Chương 7: Yêu quái xuất ẩn
Cỏ cây trên núi dập dìu trong gió đêm, phát ra những âm thanh xào xạc. Tán cây giống như đang nhe nanh múa vuốt, chực chờ lôi kéo nạn nhân xấu số vào trong. Đằng xa còn có tiếng gầm của dã thú không dứt bên tai.
Hồng Loan càng lúc càng sợ, tiến lên dùng hết sức bình sinh đạp vào nam tử đang hôn mê bất tỉnh. Nhưng do gã bị trúng khói độc của quỷ trùng, cho nên mặc kệ Hồng Loan đá, đánh thế nào cũng không tỉnh lại.
Hồng Loan bó tay, đành phải xuất ra một luồng tiên khí, dẫn vào người gã. Chốc sau, gã chầm chậm mở mắt, sau khi nghe hết mọi chuyện vừa xảy ra còn muốn lập tức xuống núi đi tìm Triệu Hiền.
“Y là ân nhân cứu mạng của ta. Bây giờ y gặp nạn, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Nhưng bên dưới nhiều trùng tử lắm…” Hồng Loan cứu tỉnh gã cũng chỉ vì ở trên núi một mình thì cô thực sợ. Nay gã muốn rời đi bỏ cô đứng trơ trọi, trời ơi, nghĩ tới liền muốn khóc tiếp!
Nam tử không rỗi để phân trần, gã bật dậy rồi vội vàng xuống núi. Hồng Loan nhìn bốn phía núi rừng tối đen như mực, chỉ còn cách cắn răng đi theo sau.
Xuống lưng chừng dốc, bọn họ thấy Triệu Hiền cố gắng cõng hai người trên lưng, đến sườn núi thì lại bỏ xuống, tiếp tục đi cõng những người còn lại. Hiển nhiên thôn dân lâm vào hôn mê, có kêu cũng không dậy nên trước mắt y cứ cõng bọn họ đến nơi an toàn.
Mẫu thân Triệu Hiền cũng sớm tỉnh lại. Bà đang coi sóc những thôn dân, và Triệu Hiền thì đã sớm xuống núi. Y mập mạp như vậy, hơn nữa còn khuân khuân vác vác liên tục khiến y hít thở không thông. Tiết trời giá lạnh, đầu và mặt y đều đẫm mồ hôi.
Hồng Loan bỗng nhiên đâm ra hổ thẹn. Triệu Hiền vốn chỉ là một phàm nhân mà còn dám nhảy vào dầu sôi lửa bỏng; ngược lại cô thân là thần tiên nhưng vừa nhát gan, vừa ngại phiền. Nghĩ thế, Hồng Loan chợt cảm thấy vững vàng hơn, cho nên quyết định cùng bọn họ đi vào thôn.
Bấy giờ đám trùng tử trong suốt đã hút đủ máu người nên hình thể chúng chuyển thành màu đỏ thẫm. Chúng bò nhanh trên mặt đất, hướng tới giếng nước duy nhất trong thôn.
Nam tử kia nói với Triệu Hiền: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc, chỉ có gϊếŧ sạch đám trùng tử này mới có thể cứu được thôn dân.”
Hai người liền đi nhặt gậy gộc đánh trùng tử, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Hồng Loan né khỏi chỗ nhầy nhụa kia, chỉ nhìn chằm chằm về miệng giếng đằng trước. Lời nói của nam tử áo xanh như lởn vởn trong đầu cô — diệt cỏ phải diệt tận gốc. Mà hiển nhiên đám quỷ trùng này chỉ là đồng lõa, kẻ cầm đầu thực sự vốn đang ẩn mình trong đáy giếng đen ngòm.
Hồng Loan vung tay kết thành những luồng tiên lực màu đỏ, cô bắn về phía miệng giếng nhằm trấn giữ và gây thêm áp lực vào lòng giếng. Bỗng nhiên nước trong giếng dần dần cuộn trào, Hồng Loan cũng nghe thấy từng đợt gào thét phẫn nộ vang vọng từ chốn thẳm sâu. Đám quỷ trùng càng không bò loạn nữa, ngược lại run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, tựa như đang rất sợ sệt điều gì.
Trùng tử không bò đi, Triệu Hiền càng điên cuồng đập chúng. Ấy vậy nam tử áo xanh kia tinh ý hơn, gã dừng tay lại, liếc chừng giếng đen, sau đó quay sang nhìn Hồng bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Trán cô ướt đẫm mồ hôi, bởi việc duy trì một lượng tiên lực cường hãn khiến cô có phần kiệt sức. Tuy nhiên Hồng Loan không muốn thu tay, vẫn liều mạng như cũ tạo áp lực lên giếng.
