Nguyệt Nhi Viên

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thi Nguyệt Nhi thực hồ đồ mất rồi! Người nam nhân tuấn mỹ này đánh cược thắng được nàng, trở thành chủ tử mới của nàng. Đối với bất kỳ kẻ nào, vẻ mặt hắn cũng rất ôn hòa, nhã nhặn. Chỉ riêng ở trước m …
Xem Thêm

"Thế này là sao?" Lão bà bà lên tiếng hỏi đầu tiên.

"Sao người đó lại ở đây?"

"Phu quân ta đâu?"

Lời vừa nói ra, mọi người mới phát hiện trong đại lao trống rỗng, đến cả bóng người cũng chẳng có. Hơn mười đôi mắt đều đổ lên người Tần Bất Hoán, mong chờ đáp án.

"Chẳng lẽ nam nhân này đã bán đứng chúng ta?" Có người nhỏ giọng nói.

"Không đâu, hắn không phải người như vậy." Nguyệt Nhi ra sức lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

"Tuy hắn vừa lãnh huyết vừa vô tình, nhưng ta có thể đảm bảo, hắn không phải là khốn khϊếp bán đứng người khác."

Một giọng cười trầm thấp từ phía sau vang lên. Người nọ ăn vận hoa lệ, dáng vẻ tao nhã, vẻ mặt khác hoàn toàn với Tần Bất Hoán, vừa lịch sự vừa bí hiểm.

"Tần huynh, nàng đang nói chuyện thay huynh sao?" Hắn mỉm cười hỏi, vừa vén tay áo rót rượu, vừa đánh giá Nguyệt Nhi.

Tần Bất Hoán lười nhác nhíu mày, không hề trả lời, ngửa đầu lên uống cạn ly rượu.

"Này, ngươi là ai?" Nguyệt Nhi nhăn mày, trợn mắt nhìn nam nhân xa lạ kia.

Người nọ đứng lên, chắp tay thi lễ.

"Tại hạ Phạm Phong Đồng, là quan tuần tra của trấn Lâm Hải, truy bắt hải tặc, phụ trách duy trì trị an nơi đây." Hắn chậm rãi nói, vẫn mỉm cười với Nguyệt Nhi, tầm mắt đảo qua đội quân nương tử phía sau nàng.

"Thỉnh thoảng, cũng truy bắt những người buôn lậu muối."

Các nữ nhân kinh ngạc thở dốc, đồng thời lùi về sau ba bước dài. Nếu không phải trong lòng vẫn nhớ đến người thân, sợ là đã sớm bỏ chạy rồi.

Phía nam sông Hoán Sa, không ai không biết tên Phạm Phong Đồng. Hắn sinh ra trong dòng dõi thư hương, nhưng lại đến trấn Lâm Hải làm quan tuần tra, trong vòng ba năm, đã trị cho đám hải tặc vô cùng ngang ngược, hung hăng sợ đến nể phục. Theo truyền thuyết, hắn đã từng thống lĩnh quân đội, giao chiến vài trận với hải tặc.

Không nhắc đến những chuyện khác, nhóm nam đinh của thôn Phượng Dương là do hắn sai người bắt giữ.

"Nơi này do ngươi phụ trách?" Nguyệt Nhi không sợ chết hỏi, hai tay chống hông, liếc Phạm Phong Đồng.

Nếu chuyện cướp ngục đã ầm ỹ đến vậy, nàng chẳng cần hành sự khiêm tốn nữa, dứt khoát hướng quan tuần tra đòi người. Đắc tội nam nhân này, cùng lắm thì tất cả đoàn viên trong lao thôi!

Phạm Phong Đồng mỉm cười, gật nhẹ.

"Vậy, người đâu hết rồi?" Nàng hỏi thẳng vào vấn đề.

"Hai canh giờ trước, đã thả hết rồi."

"Thả?" Đôi con ngươi tròn xoe, suýt chút nữa thì rớt xuống.

