Tần Bất Hoán khó khăn mở miệng, đang suy tính xem nên giải quyết cục diện hỗn loạn trước mắt này như thế nào?
"Ách, ta..."
"Tần công tử, ngài không cần nói nữa!" Vẻ mặt Dương Vô Liễu kiên định.
"Ta...."
"Tần công tử, ta sẽ không nuốt lời!"
"Ta..."
"Tần công tử, lão phu không phải loại người bất tín!"
"Lão gia!" Thân thể tròn vo của Nguyệt nhi lăn tới, vừa vặn va phải Tần Bất Hoán, lực đạo kia quá lớn, lại còn phát ra tiếng 'bịch' rất to.
Hắn hít sâu một hơi, vội dồn khí xuống đan điền, mới không bị đυ.ng bay ra ngoài.
Tiểu cô nương quỳ gối xuống, vươn cánh tay béo mập, ôm lấy đùi Dương Vô Liễu, nước mắt càng rơi mãnh liệt, môi đỏ mọng nhếch lên, 'oa' một tiếng, khóc lớn.
"Ngài đừng như vậy, Nguyệt nhi đi, Nguyệt nhi tuyệt đối sẽ đi theo vị công tử này!"
Tuyệt đối? Ách...
Tần Bất Hoán đề tiếng rống lên, muốn ổn định tình hình, nhưng tiếng khóc của mọi người đã át hết đi tiếng rống của hắn!
Mắt thấy Dương Vô Liễu dùng tính mạng để uy hϊếp, nếu còn tiếp tục kháng nghị thì sẽ có tai nạn chết người. Trong lòng các đấng nam nhi biết chẳng thể xoay chuyển được nữa, tất cả ôm nhau khóc rống lên, thanh âm vĩ đại suýt chút nữa đã phá tan nóc nhà. Ngay lúc này, tiếng khóc rung trời, tiếng kêu than thảm thiết khắp nơi, chẳng có ai rỗi hơi để ý xem Tần Bất Hoán rống cái gì.
Dương Vô Liễu ngậm ngùi xoa đầu Nguyệt nhi, rất sợ cứ tiếp tục như thế, lương tâm của hắn sẽ bị cắn rứt. Tiểu nha đầu này do đich thân hắn mang về phủ, từ từ nuôi lớn, hai người tình như cha con nha!
Đau dài chẳng thà đau ngắn, hắn quả quyết cầm một xấp ngân phiếu nhét vào túi hành lý của Nguyệt nhi, một tay dắt theo tiểu cô nương đang không ngừng thút thít, tay kia thì đẩy Tần Bất Hoán còn đang ngây ngốc.
"Hai người đi đi!" Hắn thở dài một tiếng, dùng hết sức lực, đẩy hai người ra bên ngoài.
"Tần công tử, mong...mong ngài sẽ đối...đối xử tốt với Nguyệt nhi nhà ta..." Hắn hô, khóc đến mức giật cục, nói không thành lời.
Rầm! Cửa chính sòng bạc đóng lại, còn khóa chặt từ bên trong. Trong phòng tiếng khóc rung trời, có thể thấy được những đại nam nhân kia đau lòng biết bao nhiêu!
Ngoài cửa, trăng thanh, gió mát, bên cạnh Tần Bất Hoán còn thêm một thiếu nữ đang sụt sịt. Toàn thân cứng ngắc, hắn trợn mắt nhìn viên cầu nhỏ bên cạnh, trong đầu trống rỗng.
Ông trời, hắn...hắn...hắn cũng muốn khóc!
Trăng mười lăm cực kỳ tròn, tiểu cô nương này cũng cực kỳ tròn!
*****
Tần Bất Hoán ngồi bên cạnh bàn, yên lặng uống rượu, gương mặt tuấn tú thâm trầm, không có bất kỳ vẻ đắc ý nào khi ôm được mỹ nhân về.
Sau khi về quán trọ, Nguyệt nhi liền làm tổ trên giường, khóc ô ô một hồi lâu. Khóc đến khi đói bụng, liền mở túi hành lý, đưa hai tay non mềm vào trong mò mẫm, lấy ra một cái bánh bao thịt tròn trịa, nàng vừa khóc vừa ăn.
"Hu hu hu..." Nàng vừa khóc vừa nuốt vào một cái bánh bao, rồi lại lấy thêm cái nữa, mở cái miệng nhỏ nhắn cắn vài miếng, nước thịt thấm hết vào vỏ bánh, trong phòng liền tràn ngập mùi thơm.
Tần Bất Hoán nhắm mắt lại, ngón tay dài siết chặt ly rượu, hắn chỉ cảm thấy đầu như muốn nứt ra. Tất cả kế hoạch của hắn đều loạn hết lên rồi, mỹ nữ không đến tay, ngược lại còn bị nhét một vầng trăng tròn nữa!
"Hu hu hu..." tiếng khóc vẫn không dứt, nếu người bên ngoài nghe được, nhất định sẽ cho rằng hắn đang ngược đãi nàng.
Hắn hít sâu mấy cái như muốn lấy lại bình tĩnh, nhưng suy nghĩ luôn bị tiếng khóc cắt ngang, ngay cả hương bánh bao phiêu đãng cũng khiến hắn thêm phiền não.
"Hu hu hu...hức...hu hu hu..." Nàng vừa khóc vừa nhét bánh bao vào miệng, lại còn vừa ăn vừa nấc.
"Câm mồm!" Hắn quát khẽ, đầu cứ ong ong, kiên nhẫn đã lên tới cực điểm rồi!
"Hu hu...hức...hu hu..." tiếng khóc vẫn vang lên.
"Câm mồm!" Đôi mắt đen hơi nheo lại.
