Tại thành phố A, Bắc Khuyết Giáp.
Tháng tư mưa dầm kéo dài, liên tiếp nửa tháng cũng chưa thấy trời nắng.
"Cậu nói xem, cuối tuần không nghỉ ngơi còn đi thăm nhà cái gì? Cậu định bao dung cho đám trẻ đó tới bao giờ!"
Vừa bước xuống xe, Châu Thư một bên vai kẹp điện thoại, một bên khom lưng kéo ống quần ướt lên, để lộ bắp chân trắng ngần.
Cạnh trạm xe buýt là khu nhà giàu nổi tiếng của thành phố A. Nơi này vừa mới được xây dựng, tuy chưa có nhiều dân cư sinh sống nhưng giá nhà lại rất cao, nhìn kỹ có thể thấy mấy chiếc ô tô đỗ bên đường trị giá bằng một tòa nhà ở thủ đô.
Trời mưa càng lúc càng to, nước đọng ào ào chảy xuống cống thoát nước. Châu Thư vuốt lại mái tóc dính trên má, chuyển điện thoại sang vai bên kia, đứng thẳng người cầm ô đi về phía tiểu khu, bất lực nói: “Sao tớ dám không đến? Học sinh lớp tớ đáng giá gấp mấy trăm lần đấy cậu biết không."
Thật sự là như vậy. Chỉ sáu tháng sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Châu Thư được giảng viên hướng dẫn giới thiệu cho một công việc phù hợp với chuyên ngành cô theo học (ngôn ngữ và văn học Trung Quốc), là giáo viên Ngữ văn ở trường tiểu học Bạch Lộ, kiêm luôn chủ nhiệm lớp, mức lương có thể nói, vô cùng hấp dẫn.
Đến rồi mới biết, ngôi trường này nằm cạnh khu nhà giàu, học sinh trong lớp đa số đều xuất thân từ những gia đình giàu có hoặc quyền quý.
Lúc đầu, Chúc Phi Nhi nhìn Châu Thư làm công việc mức lương cao gấp ba lần mình liền muốn nhảy qua, tuy nhiên, cô đã từ bỏ sau khi phát hiện ra các đồng nghiệp của Châu Thư không chỉ có trình độ học vấn cao mà còn thông thạo nhiều ngôn ngữ khác. Chưa kể, học sinh trong lớp thường xuyên có mâu thuẫn, mắng cũng mắng không được, đương nhiên đánh lại càng không, cho nên để quản được đám trẻ này rất đau đầu.
Đây là chuyến thăm nhà lần thứ sáu của Châu Thư kể từ khi nhậm chức. Lần này, một học sinh tên Lục Bạch đã đánh nhau với bạn cùng lớp, sau đó hờn dỗi không chịu đến trường dù có dỗ thế nào đi nữa.
“Vậy cậu định,” Chu Phi Nhi nói, “Hôm nay cho tớ leo cây nữa à?”
“Tớ xin lỗi, ngày mai tớ sẽ đi với cậu.”
Chúc Phi Nhi là bạn cùng phòng thời đại học của Châu Thư, cũng là bạn cùng phòng thuê chung hiện tại, lúc trước làm gái ngoan chán rồi, hai ngày nay nói cái gì cũng muốn kéo Châu Thư đến quán bar mở mang kiến thức, nhưng hết lần này tới lần khác lại không đi được.
“Lớp cậu chủ nhiệm cũng tệ quá cơ, cậu biết đây là lần thứ mấy cậu làm việc này rồi không.” Chúc Phi Nhi không khỏi phàn nàn.
"Aizza, hết cách rồi, nguồn sống duy nhất của tớ ở đây. Chỉ là hôm nay không thể cùng cậu đi bar, đừng giận tớ."
"Được rồi, vậy ngày mai cậu phải đi cùng tớ." Chúc Phi Nhi hét lên trong điện thoại.
“Ừm, ừm, biết rồi.” Châu Thư miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, cô liếc nhìn điện thoại thấy tin nhắn gửi tới cách đây vài phút của mẹ Lục Bạch.
