Nguyệt Nhi liên tục vùng vẫy, cổ áo bị xách cao, vùng vẫy cũng vô dụng.
"Này, thả ta xuống đi!" Nàng kêu gào, thậm chí còn nghiêng đầu, đinh cắn hắn.
Tần Bất Hoán híp mắt, duy trì tươi cười, tay trái dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, bịt kín miệng nhỏ của nàng, ngăn lại tiếng hét đang muốn thoát ra.
"Ưʍ..ưʍ..ưm!" Miệng nhỏ bật ra vài chữ mơ hồ.
Nhìn nàng giận tới hai gò má đỏ bừng, ai cũng đoán ra được, hiện tại, nàng chẳng thốt ra câu nào hay cả.
"Đây là chuyện xấu ngươi tự mình ôm đồm, đừng để cho bọn họ thất vọng đó." Môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười ẩn chứa vài phần châm chọc.
Hắn bước tới cửa, hơi buông tay, chuẩn bị ném người.
"Tần Bất Hoán, ngươi dám!" Nàng nhíu chặt mày, đã hiểu ra ý đồ của hắn.
Hắn cười vô cùng khoái trá, kéo cơ thể tròn vo tới trước mặt, đôi mắt thâm sâu nhìn thẳng vào cặp mắt trong suốt kia. Mặt hắn rất rất gần, hơi thở nóng rực xuyên thẳng vào phần cổ non mềm...
L*иg ngực Nguyệt Nhi đột nhiên nóng rực, lửa giận nháy mắt giảm đi một nửa.
Không xong rồi, chiêu này thật không công bằng! Tuấn dung khuynh quốc khuynh thành phóng đại ngay trước mặt, lòng nàng chợt rối bời, sao còn phát hỏa được nữa...
Tần Bất Hoán tựa càng ngày càng gần, nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi trong trẻo, ý cười càng sâu.
Hắn nghiêng người, kề sát bên tai nàng, hít vào mùi hương ngọt ngào trên người Nguyệt Nhi.
"Ngươi nói xem, ta có dám không?" Giọng nam trầm thấp, trong lời nói còn ẩn chứa ý cười xấu xa.
Hả?! Nguyệt Nhi lập tức phục hồi tinh thần, hai mắt trợn to.
Không đúng, nàng đang ngây ngốc gì vậy?
Câu trách móc cùng lời cầu xin còn chưa kịp thốt ra, nàng chỉ cảm thấy lực tay trên cổ áo đột nhiên buông lỏng, mắt hoa lên, cả người đã bay ra ngoài.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, 'bịch' một tiếng, Nguyệt Nhi liền ngã dập mông xuống hành lang ngoài cửa.
"Á!" Nàng kêu lên thảm thiết, mông như bị roi quất mạnh một cái, trong đôi mắt trong veo ẩn chứa lệ, nàng vừa đau vừa giận.
Chết tiệt, tên này thật sự ném nàng ra ngoài rồi!
"Nguyệt Nhi, giải quyết xong mọi chuyện, nhớ phải quay về khách điếm, đừng có chạy loạn bên ngoài đó." Tần Bất Hoán cười khẽ, giả bộ dặn dò tỉ mỉ, giống như một huynh trưởng thiện lương.
Chỉ có điều, tri nhân tri diện bất tri tâm*. Chỉ có Nguyệt Nhi bị ném ra ngoài mới biết rõ tâm địa của hắn có bao nhiêu xấu xa!
* tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt mà không biết lòng.
'Rầm' một tiếng, cửa phòng lập tức đóng lại, bát canh bế môn này, thật sự làm cho người ta quá khó tiêu.
Chương 5
Trong mấy ngày qua, Nguyệt Nhi còn bận bịu hơn so với con quay, cả ngày chạy đông chạy tây, ra ra vào vào khách điếm. Tần Bất Hoán từ chối giúp đỡ làm cho chúng nữ nhân trong thôn Phượng Dương vô cùng thất vọng, Nguyệt Nhi lòng đầy căm phẫn, vội khích lệ mọi người, còn đề xuất không ít phương pháp. Một người ngoài như nàng ngược lại càng tích cực bôn ba hơn so với chúng nữ nhân.
Hàng ngày, lúc trời mới tờ mờ sáng, Nguyệt Nhi đã đi ra ngoài, cho đến khi trăng lên cao mới quay về khách điếm.
Thế nhưng, Tần Bất Hoán còn vội vàng hơn so với nàng.
Sáng sớm, sau khi nàng thức dậy, chưởng quầy nói cho nàng biết Tần Bất Hoán đã đi trước nàng một bước; buổi tối khi nàng về, chưởng quầy lại nói, Tần Bất Hoán vẫn chưa về.
Quái lạ, chẳng phải nói là mặc kệ chuyện của thôn Phượng Dương sao? Vậy hắn vội chuyện gì chứ?
Vào một đêm mưa phùn, phải khó khăn lắm, lúc Nguyệt Nhi trở về, mới thấy phòng của Tần Bất Hoán sáng trưng. Hơn nữa, nàng còn ngửi thấy mùi đồ ăn bay ra.
Không thèm gõ cửa, Nguyệt Nhi đẩy cửa phòng ra, đi thẳng vào.
"Mấy ngày hôm nay ngươi cứ chạy đi đâu vậy?" Nàng thò đầu vào, thân hình tròn vo tiến về phía trước, tự động ngồi vào bàn, cầm đũa lên, bắt đầu ăn khuya.
Tần Bất Hoán ngồi bên cạnh, vận áo bào xanh thẫm, tay cầm bút, không biết là đang viết gì. Chiếc quạt tùy thân của hắn đặt ở trên bàn, cạnh đó còn bày đầy sách vở.
