Chương 2

Lần đầu tiên cô gặp Lục Trí Viễn là vào kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh trung học.

Ngày hôm đó trời đột nhiên mưa lớn, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, trong nháy mắt liền bao trùm cả thành phố.

Châu Thư vừa nhận được tiền sinh hoạt từ cha, không hề phòng bị gì, người ướt sũng từ trên xuống dưới. Chiếc áo phông trắng của thiếu nữ gần như trở nên trong suốt, dán sát vào da thịt, Châu Thư đành phải chật vật dùng hai cánh tay gầy guộc ôm trước ngực, như một con cún đáng thương. Cô dầm mưa, cố gắng chạy vào một cửa hàng tiện lợi ven đường để tạm trú chờ cơn mưa đi qua.

Sau đó, từ trong quán cà phê Internet đối diện cổng vào của một khu dân cư cao cấp, có mấy thanh thiếu niên lao ra, chen chúc vào trong cửa hàng tiện lợi vốn bé nhỏ, mua thuốc lá, mua rượu, mua đồ ăn nhẹ.

"Không phải chứ Trí Viễn, cậu lại mua kẹo à? Còn là kẹo trái cây vị dâu?"

"Nhìn xem, kia có phải là nam thần học bá của trường trung học số 1 Minh Thành không?"

Đám thiếu niên xung quanh túm tụm bàn tán không khỏi khiến cho người khác cảm thấy khó chịu. Nam sinh với diện mạo tuấn tú chỉ miễn cưỡng thoáng nhìn một phát cũng khiến người nọ vừa nói liền lập tức im lặng.

Vóc dáng cao lớn đứng trong cửa hàng tiện lợi nhỏ và cũ kỹ có chút chật chội, từ chỗ quầy thu ngân lấy ra một hộp kẹo bạc hà hương dâu màu hồng nhạt đặt trên bàn, sau đó cúi người xoắn ống quần lên, những hạt mưa thấm ướt vào quần áo từng giọt từng giọt nhỏ xuống đôi giày thể thao phiên bản giới hạn.

Châu Thư trốn trong góc phía sau kệ hàng, ánh mắt chậm rãi nhìn từ thân hình cao lớn của nam thần đến đầu ngón tay đang cầm hộp kẹo của hắn.

Đột nhiên từ đâu một đám thanh niên đi đến, phát hiện Châu Thư đang trốn trong góc.

"Này, ở đây có một em gái." Đám nam sinh liền trở nên ầm ĩ, thậm chí còn có người huýt sáo, trêu chọc Châu Thư với ý đồ xấu.

Châu Thư bị dọa đến nỗi mặt không còn chút huyết sắc, ngón tay gầy guộc trắng nõn nắm chặt chiếc ô vừa lấy trên kệ hàng, che trước ngực.

"Em gái, em ướt hết rồi. Anh có áo khoác, gọi một tiếng ‘anh’ đi, liền cho em mượn."

Mắt thấy bọn họ càng nói càng quá đáng, Châu Thư vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt gần như rơi xuống.

Đột nhiên, một hộp kẹo màu hồng từ phía sau bay đến đập mạnh vào đầu người nọ.

"Con mẹ nó, là đứa nào?" Nam sinh tức giận quay lại, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đến đáng sợ, đôi môi mỏng thốt ra ba chữ: "Bố mày đấy!"

Ngay khoảnh khắc đó, một tia sáng tình cờ đâm xuyên qua tầng mây xám xịt trên bầu trời, chiếu thẳng về phía thiếu niên đẹp trai, cả người tràn đầy khí chất, mái tóc đen mượt lấm lem vài giọt nước, đôi mắt đen láy sáng ngời như một tia sáng chiếu vào trái tim Châu Thư.

Thời gian quay trở lại hiện tại. Người đàn ông ngồi trước mặt cô, vẫn đôi mắt đen láy sáng ngời ấy đang nhìn chằm chằm vào Châu Thư.

Gần như trong nháy mắt, Châu Thư còn tưởng rằng Lục Trí Viễn sẽ nhận ra mình. Nhưng ngay lập tức trong lòng liền phủ nhận suy đoán này, ‘Sao có thể chứ! Anh ta vào ngày tốt nghiệp trung học năm ba còn chẳng biết mình là ai.’

Đã gần tám năm trôi qua, nhưng bây giờ cứ mỗi lần nhớ tới chuyện này, Châu Thư vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ, bản thân nên biết tự lượng sức mình, trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình.