[Cô Châu, vất vả cho cô rồi, tôi thực sự không thể đi được, vốn nên phái xe đến đón cô, nhưng tài xế tạm thời bị ốm.]
[Chắc cô đã đến cổng tiểu khu rồi nhỉ? Cô đợi một chút, tôi đã nhờ chú của Lục Bạch đến đón cô rồi.】
Loại tình huống này trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra, Châu Thư quen thuộc trả lời: [Được.]
Sau đó cô nhìn về phía lối vào tiểu khu, quả nhiên có một người đàn ông mặc vest, đi giày da đứng cách xa cổng lớn, tay cầm một chiếc ô màu đen, không thấy rõ mặt.
Thân hình cao lớn có vài phần quen mắt. Châu Thư sửng sốt một lát, sau đó cất điện thoại đi tới.
Mưa dần dần tạnh, bầu trời dường như sáng hơn. Châu Thư băng qua đường, đi tới bậc thềm trước cửa tiểu khu, dần dần thấy rõ bộ dáng của người đàn ông.
Người đàn ông đứng cạnh phòng bảo vệ của khu dân cư, tiếng mưa rơi nhỏ vụn, anh ta mặc một bộ vest đen chỉn chu, cả người giống như giọt mực đen hòa vào một bức tranh thủy mặc.
Chiếc ô đen che khuất một phần khuôn mặt, Châu Thư chỉ có thể nhìn thấy những ngón tay của người đàn ông đang nắm lấy cán ô, khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài. Trái tim cô bỗng nhiên khựng lại. Có vẻ như anh ấy đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Một giọng nói mơ hồ và từ tốn vang lên từ tiếng mưa.
"Không rảnh, không đi." Thái độ trước sau như một, vừa thờ ơ vừa ôn nhu.
Không biết bên kia điện thoại đã nói gì, chỉ thấy người đàn ông khẽ cười một tiếng, sau đó dường như nhận ra có người đến, hắn nâng cán ô lên, để lộ khung xương hàm sắc bén cùng đôi môi mỏng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Châu Thư.
Giống như bảy năm trước, là anh ấy.
"Ý tôi là, tôi đã khoe khoang về cậu lên chín tầng mây rồi, bây giờ cậu nói không đi?! Ngải Lâm sẽ nghĩ tôi như thế nào đây? Viễn ca!"
Người gọi tới là Triệu Thiên Vũ, bạn nối khố của Lục Trí Viễn. Hai người bọn họ đã là bạn từ hồi mẫu giáo, có điều từ khi lên trung học thì không được học cùng lớp nữa. Lục Trí Viễn sau khi tốt nghiệp đại học đã tiếp quản công ty của gia đình, còn Triệu Thiên Vũ thì trở thành cố vấn tài chính cho công ty Lục gia. Mấy ngày trước, Triệu Thiên Vũ phải lòng cô chủ quán bar, chính là Ngải Lâm vừa nhắc đến, mê đến nỗi bất kể nói thế nào cũng đều kéo mọi người đi theo để cùng chống đỡ tình cảnh, tăng tỉ lệ thành công tán tỉnh người đẹp.
"Tôi đã nói với mọi người là tôi có vài người bạn rất ngầu, đặc biệt là Trí Viễn cậu, người gì vừa đẹp trai lại vừa là ông chủ đứng sau Coin. Họ đều nói muốn gặp cậu cho bằng được. Cậu đi đi, xem như cứu tôi một mạng."
Lúc này, trong tiếng mưa rơi truyền đến bước chân dồn dập. Lục Trí Viễn giương mắt nhìn, người đến trẻ hơn so với tưởng tượng của anh, nước da rất trắng, mấy lọn tóc đen tuyền bị mưa ướt dính vào hai gò má hồng hào, đôi mắt nâu nhàn nhạt ươn ướt, nhìn qua không hiểu sao trông có phần đáng thương.
