Nguyệt Nhi Viên

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thi Nguyệt Nhi thực hồ đồ mất rồi! Người nam nhân tuấn mỹ này đánh cược thắng được nàng, trở thành chủ tử mới của nàng. Đối với bất kỳ kẻ nào, vẻ mặt hắn cũng rất ôn hòa, nhã nhặn. Chỉ riêng ở trước m …
Xem Thêm

“Phu nhân!” Nguyệt Nhi khóc đỏ cả mắt, nước mắt tựa như trân châu đứt dây, tí tách rơi xuống. Nàng tủi thân nhào vào long Y Vũ.

“Sao vậy? Vì sao lại khóc thành thế này?” Y Vũ vội vàng mở rộng hai tay đón người.

Nếu không phải nàng thân cường thể kiện, có chút võ công thì đã bị Nguyệt Nhi hất bay rồi.

Nguyệt Nhi khóc thút thít, không có cách nào để nói chuyện, tay nắm chặt y phục của Y Vũ, mặt tròn đầy nước mắt, ra sức rúc vào lòng Y Vũ.

Y Vũ vỗ nhẹ đầu nàng, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.

“Tần Bất Hoán à?” Nàng đoán rằng: tiểu nha đầu này khóc nức nở như vậy, chắc chắn có liên quan đến hắn.

Ngoài cửa có tiếng đáp nhỏ: “Ừm, hắn nói muốn tới phương bắc.”

“Đến phương bắc?”

“Vâng, hắn nói muốn tới kinh thành giải quyết chuyện triều đình vay tiền.”

Nguyệt Nhi càng khóc to hơn.

“Hắn chạy mất rồi!” Nàng hét to, nhớ tới hành động đáng giận của Tần Bất Hoán, lòng lại đau như cắt.

Hu hu, lúc nàng bắt đầu có tình cảm với hắn thì hắn lại chạy mất!

Y Vũ trợn mắt, vỗ nhẹ đầu Nguyệt Nhi rồi nhìn sang Từ Hương.

“Triều đình dám quỵt nợ thì hoàng đế đâu còn thể diện nữa. Chuyện này để tới mùa thu bàn bạc là được, không phải hắn mới về sao? Sao đã đi vội như vậy?”

“Ừm… ngài, ngài ấy…” Từ Hương vô cùng khó xử, không biết nên giải thích thế nào.

Nguyệt Nhi ngẩng đầu, lệ tuôn như suối: “Sau khi hắn hôn ta, liền bỏ chạy luôn.” Nàng vừa khóc vừa tố cáo.

Hả? Hai mắt Y Vũ trợn to, nghi ngờ bản thân nghe lầm. Nàng nhìn Từ Hương đứng ở cửa, nhíu mày xác nhận.

Từ Hương khẽ gật đầu, xác nhận chuyện này là thật.

“Tần tiên sinh… ờm, hôn Nguyệt Nhi giữa chợ, sau đó…” Từ Hương liếc Nguyệt Nhi một cái, vẻ mặt đồng tình.

“Sau đó ngài ấy bất ngờ nhảy lên ngựa, bảo là muốn đến phương bắc. Dứt lời liền chạy mất, cũng chẳng thèm quay đầu lại.”

Y Vũ thầm mắng một câu, lông mày càng nhíu chặt.

Nam nhân kia bình thường thì lý trí hơn người, vô cùng can đảm, sao bây giờ lại thành con rùa rụt cổ rồi? Trong thời gian ngắn, toàn bộ thành Hoán Sa đều phát hiện Nguyệt Nhi rất tốt, một đám thanh niên vừa nhìn thấy Nguyệt Nhi đã mặt đỏ tai hồng. Đến cả Y Vũ cũng nhìn ra hiếm có cô nương nào thiện lương, nhiệt tình như thế.

Dù sao thì Tần Bất Hoán cũng là ‘chủ sở hữu’ trên danh nghĩa, vừa tuấn mỹ lại túc trí đa mưu, còn là nhân vật số một trong thành Hoán Sa. Nàng đang định dùng chút thủ đoạn để kéo hai người lại gần nhau nữa đó.