“Vừa rồi tôi đã nói chuyện với Lục Bạch, bạn nhỏ tuy rằng phạm sai lầm, nhưng thái độ biết lỗi rất trung thực. Tôi muốn nhờ Lục tiên sinh chuyển lời cho mẹ của Lục Bạch dù công việc bận rộn đến đâu thì cũng nên để mắt tới cậu bé nhiều hơn, bởi vì bây giờ là giai đoạn rất quan trọng đối với sự trưởng thành của đứa trẻ.”

Châu Thư âm thầm nắm chặt tay, giả vờ bình tĩnh, một hơi nói ra một câu dài, giọng nói run rẩy càng về sau cũng dần dần ổn định lại. Đôi mắt màu hổ phách của cô khi nói chuyện nhìn thẳng vào Lục Trí Viễn, giọng điệu thẳng thắn, như thể thực sự bình tĩnh.

"Ngoài ra, tôi hy vọng từ tuần sau các bậc phụ huynh có thể đích thân đưa con mình đến trường nếu có thời gian."

Châu Thư cố gắng hết sức để nói chuyện bằng một giọng điệu bình thường, sau đó giương mắt nhìn nam nhân đôi mắt đen nhánh không chớp mắt nhìn về phía cô trong giây lát, tựa hồ đang cực kỳ nghiêm túc nghe cô nói chuyện.

Chờ cô nói xong, Lục Trí Viễn liền gật đầu đồng ý, cười nói: “Được, tôi sẽ chuyển lời cho mẹ của Lục Bạch.” Nói xong, anh ta đứng dậy: “Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về." Dáng vẻ lịch sự và xa cách như vậy càng có lẽ là anh không nhận ra cô.

Châu Thư ngượng ngùng, lập tức xua tay, bỏ lại một câu: "Không cần đâu." rồi vội vàng chạy trốn, xoay người đi thẳng ra cửa.

Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, Lục Trí Viễn không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng người phụ nữ chạy đi, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Bên này Châu Thư vừa xuống lầu thì hiệu trưởng gọi tới, Châu Thư vừa đi vừa nghe điện thoại. Trời mới đổ mưa nên xung quanh tiểu khu không có nhiều người, nhưng ngược lại có rất nhiều ô tô sang trọng đỗ bên đường. Châu Thư không rành về mảng này, cô chỉ biết mỗi chiếc Porsches mà Chúc Phi Nhi hay nhắc đến.

"Thế nào rồi cô giáo Châu? Sức khỏe của học sinh Lục Bạch không có gì đáng ngại chứ?"

Châu Thư vừa chạy xuống lầu, dư quang trên mặt còn chưa tiêu tán, cô nhẹ nhàng ấn ngón tay cái lên ngực, ép buộc chính mình lấy lại tinh thần.

Có lẽ là do học sinh trong lớp không dễ chọc vào, đặc biệt là Lục Bạch, gia thế không hề đơn giản, lãnh đạo nhà trường đều rất lo lắng, không riêng gì Châu Thư, một giáo viên mới nhậm chức. Tuy ngọn nguồn chuyện này vốn là mâu thuẫn giữa trẻ con nhưng nói không chừng chỉ sợ hai gia đình làm lớn chuyện khiến nhà trường phải chịu thiệt thòi.

Châu Thư trong lòng hiểu rõ, vội giải thích: “Tinh thần của Lục Bạch đã tốt hơn nhiều rồi, vùng da bầm tím trên tay đã lành. Cậu bé nói rằng không muốn đến trường chỉ vì sợ các bạn cùng lớp không thích mình nữa, cho nên tôi đã dỗ dành, ít nhiều cũng làm nguôi ngoai suy nghĩ của Lục Bạch. Trẻ con đôi khi đơn giản hơn người lớn rất nhiều.”

Hiệu trưởng đầu bên kia vừa nghe không có vấn đề gì lớn, cũng yên tâm, ông lão mở nắp bình nước giữ nhiệt, nhấp một ngụm rồi nói: “Vất vả cho cô rồi, mấy ngày nay vì chuyện này mà chạy tới chạy lui, lần này, nhà trường có lời khen ngợi cô!”.

Châu Thư nghe vậy đáp qua loa vài câu rồi cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ rồi nên cô không có ý định đợi xe buýt, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, liền dứt khoát bắt taxi về trọ.

Xe taxi rất nhanh đã đến, Châu Thư lên xe, báo địa điểm: “Ngã tư ven hồ.”

Vừa mới ngồi vào, điện thoại trong tay cô rung lên mấy lần, lấy ra nhìn thì mới thấy đó là Chúc Phi Nhi.