Phạm Phong Đồng lại rót một ly rượu, rồi nhìn Tần Bất Hoán.

"Mấy ngày nay, ta và Tần huynh đã bàn bạc, còn đề xuất ra một diệu kế, nói rõ người trong thôn Phượng Dương sẽ không buôn lậu muối nữa. Phủ nha ít đi một chuyện, triều đình thu được thêm chút thuế, vì sao ta không thả người chứ?"

Đám nữ nhân liếc nhìn nhau, lão bà bà tiến lên phía trước, phá vỡ sự yên tĩnh.

"Không buôn muối lậu, vậy chúng ta có thể làm gì? Thôn Phượng Dương đều là đồi núi, đâu trồng được hoa màu."

"Không phải trồng hoa màu." Tần Bất Hoán mở miệng.

Nguyệt Nhi vươn tay, chọc chọc ngực hắn.

"Vậy, ngươi bảo bọn họ ăn không khí mà sống à?"

"Có thể thay bằng cây trồng khác." Hắn nhàn nhạt nói, trong con ngươi đen láy lóe tinh quang rồi biến mất.

"Vậy ngươi nói thử xem, đất đồi núi thì có thể trồng cái gì?"

Hắn nhếch môi mỏng, phun ra một chữ: "Trà."

Xung quanh chìm vào yên lặng.

"Trà?" Nguyệt Nhi chớp mắt, nhắc lại đáp án này.

Nếu có thể trồng trà, quả thực có thể giải quyết được khốn cảnh của thôn Phượng Dương. Lợi nhuận từ trà còn gấp nhiều lần so với thóc.

Phạm Phong Đồng kiên nhẫn giải thích: "Tần huynh đã sắp xếp tốt rồi, huynh ấy cử người đến thôn Phượng Dương xem xét, xác định khí hậu và thổ nhưỡng đều thích hợp để trồng trà, còn viết thư gửi về phương Bắc, mua trà và mời đại sư trồng trà."

Bầu không khí trong phòng dần thả lỏng, đám nữ nhân như mở cờ trong bụng, nhỏ giọng thảo luận. Tất cả đều không dám tin, thôn dân có thể thoát khỏi vận mệnh buôn lậu muối, an nhàn trồng trà. Nếu có thể thật sự trồng trà, sau này chắc chắn là khỏi lo áo cơm rồi.

Phạm Phong Đồng lại rót đầy ly rượu, từ từ đứng dậy.

"Huynh nợ ta một cái nhân tình đó, lần khác nhất định phải hoàn trả đó." Hắn nhìn Tần Bất Hoán, một hơi cạn sạch mỹ tửu, sau đó phất áo đi ra ngoài.

Chẳng biết tự lúc nào, trước cửa đã chật kín quan binh, xếp thành hàng dài, cung kính nghênh đón Phạm Phong Đồng.

Nguyệt Nhi thu toàn bộ vào đáy mắt, lén thở ra.

Ông trời ơi! Nhìn tác phong nhà binh nghiêm cẩn kia, thì những quan binh này chắc chắc không dễ đối phó. Nếu không có Tần Bất Hoán âm thầm xử lý, đừng nói là cướp ngục, chỉ sợ đến cửa đại môn cũng chẳng qua được.

Phạm Phong Đồng vừa rời đi, đám nữ nhân thôn Phượng Dương lập tức reo hò, tay nắm tay, ôm chầm lấy nhau, cao giọng thảo luận.

"Vì sao hắn chịu nghe lời ngươi?" Nguyệt Nhi chất vấn.

"Dẹp yên nạn buôn lậu muối ở thôn Phượng Dương mới có lợi cho hắn."

Nguyệt Nhi lắc đầu, mày vẫn nhíu chặt.

"Nhưng ngươi và hắn đâu có quen biết, hắn không có lý do gì phải nghe theo đề nghị của ngươi."

"Chúng ta có quen biết." Hắn nhàn nhạt nói.

"Hả, các ngươi là bằng hữu?"

Tần Bất Hoán cười như không cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.

