Chương 9

Nhưng thấy ta đi tới, nụ cười trong mắt hắn không hề biến mất mà dần dần đông cứng lại, bất đắc dĩ nhìn ta: "Nguyệt Nương?"

Ta sốc nhẹ, định thần lại, mỉm cười bước tới và nằm xuống bên Thư Dã.

Sau khi bé con chìm vào giấc ngủ, ta mở mắt nhìn vào bóng tối vô tận, nhớ đến những đêm trước kia lấy nước mắt rửa mặt, lòng bỗng tràn ngập niềm vui vô tận.

"Nguyệt Nương."

Lý Triều Minh đột nhiên phát ra âm thanh, "Nàng ngủ rồi sao?"

"Chưa."

Hắn không nói chuyện ngay lập tức, trong không khí chỉ có tiếng hít thở yên ắng.

"Sao nàng không kể cho ta nghe chuyện sau khi có Thư Dã… Khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?"

Có tiếng sột soạt từ phía chàng.

Xuyên qua màn đêm dày đặc, ánh mắt chàng rơi lên người ta.

"Ta đã làm gì sai sao?"

Lòng ta run lên. Ta biết với sự thông minh của Lý Triều Minh, sớm muộn gì chàng cũng sẽ phát hiện ra có điều gì không đúng trong lời nói của ta, nhưng không ngờ lại sớm như vậy.

"Ừm, có."

Ta trả lời như vậy.

Tiếng thở gấp của chàng truyền bên tai.

"Ta đã làm gì?"

Ta quay lại, xuyên qua màn đêm, ta đối mặt với chàng.

“Có lẽ là do ta sinh Thư Dã xong không còn đẹp như trước, cho nên chàng không quan tâm đến ta nữa.”

“Ta,” giọng chàng căng thẳng, “Ta là người như vậy?”

Ta không khỏi cười khổ một tiếng, "Ta cũng không biết, dù sao lúc đó ngươi đối xử với ta rất lạnh lùng. Không thích nói chuyện với ta, cho dù có vô tình chạm vào ta, ngươi cũng sẽ bỏ chạy ngay lập tức."

"Làm sao lại..." Hắn trầm mặc hồi lâu, có lẽ là tiêu hóa lời của ta xong mới nói: "Ta có lỗi với nàng."

"Còn chàng hiện tại thì sao? Liệu có sẵn lòng nói chuyện với ta khi nhìn thấy ta như vậy không?"

“Nguyệt Nương, đừng đánh giá thấp bản thân, nàng thực sự rất tốt.” Giọng nói bình tĩnh của chàng dường như có tác dụng xoa dịu trong đêm tối.

Ta đã bị câu "thực sự rất tốt" đó thu phục rồi.

"Nguyệt Nương."

Chàng gọi ta, nhưng không nói gì cho đến khi ta không nhịn được nữa mà hỏi.

Lệ Triều Minh thở dài: "Ta cảm thấy lúc này nên đảm bảo với nàng một chút, nhưng lại cảm thấy nói không nên lời."

"Nghe này, ta sẽ đối xử tốt với nàng và Thư Dã."

Trong im lặng, ta gật đầu.

Thật tốt, tốt đến mức không chân thật, như thể đây là giấc mộng ban đêm của riêng mình ta.

Nhưng nếu là mộng thì xin đừng đánh thức ta.Vết thương trên đầu của Lý Triều Minh vẫn chưa lành nên chàng ấy chỉ ở nhà đọc sách, nhân tiện trông nom Thư Dã luôn. Ngoài ra, chàng cũng muốn tham gia kỳ thi hương vào tháng 8 năm nay.

Mặc dù ký ức về quá khứ đã mất, nhưng vẫn có thể đọc sách tốt.

Câu chuyện của chàng bắt đầu từ lúc thành trạng nguyên, mà khi đó Liễu Nguyệt đã xuống sân khấu. Vậy, còn ta thì sao?

Nếu muốn tránh hết những chuyện về sau trong truyện gốc thì cách trực tiếp nhất là ngăn cản Lý Triều Minh đi thi, ngăn cản chàng ta gặp công chúa, và sẽ không có gì xảy ra nữa.

Nhưng……

Ông nội vốn là một học giả trong thôn, ông luôn nói với chàng rằng người đọc sách phải biết đặt tâm vào trời đất, đặt mạng vào nhân dân. Đấy là lý do chàng đọc sách học chữ.

Mỗi khi nhắc đến ý nghĩa của việc làm quan, mắt chàng ấy lại lấp lánh ánh sáng.

Chả lẽ ta lại hủy hoại sự nghiệp của chàng chỉ vì nỗi sợ hãi của bản thân sao?

Có thể nào, có thể nào cốt truyện trong cuốn sách sẽ không xảy ra nữa không?