“Hồn ma có cần ngủ không?” Tôi hỏi
“Không cần. Có điều cậu cũng có thể lấy ngủ làm sở thích.” Cô ấy nói.
Tôi chần chừ một lúc:
“Tớ muốn đi thăm vị hôn thê của mình.”
Cô ấy gật đầu:
“Đi đi, tớ ở đây đợi cậu.”
Tôi định mở miệng thì cô ấy lại nói:
“Đi bao lâu cũng được, đừng lo cho tớ.”
Tôi cảm kích:
“Vậy tớ đi đây.”
Tôi vẫy chào cô gái đang nằm ngắm trăng trên bờ đê, cưỡi lên ngọn gió Nam đang thổi về hướng quê nhà.
***
Cửa sổ của Tiểu Mi không đóng.
Đèn, vẫn đang sáng.
Tôi đứng trong bồn hoa trên ban công, nhìn phòng ngủ không có một bóng người.
Tiểu Mi ở đâu? Ở phòng khách sao?
Một con mèo con màu vàng bắt lấy ngón chân tôi, tôi cúi xuống vuốt râu nó:
“A Khổ, chủ nhân của mày đâu rồi?”
A Khổ kêu meo meo rồi nhảy vào trong bồn hoa.
Tôi nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, bây giờ đã là mười hai giờ rưỡi đêm.
Tôi ngồi ở mép cửa sổ gỗ chờ đợi.
Cánh cửa mở ra, Tiểu Mi cầm một cốc sữa nóng bước vào, đưa tay trái đóng cửa.
“Em vẫn đẹp như thế.” Tôi thở dài.
“Khuông Lang!”
Tiểu Mi nhìn về phía tôi, sữa nóng trong tay bị hắt ra ngoài, chiếc cốc rơi xuống vỡ thành từng mảnh.
Tôi giật mình, chẳng lẽ Tiểu Mi nhìn thấy được tôi?
Sống mũi Tiểu Mi cay cay, nước mắt long lanh chảy xuống, cô ấy đi đến cạnh tôi nói:
“Làm sao mà lại chạy lên ban công chơi thế này…”
Tôi thấy Tiểu Mi đi xuyên qua thân thể tôi, ôm con mèo nhỏ đang chơi đùa đi vào phòng ngủ, đặt nó lên trên chiếc giường ngổn ngang.
Thì ra là A Khổ.
Chú mèo con A Khổ này là chú mèo hoang mà năm ngoái tôi cùng Tiểu Mi nhặt về từ trên đường, đôi mắt nó nhìn rất đau khổ.
Tiểu Mi vuốt lưng A Khổ, nó nằm cuộn tròn trên giường với vẻ lười biếng, nhìn Tiểu Mi lật giở quyển sổ lưu bút tốt nghiệp thời cấp hai.
Tôi nhìn sữa và những mảnh vỡ của chiếc cốc vương vãi trên nền nhà, thở dài:
“Lúc trước em rất thích sạch sẽ, mỗi lần anh ngoáy mũi, em đều lấy ống sáo đánh anh.”
Bước xuống từ cửa sổ, tôi ngồi xổm bên mép giường.
Tiểu Mi lật quyển sổ lưu bút tốt nghiệp thời cấp hai, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống trên bức ảnh của tôi.
Tôi nhoài người về phía Tiểu Mi, ôm chặt lấy cô ấy.
“Không có em, thời cấp hai của anh coi như xong rồi.” Tôi hôn lên tai Tiểu Mi.
***
“Không phải cậu đi học trường truyền thống ở Đài Nam hay sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Tớ không thích những phương tiện giao thông.”
Tiểu Mi mặc đồng phục quê mùa của trường cấp hai Chương Hóa, vui vẻ thoải mái nói.
“Không thích mới lạ.”
Tư Yến mặt mày khó coi, nhéo tôi:
“Cậu hại Tiểu Mi phải xin ba cậu ấy để ở lại Chương Hóa, hại luôn cả tớ phải ở lại cấp hai Chương Hóa cùng Tiểu Mi, mỗi ngày phải leo lên núi Bagua(*) để đến trường!”
(*)
Núi Bagua: ngọn núi có tượng Phật nổi tiếng ở Chương Hóa, Đài Trung, Đài Loan.Tiểu Mi đỏ mặt, kéo Tư Yến chạy vào căn tin.
Có thể do cô ấy đã thấy mắt tôi đỏ lên, nên giữ lại một đống lời trêu đùa mà bỏ chạy.
Sau này tôi mới biết, tuy lúc đó Tiểu Mi không phải thích tôi như loại tình cảm nam nữ, nhưng cô ấy không yên tâm bỏ mặc người vừa mất đi cả bố lẫn mẹ như tôi, thế nên mới quyết định… Giúp mẹ chăm sóc tôi.
“Đây là cơm hộp của cậu.” Tiểu Mi cầm hộp cơm, đặt lên bàn tôi.
“Tớ có đặt cơm hộp ở trường rồi mà.” Tôi nói, nhưng vẫn cầm lấy hộp cơm của Tiểu Mi.
“Cái đó không có dinh dưỡng, tớ bảo mẹ tớ mỗi ngày làm thêm một hộp, cậu nhất định phải ăn hết, nếu không tớ không thèm để ý đến cậu nữa.” Tiểu Mi nói.