"Hu hu...hức..hu..." tiếng khóc vẫn không dứt, bánh bao lại tiếp tục biến mất.
Chén rượu hơi lắc lư, ngón tay dài càng siết chặt. Bỗng nhiên, trên gương mặt tuấn tú kia giăng đầy mây đen.
"Đừng khóc nữa!" Hắn rống lên, lý trí chính thức tan vỡ.
Tiếng khóc lập tức im bặt, trong phòng liền chìm vào tĩnh lặng!
Xem ra, tiểu cô nương này cũng rất biết điều, hiểu được lúc nào nên ngậm miệng. Chỉ là, sự tĩnh lặng quá mức này khiến hắn cảm thấy hơi day dứt.
Tần Bất Hoán luôn luôn nho nhã, ôn hòa, chỉ khi nào đối mặt với hiểm nguy, bản tính lãnh khốc của hắn mới bộc lộ. Hắn chính là quân sư giấu mặt của đội quân Hắc Sam, dụng binh như thần, có thể tươi cười mà đánh bại kẻ địch mạnh nhất, sau lưng, mọi người đều gọi hắn là 'Tiếu Diện Diêm La'.
Dáng vẻ nho nhã, ôn hòa đã sớm trở thành mặt nạ của hắn, hắn am hiểu nhất chính là che giấu cảm xúc chân thật, chưa từng có nữ nhân nào có thể khiến hắn đánh mất bình tĩnh. Mà tiểu cô nương này vừa xuất hiện, đã làm cho hắn loạn hết cả. Bình tĩnh của hắn, giống như những chiếc bánh bao kia, nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, cảm giác tội lỗi liên tục dâng lên, Tần Bất Hoán nghĩ rằng tiếng rống giận dữ vừa rồi của mình đã làm cho con thỏ nhỏ hoảng sợ.
Suy cho cùng thì nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, đôi mắt trong veo ẩn chứa vài phần ngây ngô, đã bị bắt rời xa quê hương, đi theo một nam nhân xa lạ, tương lai mịt mờ, hiểm ác khó lường, bất kể là cô nương nào thì cũng sẽ sợ hãi thôi.
Hắn lại còn rống nàng! Hắn trở nên nóng nảy như vậy từ khi nào chứ?
Con ngươi đen láy còn đẹp hơn nữ nhân vài phần liền quét về phía góc tường, đôi lông mày như mực khẽ nhăn lại. Lòng hắn có chút áy náy, lời xin lỗi đã trượt đến đầu lưỡi, giống như sắp thốt ra...
Chỉ có điều, khi hắn nhìn thấy hành động của Nguyệt nhi, những lời này lập tức tiêu tan!
Thân thể tròn vo kia đang dùng một tư thế kỳ dị giãy dụa trên đất, cố gắng dùng cách kỳ quái này để đẩy một thứ gì đó trong cổ họng ra. Nàng dùng hai tay vỗ vỗ ngực, không ngừng thở dốc, khuôn mặt trắng nõn, tròn trịa kia đã đỏ bừng lên như một quả táo chín.
Nàng nghẹn rồi! Tiếng khóc thút thít kia im bặt không phải vì tiếng rống của hắn, mà là nàng bị nghẹn bánh bao!
"Ư...ư ư ư..." hai tay trắng nõn duỗi về phía trước, khua khua trước mặt hắn, ý bảo hắn giúp nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng đỏ.
Tần Bất Hoán nhíu mày, nhìn viên cầu nhỏ kia vặn vẹo một lúc, cảm giác áy náy nhất thời tan thành mây khói!
"Qua đây uống nước đi." Hắn lạnh lùng nói.
Hắn nhấc ấm trà lên, vỗ mạnh một cái xuống bàn, nội lực kinh người làm cho một chiếc chén bay lên, xoay nửa vòng giữa không trung, vô sự rơi xuống mặt bàn.
Hắn nghiêng cổ tay, rót trà vào trong chén, không hề bắn ra ngoài một giọt nào.
Viên cầu nhỏ lăn tới, chẳng thèm để ý đến ly trà, vươn tay giữ lấy cổ tay Tần Bất Hoán, nâng ấm trà lên rót vào miệng nhỏ của mình, 'ừng ực, ừng ực' đã hết nửa ấm trà.
Tần Bất Hoán nhíu đôi mày kiếm, nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ xinh của Nguyệt nhi. Đến cả ngón tay của nàng cũng béo mập, trắng mịn như viên kẹo đường mềm mại, còn toát ra mùi hương thơm ngọt, trông vô cùng ngon miệng...
Mày rậm càng nhíu chặt, hắn bắt đầu hoài nghi, mùi hương bánh bao còn quẩn quanh trong phòng, đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn. Tần Bất Hoán bất ngờ rút tay về, tuy sức lực không lớn nhưng vẫn khiến cho Nguyệt nhi ngã xa sáu, bảy thước.
"Á!" Nàng nhỏ giọng kêu, 'bịch' một cái ngã ngồi xuống giường, hai mắt tròn xoe chớp chớp, đôi tay béo mập vẫn giữ chặt ấm trà.
"Vì sao lại đẩy ta?" Nàng thở phì phò hỏi.
"Ta không có". Hắn lạnh lùng đáp, lại ngồi xuống ghế, tiếp tục uống rượu, chẳng thèm quan tâm đến nàng.
"Ngươi có!" Nguyệt nhi kiên trì nói, hai má hồng hồng, nàng rất muốn dùng ấm trà đập hắn.
Một tiếng rít nhỏ vang lên, tay cầm ly rượu khẽ run, Tần Bất Hoán hít sâu vài hơi, nhịn xuống kí©h thí©ɧ muốn rống lên lần nữa.
Truyện hay quá, ngọt với cảm động ghê luôn