Lát sau, dòng nước cuồn cuộn trỗi dậy, tràn ra mặt đất, rửa trôi đi xác của trùng tử lẫn máu tanh.
Nước càng lúc càng chảy mãnh liệt, tựa hồ đã ngập đến mắt cá chân. Tiếp theo, một con quái vật đỏ lòm bò ra từ giếng nước. Nó có bốn chân, trên lưng vô số xúc tua màu đỏ dài ngoằn đang cuốn khúc ở không trung. Ánh mắt của nó giống như ánh mắt của loài người. Một đôi mắt lạnh lẽo, u tối làm Hồng Loan cảm thấy bủn rủn không thôi.
Nó bò trên mặt đất, xúc tua trên người duỗi thẳng, lập tức hòa vào cơ thể quỷ trùng. Máu tươi theo xúc tua chảy vào người nó, khiến thân thể nó càng thêm đỏ rực. Vô số xúc tua cật lực hấp thụ máu từ đám trùng tử ngoan ngoãn nằm rạp kia.
Vốn thấy trùng tử đã sợ trối chết, giờ đào ra thêm một con quái vật kinh hãi như vậy khiến Hồng Loan càng thêm hoảng hơn; mà nó thì đang nhảy bật lên ba thước, lao tới chỗ mọi người.
Nam tử kia liền rút một thanh nhuyễn kiếm bên hông, liên tục vung tay chém rụng mấy chục sợi xúc tua của nó. Quái vật bị nhận đòn đau liền phát ra những tiếng gầm ghê rợn. Nó vòng khỏi chỗ nam tử, lập tức có ý định tấn công vào tiểu cô nương mặt xanh như tàu lá chuối đứng ở cạnh bên.
Hồng Loan cũng hiểu được dây tơ hồng của mình rốt cuộc là do nó nuốt. Hiển nhiên nó biết cô là thiên tiên nên muốn hút cạn tiên lực từ cô. Hồng Loan toan bỏ chạy, nhưng đầu gối đã sớm nhũn ra. Cô muốn dùng tiên lực để chống trả, nhưng sợ quá lại quên sạch cách thi triển, bấy giờ chỉ biết gào và thét =.=
Đám trùng tử phấn khích bò về phía Hồng Loan, nam tử kia cùng Triệu Hiền muốn xông lên giải cứu cũng không thành. Cơ bản họ chỉ là người trần mắt thịt, làm sao có thể chiến đấu với yêu ma. Rồi họ bị mấy sợi xúc tua nhầy nhụa điên cuồng quấn lấy ném sang chỗ khác.
Hồng Loan bị dọa đứng như trời trồng, ngay cả thét lên cũng không còn hơi sức nữa. Cô cạn lời nhìn nó, nửa ngày sau mới lắp bắp nói ra: “Ta… ta là thượng tiên tinh quân Hồng Loan. Ta… là thần tiên, ngươi là yêu quái… nếu dám gây sự với ta, sư phó ta đến… nhất định sẽ phanh thây ngươi thành vạn đoạn!”
Hồng Loan sợ tới mức đem lời nói thuở nhỏ của Thanh Loan lặp lại không sót một chữ. Đáng tiếc quái vật kia còn chưa tu luyện thành tinh, nó nào nghe hiểu điều gì! Nó chỉ biết tiên lực của cô đang hấp dẫn nó, và nó muốn hút cho cạn sạch.
Những chiếc tua dài đỏ sẫm hướng về phía thắt lưng Hồng Loan cuộn lấy, nháy mắt đã giữ chặt cô. Cô cảm thấy bả vai mình thật đau, thật lạnh, hiển nhiên là xúc tua của nó đã đâm vào thịt cô. Tiên lực hòa lẫn máu tươi dần dần bị rút đi khiến Hồng Loan sức tàn lực kiệt. Rồi cô ngã gục trên đất, mơ hồ nhỏ giọng nỉ non: “Sư phụ mau cứu đồ nhi… sư phụ…”
Sau đó, Hồng Loan đã thấy cơ thể mình không còn đau, xúc tua lạnh như băng cũng dần dần tan biến. Chẳng lẽ… Hồng Loan gắng gượng ngẩng đầu, trước mắt cô chính là dung nhan của vị sư phụ tuấn mỹ phi phàm, phong hoa tuyệt đại. Nguyệt Phong sư phụ, cuối cùng ngài cũng tới rồi sao? Hồng Loan khó tin dụi dụi mắt, còn Nguyệt Phong thì nhìn cô bằng đôi con ngươi đầy bất đắc dĩ.
Hồng Loan dùng hết sức bình sinh bổ nhào vào lòng sư phụ, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, gào khóc từng hồi: “Sư phụ… ngài nghe ta kêu cứu thật sao? Sư phụ, nếu ngài đến trễ một bước, chỉ sợ cả đời này không còn gặp lại ta…”