người đều là người có tên tuổi, vì cái gì cuộc sống của nàng lại xui xẻo đến vậy?
Có không ít kẻ thù đã không nói, còn bị con nha đầu âm hồn bất tán Lâm Phụng Tử chết tiệt kia bám lấy.
Ngày hôm sau, người của Trọng Hỏa Cung đến hội trường của đại hội anh hùng.
Tất cả người dự thi đều có quyền khiêu chiến. Người khiêu chiến chỉ có một cơ hội, nếu bại trận còn có thể khiêu chiến người đã đánh bại mình hoặc bất cứ kẻ nào, sau đó mới có thể sắp xếp thắng bại.
Trọng Tuyết Chi mang theo năm vị hộ pháp, còn có hai nha đầu vừa đến hội trường, đã thành tiêu điểm bàn tán của mọi người. Tuy nói nàng xuất môn rất sớm, nhưng những người trẻ tuổi của giang hồ, hầu như chưa gặp qua nhiều.
Nàng vừa tìm được chỗ ngồi “ngàn năm không đổi” của Trọng Hỏa Cung, chợt nghe một giọng nói ôn hòa:” Tuyết Chi, con cũng đến đây sao?”
Người này là người vinh dự được nàng xếp thứ hai trong danh sách “bị-nàng-ghét-nhất”.
Qủa nhiên vừa quay đầu lại liền thấy cả đoàn đệ tử của Linh Kiếm sơn trang, mười lăm, ba mươi gì đều có đủ, đi đầu là một đại thúc đẹp trai cỡ ba mươi tuổi. Trọng Tuyết Chi nghĩ, ông ta và con gái ông ấy đều có đôi mắt to lồi ra như mắt cá, còn cái nốt ruồi bà mai nửa chứ, càng nhìn càng thấy ghét.
Tuy nói thế, nhưng Trọng Tuyết Chi lại không tình nguyện đứng lên, kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười cứng ngắt:
“Hiên Phượng thúc thúc.”
Trọng Tuyết Chi không còn cách nào khác, hai vị phụ thân đã căn dặn: phải lễ phép với Lâm Hiên Phượng.
Lâm Hiên Phượng nhìn đứa con gái ruột của mình rồi dường như rất vui vẻ:” Thật tốt quá, đứa con gái này suốt ngày nhắc đến con, để ta gọi nó lại đây.”
“Không cần, tiểu nữ còn có việc.”
“Cũng tốt, con hãy chuẩn bị kỹ, chốc nửa thể hiện thật tốt.”
Tuyết Chi thở mạnh một hơi, vừa xoay người liền bị Lâm Hiên Phượng gọi lại:
“Đúng rồi, nhị phụ thân của con đã trở về chưa?”