Trước mặt mọi người, hắn dám hôn Nguyệt Nhi chứng tỏ còn có mắt nhìn người. Song, Y Vũ thật không ngờ, hắn lại bị đả kích sâu như vậy mà bỏ chạy.

Nam nhân có thể đối mặt với thiên quân vạn mã chẳng hề biến sắc, lại bị đánh bại bởi một nụ hôn sao?

Nguyệt Nhi vẫn không ngừng khóc, ánh mắt quét qua đồ ăn trên bàn, lập tức vươn tay theo phản xạ. Trong lòng nàng như bị khoét một cái động lớn, trống rỗng đến phát đau, đang cần đồ ăn lấp đầy.

“Hu hu, hắn chạy rồi, hắn chạy mất rồi!” Nàng vừa khóc vừa nhét cái chân bồ câu ngũ vị béo mập vào miệng.

“Nguyệt Nhi bình tĩnh đi.” Y Vũ dỗ dành.

Nguyệt Nhi không nghe, vẫn tiếp tục khóc, cũng liên tục ăn, hóa bi phẫn thành sức ăn.

“Hu hu, chúng ta đã hôn rồi mà!” Mặc dù nguyên nhân là do nàng luyến tiếc mấy cái bánh đậu, kiên quyết liếʍ môi hắn, nhưng nụ hôn đó là do hắn chủ động mà…

Khổ sở trong lòng làm cho hai tay nàng tự động tiến về món tiếp theo. Nàng bưng ngay bát canh đậu hũ hạnh nhân lên, há mồm uống sạch.

Y Vũ nhìn mà đau lòng, song chẳng thể ngăn được. Đó là món Sở Cuồng thích nhất, nếu như không thấy món này, chắc chắn hắn sẽ mất vui. Nàng bắt đầu hoài nghi Nguyệt Nhi vào đây không phải để khóc lóc kể lể mà là tới giành ăn.

“Nguyệt Nhi đừng khóc nữa, ta sẽ quyết định giúp muội nhé?” Y Vũ nhẹ giọng nói, không nhìn đám chén bát ngổn ngang trên bàn nữa, để tránh đau lòng.

Nâng hai mắt đẫm lệ, miệng vẫn nhét đầy khoai môn cuộn chiên giòn.

“Quyết định thế nào? Hắn đã chạy rồi!” Nàng hàm hồ nói, hơi thở còn vương hương khoai môn.

Y Vũ cười thần bí, rồi lấy miếng khoai môn cuốn từ trong tay Nguyệt Nhi ra, cầm khăn tay, lau sạch vụn bánh trên tay nàng.

“Đúng vậy, bây giờ hắn chạy rồi, nhưng ta cam đoan với muội, không bao lâu nữa hắn sẽ quay về thôi.”

Tần Bất Hoán thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần cho hắn chút thời gian để hồi phục lý trí, hắn sẽ tự nhiên hiểu ra ước muốn thật sự trong lòng mình.

Nguyệt Nhi ngừng ăn, vẻ mặt nghi ngờ: “Hắn thật sự về sao?”

“Ta bảo đảm.”

Nàng cúi đầu, cắn môi đỏ mọng: “Hắn mà về, ta sẽ không để ý tới hắn nữa.” Nàng nhỏ giọng nói.

“Thật sao?” Y Vũ trêu chọc.

“Thật!” Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Nguyệt Nhi cũng không dám xác định.

Tuy hắn rất đáng ghét lại kém cỏi, nhưng con người và nụ hôn của hắn đã in sâu trong lòng nàng, nàng thật sự không thể ngừng nghĩ đến hắn. Nụ hôn đó đã sớm gieo hạt mầm yêu thương vào lòng nàng.

Hiện tại, nhớ về hắn, không chỉ có oán giận mà còn vô cùng mâu thuẫn.

Y Vũ mỉm cười, khẽ lắc đầu, tầm mắt nhìn về Từ Hương.

