Trời xanh ban cho Lý Cẩm Nương một khuôn mặt mỹ lệ nhưng lại quên mất một trái tim nhân hậu. Thật uổng cho một dung mạo xinh đẹp lại mang trong mình tính cách tồi tệ khiến cho người ta chán ghét.
Mọi người sẽ bị gương mặt kia mê hoặc sao? Hay là sau khi nhìn thấu bản chất của nàng ta, sẽ biết nữ nhân này rất xấu xa?
“Ngài đừng trút giận lên người khác, tự ta sẽ chuyển tơ lụa.” Nguyệt Nhi cảm kích nhìn nha hoàn kia, rồi lê đôi chân run rẩy, bước ra ngoài.
Tơ lụa còn rất nhiều, hơn nữa càng lúc càng nặng, nàng lại ôm thêm vài sấp. Cuối cùng, nàng đã chẳng thể đếm được đây là sấp thứ mấy nữa, hai tay vốn mỏi nhừ, giờ là phát đau, rồi dần mất đi cảm giác.
Sắc trời dần tối sầm, mưa gió chuyển lớn, tiếng mua rơi ầm ầm, giống như có người từ trên trời đổ nước xuống.
Nguyệt Nhi đi lại khó khăn, nàng đặt sấp tơ lụa trên vai, cho đến khi bả vai sắp bị đè gãy, mới ôm tơ lụa ở trước ngực. Hai chân run rẩy, hai tay cũng run rẩy, toàn thân nàng cung không ngừng run rẩy, vừa mệt mỏi vừa rét buốt.
Mặc dù thời tiết tháng tám đã ấm áp hơn, nhưng mưa gió ban đêm vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Nàng ở trong mưa đi lại suốt mấy canh giờ liền, đương nhiên cơ thể sẽ không chịu nổi rồi.
Khó khăn lắm mới chuyển hết sấp lụa hoa, nàng bắt đầu chuyển tới lụa ngũ sắc. Loại lụa này còn nặng hơn lụa hoa.
Nàng bất chấp mưa gió lớn, ôm lụa ngũ sắc đi xuống hành lang uốn khúc, bước vào hoa viên. Trên đường mòn vốn không một bóng người, lại vô cớ xuất hiện một hòn đá chặn ngang, sắc trời u ám cộng thêm Nguyệt Nhi đã quá sức mệt mỏi, gần như không nhìn rõ đường, bất ngờ vấp phải hòn đá.
“Á!” Nguyệt Nhi kinh hãi hét lên, vẫn vô thức ôm chặt lấy sấp lụa.
Tơ lụa, tơ lụa quan trọng hơn! Đó là tơ lụa do nhóm sư phó hao hết tâm sức và phu nhân Y Vũ cẩn thận giám sát mới dệt ra được, tuyệt đối không được nhiễm bẩn!
Thân thể mảnh khảnh lảo đảo ngã xuống mặt đất cứng rắn, khuỷu tay và đầu gối bị va chạm mạnh, gây ra một trận đau nhức.
Nàng lăn vài vòng, rồi nằm trên mặt đất thở hôn hển, gần như đã kiệt sức rồi. Mưa rất rất lạnh, còn nàng đã quá quá mệt mỏi…
Đầu gối truyền tới một hồi nóng rát, nàng cố gắng cúi đầu nhìn, mới phát hiện chỗ vừa ngã đã chảy máu rồi.
Thật quá bi thảm, nàng bắt đầu muốn khóc rồi!
Một bóng đen cao lớn từ đầu hành lang gấp khúc khác phi nhanh tới, ngay cả trong tiếng mưa gió ầm ỹ, vẫn có thể nghe thấy người nọ đang gào to tên nàng, trong giọng nói tràn đầy nôn nóng.
Bóng đen dần tới gần, chỉ còn 2, 3 bước nữa...
"Đừng giẫm lên ta mà!" Nguyệt Nhi dồn hết sức lực hét to.
Chỉ thấy một chiếc giày, cách người nàng chưa tới nửa thước, đột ngột dừng lại.
"Nguyệt Nhi?" Thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng của Tần Bất Hoán dần xuất hiện trong tầm mắt Nguyệt Nhi.
Nàng khẽ thở ra, nâng mi mắt, yếu ớt nhìn hắn, trong lòng thầm may mắn vì đã la lên kịp thời. Bằng không dựa vào tình cảnh bi thảm hiện tại, còn bị hắn giẫm cho một phát, chỉ sợ không chết cũng mất nửa cái mạng.
"Chàng, chàng, chàng.." Nàng rất muốn hỏi hắn, vì sao lại xuất hiện ở đây, nhưng hàm răng chẳng chịu nghe lời, cứ va vào nhau lập cập, đến một câu hoàn chỉnh cũng không thốt ra được.
Tần Bất Hoán kéo vạt áo, lộ ra l*иg ngực tráng kiện, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Nguyệt Nhi, kề sát vào mình, dùng nhiệt độ cơ thể hắn sưởi ấm cho nàng. Nàng không ngừng run rẩy, quấn lấy hắn theo bản năng, hấp thụ nguồn nhiệt nóng bỏng.
Trời ạ, hắn thật ấm áp...Nguyệt Nhi thỏa mãn thở dài, nhưng vẫn run rẩy không ngừng.
"Nàng có mệt lắm không?" Tần Bất Hoán run giọng hỏi, cơ bắp toàn thân căng cứng, cố đè nén cuồng nộ trong lòng. Hai tay hắn sờ loạn trên người nàng, trong con ngươi đen sâu thẳm, lửa giận như muốn tràn ra.