Trong không khí truyền đến hương trà đắng thoang thoảng, trong nháy mắt người đàn ông trở nên thất thần, ánh mắt vô thức rơi trên khuôn mặt cô, một ánh nhìn sâu thẳm.
"Này, này, Viễn ca, người đâu mất rồi? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy." Trong điện thoại lại truyền đến âm thanh của Triệu Thiên Vũ, cậu ta đang không ngừng la hét ồn ào.
Lục Trí Viễn thu hồi tầm mắt nhìn sang hướng khác, đầu ngón tay ấn vào giữa hàng lông mày, nghiêm túc nói: “Có việc rồi, hôm khác nói.”
Dứt lời, Châu Thư trơ mắt nhìn Lục Trí Viễn cúp máy, nhét điện thoại vào túi quần, sau đó thuận thế vươn tay về phía cô.
"Là cô Châu sao? Xin chào, tôi là chú của Lục Bạch." Giọng nói ôn hòa sau nhiều năm lại trở nên trầm tĩnh hơn, khác hẳn với giọng thiếu niên trong trí nhớ của cô.
Châu Thư nhìn bàn tay to vươn ra trước mặt, không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Lục Trí Viễn.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, lịch sự nhưng cũng rất xa lạ và xa cách. Trái tim Châu Thư như thắt lại, hình như là anh không nhớ cô. Nhưng đó cũng là chuyện bình thường, suy cho cùng, cô chỉ là một người qua đường không có gì nổi bật xuất hiện trong thời niên thiếu của anh mà thôi.
Mưa dần dần nặng hạt, trong tầng mây dày vang lên vài tiếng sấm rền, ánh sáng mờ dần. Những hạt mưa cứ liên tiếp rơi xuống từng chuỗi tạo thành vũng nước trên mặt đất.
Châu Thư hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, cô giả vờ như không có chuyện gì, đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay Trí Viễn.
Giống như chuồn chuồn chạm nước, ánh mắt nam nhân càng trở nên sâu thẳm, như có thứ gì đó đang cào xé trái tim anh, không nhẹ cũng không nặng, khiến anh cảm thấy có chút khó chịu.
“Xin chào!” cô nói.
Trước khi đến đây, Châu Thư có xem qua học bạ, mới biết được, mẹ của Lục Bạch là mẹ đơn thân, còn Lục Bạch là theo họ mẹ. Chỉ không ngờ, Lục Trí Viễn lại là chú của Lục Bạch.
Tiểu khu rất lớn, hai người vừa đi vừa thỉnh thoảng trò chuyện, người này nối tiếp người kia, Lục Trí Viễn rất biết cách làm cho bầu không khí bớt ngượng ngùng.
"Vất vả cho cô Châu tự thân đến đây rồi. Không may hôm nay cả tài xế và dì giúp việc ở nhà đều xin nghỉ."
Vừa bước vào cửa, Lục Trí Viễn cúi xuống lấy ra một đôi dép nữ từ tủ giày bên cạnh, đặt trước chân Châu Thư, rồi cởϊ áσ khoác bước vào nhà. Chiều cao vượt trội khi vào trong phòng càng khiến người ta cảm thấy áp bách.
Châu Thư không khỏi đỏ mặt, cúi đầu giả vờ bình tĩnh, xỏ giày vào, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Nhà của học sinh ở trên tầng cao nhất, là một căn hộ rất lớn. Nhìn từ cửa ra vào, có thể thấy phòng khách cực kỳ rộng rãi và sáng sủa.
Lục Trí Viễn từ trong phòng tắm lấy ra một chiếc khăn đưa cho Châu Thư rồi mời cô ngồi xuống, sau đó lên lầu gọi Lục Bạch.
Cầu thang đi lên trong phòng khách được thiết kế hình vòng cung cực kỳ sang trọng, cậu nhóc Lục Bạch dường như nghe thấy tiếng gọi, trong tay ôm gấu bông nhỏ xuất hiện ở đầu cầu thang, rụt rè đi xuống, khi nhìn thấy Châu Thư liền nhỏ giọng lễ phép: "Con chào cô."