“Dì Hương, nhìn muội ấy khóc tới bẩn hết cả xiêm y, phiền người đun ít nước nóng để muội ấy tắm rửa rồi nghỉ ngơi.”

Từ Hương gật đầu, dẫn Nguyệt Nhi đang nước mắt đầm đìa, rời đi.

Sau khi cửa đóng lại, Y Vũ liền bước tới trước cửa sổ. Vừa nghĩ đến dáng vẻ chật vật chạy ra khỏi thành Hoán Sa của Tần Bất Hoán, nàng liền không nhịn được cười. Nếu không phải vì thân phận phu nhân, nàng nhất định sẽ bật cười to rồi.

Ngay cả kẻ thông minh nhất cũng khó có thể thoát khỏi lưới tình nha!

Trăng sáng vằng vặc, đêm xuân ấm áp.

Ban đêm yên tĩnh, tất cả người trong Phương phủ đều chìm trong giấc ngủ say. Chỉ có một mình Nguyệt Nhi ở lại trong viện của Tần Bất Hoán.

Lúc hắn còn ở đây, tuy không hay phát ra tiếng ‘hừ’ lạnh nhưng lại có cảm giác tồn tại mãnh liệt. Cho dù hắn không để ý tới nàng, song nàng vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hiện tại hắn đi mất, gian phòng này thật vắng lạnh.

Nàng mài mực, lấy một tờ giấy Tuyên Thành, trải rộng ra bàn, dùng bút lông viết thư gửi ‘Sơn trang Dương Liễu’ báo bình an. Không muốn để cho đám tỷ muội lo lắng, nàng chỉ dám vẽ một khuôn mặt tươi cười trên giấy, tốt khoe xấu che.

Sau đó, nàng lại lấy một tờ giấy Tuyên Thành khác, vẽ từng cái vòng tròn. Tương tư chẳng thể nào gửi được, đành vẽ vòng tròn minh họa.

Hắn không có ở đây, tâm nàng giống như thiếu mất một mảnh, có vẽ như thế nào, cũng chẳng thể họa tròn được.

Vẽ rồi lại vẽ, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, thấm ướt tờ giấy Tuyên Thành.

Đêm khuya tĩnh lặng, Nguyệt Nhi nằm úp sấp lên bàn, khẽ nấc lên.
Chương 7
Tháng tám vào hạ, cả phương bắc đều trở nên oi bức, mồ hôi đổ như mưa. Một người một ngựa, từ phương nam tới phương bắc.

Người cưỡi ngựa chính là người đưa tin của thành Hoán Sa, trước kia cũng là một người trong đội quân Hắc Sam, là huynh đệ của Tần Bất Hoán. Hắn nhận lệnh đến kinh thành, trên đường phố náo nhiệt, thúc ngựa rẽ vào một dinh thự mỹ lệ mà trang nhã.

Nơi đây chính là một trong những sản nghiệp của Phương phủ, phu thê thành chủ vào kinh, đều ở chỗ này. Phòng tuy nhỏ nhưng lại rất trang nhã, tinh tế, có chút xa hoa, cho dù là phú thương hoàng tộc cũng chẳng thể sánh bằng.

Hắn xuống ngựa, xách tay nải, đi vào đại sảnh.

Chính giữa đại sảnh, Tần Bất Hoán đang ngồi ở vị trí chủ vị, hắn vận áo bào màu xanh thẫm, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc, mắt hơi híp lại, nghe báo cáo về sinh ý khắp kinh thành.

"Hai tuần nay, các nữ nhân trong kinh thành đều tranh nhau mua y phục màu xanh lam, mấy gian bố y, tơ lụa, vải dệt đều cung không đủ cầu." Một người nam nhân đang đứng báo cáo, rồi mở những sổ sách đã được tính toán kỹ lưỡng cho Tần Bất Hoán xem qua.

Bình Luận (1)

  1. user
    Đào Đào (2 tuần trước) Trả Lời

    Truyện hay quá, ngọt với cảm động ghê luôn

Thêm Bình Luận