"Chàng..đừng có sờ loạn mà!" Nàng yếu ớt kháng nghị. Bất cứ lúc nào có cơ hội, hắn đều sờ loạn trên người nàng.
Bàn tay to mò xuống đầu gối nàng làm cho Nguyệt Nhi đau đến rêи ɾỉ.
"Đừng chạm vào chỗ đó, đau lắm!" Nguyệt Nhi oán trách.
Tay hắn vẫn không dời đi.
"Có thể cong đầu gối không?"
Câu trả lời của nàng là cong gối lên, đạp cho hắn một cái.
"Chỉ là ngoại thương, may không tổn thương đến xương cốt." Tần Bất Hoán nói, rồi dịu dàng ôm nàng.
"Không phải chàng đang đi tuần đê giúp thành chủ sao? Sao có thể tới tìm ta được?" Nguyệt Nhi khó hiểu hỏi.
"Có nha hoàn tới mật báo, nói nàng bị hành hạ mấy canh giờ rồi." Vẻ mặt hắn âm u, tức giận chuyển thành sát khí.
"Ta muốn đi gϊếŧ nữ nhân kia." Hắn rít lên, giọng nói lạnh lẽo ở trong mưa nghe đặc biệt đáng sợ.
Nguyệt Nhi lập tức nhớ đến nha hoàn bên cạnh Lý Cẩm Nương.
"Chết rồi, Lý Cẩm Nương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng ấy!" Nàng giãy dụa muốn đứng lên.
"Đừng cử động!" Tần Bất Hoán quát to.
"Không được, ta phải đi cứu nàng ấy." Nàng cố chấp nói.
Hắn trừng nàng một cái, thật sự muốn đánh cho nàng bất tỉnh luôn.
"Ta đã sắp xếp cho nàng ta ở bên ngoài phủ rồi, Lý Cẩm Nương sẽ không tìm ra đâu." Tiểu nữ nhân chết tiệt này, bản thân đã bị đông lạnh thành như vậy rồi, còn muốn đi cứu người khác sao?
Hắn không muốn lãng phí thời gian, cẩn thận ôm lấy Nguyệt Nhi, vội thi triển khinh công, nhanh chóng quay về sân viện của mình. Thân hình cao lớn đẩy cửa bước vào, dịu dàng đặt thân thể mềm mại đang không ngừng run rẩy lên giường.
"Đây là, đây là, đây là...chàng, giường của chàng..." Nguyệt Nhi yếu ớt nói, đang định ngồi dậy thì bị một cánh tay rắn chắc ép chặt xuống giường.
"Nằm xuống!" Hắn rít khẽ.
"Đã bị ta làm ướt hết rồi." Nàng cố chấp nói, lại định lăn xuống giường.
"Vậy thì cởi!" Hắn rít lên, bàn tay to cầm vạt áo của nàng, dùng lực xé rách. 'Roẹt' một tiếng, áo lụa trắng liền biến thành rẻ rách.
Nguyệt Nhi kinh ngạc thở dốc, vội vươn tay che khuất cái yếm màu xanh biếc, sợ hãi nhìn hắn.
"Này, sao chàng lại xé y phục của ta, ta...ta...ta..."
Môi nàng run lên không thể nói thành lời:
“Cởi y phục ướt ra, bằng không nàng ra sẽ bị cảm lạnh mất.”
Hắn nghiêm mặt nói, hai tay lại vươn ra.
Nguyệt Nhi liên tục lắc đầu, “Vậy cũng phải để ta tự cởi!”
Tần Bất Hoán nghẹn họng, thẩm rủa một tiếng, rồi đứng bên cạnh giường, hai tay khoanh trước ngực, sốt ruột nhìn nàng.
“Được, nàng tự cởi đi.” Hắn cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt quét từ khuôn mặc nhỏ nhắn tái nhợt đến đôi môi tím tái, rồi lướt qua cái yếm đã bị mưa thấm ướt, sắc mặt càng thêm thâm trầm.
“Chàng cứ nhìn như thế, sao ta có thể cởi được?” Nàng trợn mắt nhìn hắn.
Tần Bất Hoán nheo mắt, kiên nhẫn hoàn toàn biến mất.
“Muốn ta rat tay hay nàng tự làm, chọn một thôi.” Hắn quát.
Nguyệt Nhi rụt cổ, kéo chăn lên, cố gắng che lấp thân thể của mình, mói dám cởi yếm ra.
“Cả tiết khố nữa.” Hắn lạnh lùng nói.
Nguyệt Nhi kinh ngạ há hốc mồm, định kháng nghị.
“Ơ…”
“Cởi!” Mệnh lệnh dứt khoát, không cho phép cò kè.
Miệng nàng méo xệch, không dám nói tiếp, đành phải từ từ cởi tiết khố tơ lụa mỏng, nhét vào dưới gối.
Tần Bất Hoán gật gật đầu, bất ngờ tháo đai lung, chỉ vài ba cái đã cởi sạch y phục.
“Chàng, chàng, chàng…” Nguyệt Nhi sợ đến nỗi hồn phi phách tán, thậm chí còn quên thưởng thức tính khí to lớn của hắn, cả người rúc vào trong chăn.
“Không kịp nấu nước nóng, đành phải dùng cách này để sưởi ấm thân thể nàng.” Hắn nói đúng sự thật, rồi vươn tay kéo một góc chăn, thaanh hình cường tráng trần trụi định chui vào.
“Ta có thể đợi mà.” Nguyệt Nhi hét chói tai, liên tục lắc đầu.
“Ta không thể.” Hắn thản nhiên nói.
Nguyệt Nhi bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ, người này là muốn thừa dịp ăn đậu hũ của nàng.
Truyện hay quá, ngọt với cảm động ghê luôn