Nghe thấy câu hỏi không đầu không đuôi của nàng, hắn chẳng hề ngẩng đầu, ung dung lật sách.
"Bận việc." Tần Bất Hoán thản nhiên đáp.
Nàng cắn đũa, trợn mắt nhìn hắn.
"Bận cái gì?" Nàng hỏi tiếp.
Môi mỏng hơi nhếch lên, hắn ngẩng đầu, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng.
"Ta còn bận cái gì được? Chính là đi ngắm các cô nương trong thành."
"Ờ." Nàng nhỏ giọng đáp, cúi đầu tiếp tục gặm bánh nướng, trong lòng thầm mắng hắn tính xấu không đổi.
Ngắm cô nương? Hừ, mấy ngày qua hắn mất tăm mất tích, chẳng lẽ là muốn tìm hiểu xem nữ tử trong trấn Lâm Hải này có phù hợp tiêu chuẩn của hắn không?
Cảm giác chua xót trong lòng giống như kiến nhỏ bò loạn, lặng lẽ chiếm lấy ngực nàng.
Bánh nướng bị nàng gặm đến loạn thất bát tao, vụn bánh rơi đầy bàn, trên hai gò mà phấn hồng cũng dính không ít.
Tần Bất Hoán đặt sách xuống, lại cầm bút lên, viết vài chữ trên giấy Tuyên Thành.
"Các nữ nhân thôn Phượng Dương định làm thế nào?" Hắn lơ đãng hỏi.
Mấy ngày qua không thấy Nguyệt Nhi, hắn cũng lờ mờ đoán ra, chắc chắn nàng và những nữ tử kia đã có kế hoạch gì đó. Nàng chân thành nhiệt tình, còn những nữ tử đó lại sốt ruột muốn cứu người, hai phe này ở cùng một chỗ, người ta sao có thể yên tâm đây?
Nguyệt Nhi nuốt bánh xuống, gắp miếng măng xào bỏ vào miệng.
"Ừm, kế hoạch cũng ổn rồi."
"Kế hoạch gì?" Mày rậm nhướn cao, tốc độ múa bút vẫn đều đều, chữ viết như nước chảy mây trôi, liên tục xuất hiện.
"Cướp ngục." Nàng mặt mày rạng rỡ, hưng phấn tuyên bố.
Lúc này, bút lông chợt ngừng lại, Tần Bất Hoán chậm rãi ngẩng đầu, híp mắt nhìn Nguyệt Nhi.
"Đây là kết quả bọn ta đã thảo luận đó, thay vì chờ mấy vị quan hồ đồ kia định đoạt, chẳng bằng nhanh chóng cướp người, đưa về thôn." Nàng toét miệng cười, nháy đôi mắt to ngập nước.
"Chủ ý này không tệ chứ?" Nàng nhịn không được hỏi, muốn nghe ý kiến của hắn.
Tần Bất Hoán không để nàng thất vọng.
"Ngu dốt."
Đang ngồi trên bàn không ngừng khua đũa, nàng liền dừng lại, nhăn mày, nghi ngờ mình nghe lầm rồi.
"Ờ, ngươi nói là..."
"Ngu dốt." Hắn chẳng chút keo kiệt, nói thêm lần nữa.
Nguyệt Nhi phát ra một tiếng gầm giận dữ, ném đũa đi, nhảy tới trước mặt hắn, hai mắt sáng rực, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
"Ngươi có ý gì hả? Lại dám mắng ta ngu dốt!" Nàng chọc chọc ngực hắn, hận không thể chọc thủng mấy lỗ.
Tần Bất Hoán buông mắt hạ mi, thờ ơ liếc nàng một cái.
"Cướp ngục cứu người, sẽ kéo mọi người trong thôn xuống nước thành khâm phạm. Cho dù bọn họ có về thôn, không có lấy một công việc nào, vẫn lại buôn lậu muối mà thôi, chẳng được bao lâu, quan phủ sẽ lại bắt người."
Nàng cắn cắn môi, đầu ngón tay vẫn đặt trên ngực hắn, nhưng lại chẳng thể chọc nổi nữa.
Ai, tuy người này rất đáng ghét, nhưng lời nói lại rất có lý.
"Nhưng mà, chẳng lẽ bọn họ không nên cứu người à? Lúc trước Nam Lăng Vương đánh chiếm thành Hoán Sa, thành chủ bị bắt, không phải phu nhân đã đi cứu ngài ấy sao? Dân chúng khắp thiên hạ đều cơ ngợi phu nhân mà!" Nguyệt nhi chu môi, nhỏ giọng oán giận.
Cũng là cứu người, phu nhân Y Vũ có thể được mọi người trong thiên hạ nể phục, còn nàng chỉ nhận được một chữ 'ngu dốt' của hắn. Hắn không thể rộng lượng một chút, khen ngợi nàng cực kỳ dũng cảm hay gì đó à?
"Nam Lăng Vương là phản tặc, mọi người gặp là gϊếŧ. Còn hành động của các ngươi chính là đối nghịch với quan phủ." Tần Bất Hoán lạnh nhạt nói, lời nói sắc bén, phân tích rõ phải trái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nhi nhăn lại, vừa chán nản vừa thất vọng, ngón tay non mềm vô thức vẽ vòng tròn, không hề phát hiện mình đã làm nhăn áo của hắn.
"Chẳng lẽ ngươi đã có chủ ý?" Nàng ngẩng đầu, khát vọng nhìn hắn.
"Vì sao ta phải có chủ ý?" Tần Bất Hoán hỏi lại, ánh mắt lướt qua bàn tay trên ngực, không hề đẩy ra.
Truyện hay quá, ngọt với cảm động ghê luôn