"Là ngươi bảo hắn thả người?" Điều đó cũng dễ đoán thôi!

"Chuyện này cũng không lớn không nhỏ, ta chỉ thêm chút lực, nghĩ cách làm cho hắn 'nhất lao vĩnh dật*' thôi." Hắn đặt ly rượu xuống, rồi đứng lên.

*Nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã.

Nguyệt Nhi kéo ống tay áo của hắn, không chịu cho hắn rời đi.

"Kết quả, ngươi cũng trợ giúp đó thôi!" Người này còn cố làm ra vẻ, nói toạc ra, chẳng phải giống như nàng, muốn bỏ ra chút sức mọn à.

Tần Bất Hoán nhún vai: "Chuyện nhỏ thôi."

Nàng cắn môi đỏ mọng, rơi vào trầm tư, hai tay nắm lại, lần đầu tiên nhận thấy rõ sự khác nhau giữa hai người.

Không! Tần Bất Hoán nói ngược rồi, việc nàng làm mới đúng là chuyện nhỏ, còn hắn thì làm toàn đại sự.

Nàng làm việc quá kích động, chỉ lo cứu người ra; mà hắn luôn cân nhắc kỹ càng, còn tìm con đường sống cho thôn dân thôn Phượng Dương. Khó trách phu nhân Y Vũ lại yên tâm giao chuyện này cho hắn xử lý. Không phải hắn án binh bất động mà là làm việc cẩn trọng, vừa ra tay là có thể giải quyết gọn mọi chuyện.

Nhìn xem, hắn chẳng những nghĩ ra biện pháp, còn mua trà, mời đại sư trồng trà, suy nghĩ rất chu đáo cho mọi người. Xem ra, hắn không hề xấu, lúc trước nàng mắng hắn lãnh huyết vô tình là trách oan hắn rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng có chút tức giận rồi.

"Trong lòng ngươi có chủ ý, sao không nói cho ta biết?" Nàng chu đôi môi đỏ mọng.

Tần Bất Hoán nhíu mày, không hề đáp lời.

"Này." Nàng cao giọng nhắc nhở.

"Ừm?" Hắn vẫn nhíu mày.

"Đừng có thầm mắng ta ngu dốt đó." Nàng nhận ra ánh mắt kia!

Lúc này, hắn lại nở nụ cười: "Ngươi vô cùng nhạy cảm đấy."

Nhạy cảm?! Sao không khen nàng cực kỳ thông minh hay láu cá gì gì đó? Mà lại là nhạy cảm?

"Ý của ngươi là ta đoán đúng rồi?" Nàng trừng mắt, gằn từng chữ, vươn đầu ngón tay, muốn chọc chọc ngực hắn.

Bất ngờ, ngón tay trắng nõn không đυ.ng trúng mục tiêu, cách nửa thước nữa đã bị chặn lại.

Tần Bất Hoán không hề mở miệng, chỉ cúi đầu xuống, dùng ánh mắt bí hiểm nhìn nàng, trán hai người gần như đυ.ng vào nhau.

Bàn tay nam nhân to lớn hữu lực nắm chặt tay nàng. Cảm xúc thô ráp, nóng rực theo mu bàn tay truyền đến, lực tay của hắn rất lớn, gần như là chẳng thể dao động, cũng chứng tỏ nàng mềm yếu. Cảm giác này làm cho nàng không kịp trở tay.

Nhìn tay mình bị nắm giữ, mặt Nguyệt Nhi chợt đỏ bừng.

"Buông tay ra!" Nàng khẩn trương rút tay về, không muốn để hắn nắm nữa.

Ai da, nàng đang suy nghĩ linh tinh gì vậy? Hắn nắm tay nàng chỉ vì muốn ngăn nàng thôi, tuyệt đối không thể là...

Bình Luận (1)

  1. user
    Đào Đào (1 tuần trước) Trả Lời

    Truyện hay quá, ngọt với cảm động ghê luôn

Thêm Bình Luận