Châu Thư vội vàng lấy lại tinh thần, mỉm cười gật đầu đáp lại: “Lục Bạch tuần này có chăm chỉ học tập không?”
“Con…Con…” Bạn học nhỏ núp sau con gấu bông, ấp úng nửa ngày không thể giải thích rõ ràng. Nhìn thấy Lục Bạch như vậy, Châu Thư còn có gì không hiểu sao, cô thở dài động viên: "Vậy, tiểu Lục Bạch, sau này phải học tập chăm chỉ với cô đấy, biết chưa?"
Cậu nhóc nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, vui vẻ ra mặt: “Vâng ạ!”
Nói xong, Châu Thư bước lên cầu thang, đi đến bên cạnh Lục Bạch. Cô đang định dạy cho tiểu hài nhi học bổ túc, suy nghĩ một lát, rồi quay đầu nhìn lại.
Trên ghế sô pha, Lục Trí Viễn đã cởϊ áσ khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn bạc, cơ bắp rắn chắc mập mờ như ẩn như hiện. Anh đang ôm một cái laptop, có vẻ như đang làm việc, dường như cảm nhận được có người đang nhìn, Lục Trí Viễn ngẩng đầu nhìn về phía Châu Thư.
"?" Ánh mắt giống như đang hỏi cô.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Châu Thư vẫn không khỏi có chút khẩn trương.
"Lục tiên sinh, tôi đưa Lục Bạch vào phòng để hướng dẫn bài tập hôm nay. Lát nữa nếu tiện, tôi có thể hỏi anh một vài vấn đề được không?"
Ánh mắt người đàn ông đảo qua đảo lại trên mặt Châu Thư, ngay khi cô sắp không nhịn được nữa, anh mới mỉm cười và gật đầu: “Được.”
Mục đích chính của chuyến thăm lần này, chủ yếu là giao bài tập về nhà tuần này cho Lục Bạch, đồng thời giúp cậu bé phụ đạo kiến thức còn thiếu trước đó.
Lục Bạch là một đứa trẻ rất nghe lời, Châu Thư không bao lâu đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay. Sau khi làm xong bài tập về nhà, Lục Bạch có chút tinh nghịch đang chơi xếp hình, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đi tới trước mặt Châu Thư và nói: “Cô ơi, có phải cô sợ tiểu thúc không?”
Châu Thư nghe được lời này giật nảy mình, biểu tình trên mặt thiếu chút nữa căng thẳng, thầm nghĩ, mình rõ ràng đến vậy sao?
Nhưng ngoài miệng lại nói hươu nói vượn: "Làm sao có thể? Người lớn sẽ không sợ người lớn."
Lục Bạch nghe xong có vẻ hơi thất vọng: "A, con còn tưởng cô cũng sợ tiểu thúc. Bởi vì Lục cũng sợ tiểu thúc."
..........................
Sau khi xong việc cũng đã gần sáu giờ chiều. Ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, bầu trời xám xịt như màn đêm sắp buông xuống. Châu Thư đi xuống lầu, không thấy bóng dáng của Lục Trí Viễn trong phòng khách. Cô bước đến bên cửa sổ, qua khung cửa sổ cao lớn từ trần đến sàn, có thể thấy rõ toàn bộ khung cảnh thành phố bị bao phủ bởi những đám mây đen.
Châu Thư nhất thời thả lỏng, không nhịn được mà duỗi lưng, miệng lẩm bẩm vài câu: “Ây da, mệt quá đi.”
Vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười. Châu Thư quay lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông ngồi trong bóng tối phía sau, ánh sáng chiếu xuống, chia thành hai nửa, nửa sáng nửa tối.
"Cô Châu," Lục Trí Viễn nhìn về phía cô, cười nửa miệng nói: "Cảm ơn cô đã vất vả."
Châu Thư liền đỏ mặt.