“Thật tốt quá, cậu có phải đã yêu tớ rồi không?” Tôi nói, rồi vội vàng mở hộp cơm ra, quả nhiên là thức ăn rất phong phú.
“Cơm hộp này là tớ cho cậu mượn, mỗi ngày 50 tệ, một năm là… 18.000 tệ, sau này lớn lên, cậu nhất định phải trả cho tớ.” Tiểu Mi nói, sắc mặt không thay đổi.
Tôi cười:
“Cậu không cảm thấy chúng ta rất có duyên với nhau sao? Cùng học chung lớp cả bốn năm Tiểu học, cấp hai lại cùng lớp, ông tơ bà nguyệt nhất định…”
Tôi vừa nói vừa kéo ghế đến ngồi trước mặt Tiểu Mi, đặt hộp cơm lên bàn cô ấy, mở ra cùng nhau ăn cơm trưa.
“Ông tơ bà nguyệt cái đầu cậu ấy!”
Tư Yến cầm cơm hộp, ngồi vào bên trái Tiểu Mi.
Tôi thầm thề rằng, nhất định để cho Nghĩa - Người bạn cùng lớp - Tán đổ Tư Yến, để bịt lại cái miệng của bà cô ăn nói toàn lời thừa thãi này.
Cuộc sống cấp hai có Tiểu Mi nên mỗi ngày tôi đều có cơm hộp ngon để ăn, thế nên tôi chắc chắn rằng, cô ấy là người vợ mà ông Trời đã ban cho tôi.
***
“Anh thật lòng rất yêu em.”
Tôi vuốt mái tóc đen nhánh của Tiểu Mi, tiếc nuối:
“Cám ơn cơm hộp của em.”
Tiểu Mi nhìn vào quyển sổ lưu bút tốt nghiệp, là bức ảnh tôi bưng hộp cơm cùng ăn với cô ấy, nước mắt Tiểu Mi lại rơi, tôi nhìn mà lòng thấy thật buồn.
***
“Darlie!”
Tôi quay đầu - Dao Thái Rau, thật không ngờ là người tôi vừa tạm biệt chưa bao lâu.
Dao Thái Rau vẻ mặt khó coi:
“Người con gái này là vị hôn thê của cậu?”
Rồi nhìn lại người con gái cùng nhóm - Vết Lốp Xe.
Lòng tôi chùng xuống:
“Các cậu muốn giúp Tiểu Mi buộc dây tơ hồng sao?”
Dao Thái Rau nghiến răng, nói với Vết Lốp Xe:
“Chúng ta bỏ qua người con gái này đi được không, lấy kéo tuyệt tình cắt sợi dây tơ hồng trước đó đã buộc vào người con trai đó đi, rồi tìm người con gái khác cho anh ta, ok?”
Vết Lốp Xe nhìn tôi, rồi lại nhìn Tiểu Mi, trong lòng mười mươi đã xuôi theo.
Vết Lốp Xe nói:
“Ừ, có điều tớ muốn nhắc bạn của cậu, người con gái này còn rất trẻ, cuối cùng rồi cũng phải gả đi thôi.”
Tôi nhìn vẻ hốc hác của Tiểu Mi, trong lòng đau buồn, gọi lớn:
“Chờ một lát!”
Dao Thái Rau vốn dĩ đang định kéo Vết Lốp Xe rời đi thì bị tôi gọi nên họ cũng dừng lại.
Tôi gọi bọn họ lại để làm gì?
Bản thân cảm thấy thật bi ai.
“Người con trai đó có tốt không?”
Tôi buồn rầu hỏi.
Dao Thái Rau im lặng không nói, Vết Lốp Xe lên tiếng:
“Hai mươi tám tuổi, tốt nghiệp Tiến sĩ Đại học Quốc gia Đài Loan, là một người đàn ông tốt, chăm chỉ học hành.”
Tôi nắm chặt tay Tiểu Mi, suy nghĩ rơi vào miền kí ức xa xôi.
Tôi nhìn ngón tay Tiểu Mi.
Ngón tay vốn dĩ sẽ đeo lên chiếc nhẫn mà tôi tặng.
“Xin hãy giao người con gái này cho anh ta, cảm ơn.”
Tôi chầm chậm nói và buông tay Tiểu Mi ra.
Dao Thái Rau buồn rơi nước mắt, lấy chiếc hộp đen từ trong người ra:
“Cậu có cần tự tay mình buộc lên cho cô ấy không?”
Tôi khóc.
Tôi phải tự tay mình mang người con gái tôi yêu nhất giao cho người con trai nhận được lời chúc phúc của Nguyệt Lão sao?
Tôi lắc đầu.
Vết Lốp Xe thở dài, nhận lấy dây tơ hồng, cẩn thận buộc vào ngón tay Tiểu Mi.
“Tiểu Mi, tạm biệt.”
Tôi khóc nghẹn ngào.
Có lẽ do tâm linh tương thông, Tiểu Mi cũng đột nhiên khóc sướt mướt.
Tôi xông thẳng ra ngoài cửa sổ, theo ngọn gió Nam bi thương rời đi, rồi ngửa mặt lên bầu trời mà gào khóc.
Trong khoảnh khắc đó, mười mấy con chó sủa ầm ĩ ở trên đường, để lại một sợi dây tơ hồng cô đơn.
Và còn một người cô đơn nữa là tôi.