[Phi Nhi không biết bay: Châu Thư, Châu Thư, cậu xong việc chưa? ]

[Phi Nhi không biết bay: Khi nào về có thể mua giúp tớ ít bánh kếp và trái cây được không? Loại có dải cay! Mấy thứ khác cậu mua giống như trước là được.】

Chúc Phi Nhi là bạn cùng phòng của Châu Thư từ hồi đại học, Châu Thư cũng thường xuyên giúp cô ấy mua đồ ăn về. Sau khi tốt nghiệp đại học, bố mẹ Chúc Phi Nhi đều muốn cô ấy quay về nhà, nhưng cô sống chết muốn thuê chung trọ với Châu Thư để được tự do. Hai người vì thường xuyên qua lại nên liền tiếp tục trở thành bạn cùng phòng, Châu Thư đương nhiên biết cô nói ‘mua giống như trước’ là chỉ cái gì...Châu Thư đáp: [Được.]

Đối phương lập tức trả lời: [Cám ơn bảo bối.] Sau đó hỏi thêm: [Cậu về bằng taxi à?]

[Ừ, tớ vừa lên xe]

[Ok, tớ tắm xong rồi, đang đợi cậu trên giường! Sớm về nhé bảo bối!]

[Được rồi.]

Gửi tin xong, Châu Thư ngập ngừng nhìn giao diện trò chuyện, ngón tay cử động, gõ tiếp một dòng chữ [Hôm nay tớ gặp Lục Trí Viễn.]

Ngoài cửa xe ánh sáng lung linh xoẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhân. Châu Thư suy nghĩ một lát cuối cùng quyết định không nói cho Chúc Phi Nhi biết chuyện xảy ra hôm nay, ấn nút xóa từng chữ.

Nghĩ đến dáng vẻ lịch sự và xa cách của người đàn ông đó, Châu Thư có chút nhụt chí, ‘Thôi thì dù sao cũng sẽ không gặp lại anh ta nữa’.

Nhưng mà, cô làm sao cũng sẽ không bao giờ ngờ rằng, hai người rất nhanh sẽ gặp lại nhau.

......................................

Tám giờ tối ngày hôm sau.

Gần đường Nhân Dân có một quán bar ‘Color’ mới mở, là một trong những quán bar nổi tiếng dạo gần đây, cứ đến đêm là liền có một dãy xe sang đậu trước cửa, nhiều tuấn nam mỹ nữ ra vào không ngớt.

Châu Thư và Chúc Phi Nhi dành cả buổi chiều đi mua sắm, đến tối, Chúc Phi Nhi kéo Châu Thư vào ‘Color”.

Gần đây trên mạng có rất nhiều video về "Color", các blogger nổi tiếng trên mạng cũng tìm đến xem, đâu đâu cũng toàn là người đẹp. Chúc Phi Nhi rất thích điều này, thêm nữa vì trước đây cô ấy chưa từng đến quán bar nên không khỏi không đưa Châu Thư theo cùng mở mang tầm mắt.

Cả buổi chiều, Chúc Phi Nhi kéo Châu Thư đi thử đồ, Châu Thư bình thương rất hiếm khi mặc váy, nhưng lúc này lại bị cô bạn thân ép mặc một chiếc váy dây mát mẻ màu tím nhạt, dây buộc tinh tế xuyên qua cổ tạo thành một nút thắt sau gáy.

Trong quán bar tiếng nhạc ngập trời, có không ít người nhìn Châu Thư khiến cô có chút cảm thấy không thoải mái.

Sau khi vào phòng WC trang điểm lại, Chúc Phi Nhi ở một bên vỗ vỗ vai: "Đừng lo, có tớ đi cùng cậu mà! Vả lại, chị chủ quán bar này là bạn cùng lớp của anh trai tớ, an ninh ở đây rất tốt, sẽ không có chuyện gì đang xảy ra đâu!"

"Ừm." Châu Thư liếc nhìn mình trong gương, do dự: "Nhưng...cậu thực sự muốn tớ mặc như này sao?"

"Được rồi, được rồi," Chúc Phi Nhi bóp mặt Châu Thư, trang điểm lại cho cô, cuối cùng không quên chấm thêm một nốt ruồi ở khóe mắt, "Cậu nha, chính là bình thường quá ngoan nên tớ mới rủ cậu đi cho biết! Ai đi bar mà lại không trang điểm hay mặc váy?"

Nói xong liền nhìn Châu Thư ngắm nghĩa lại toàn thân, vui mừng nói : "Châu Thư! Cậu thế này rất xinh đó! Cậu mau soi gương xem!"

Châu Thư nghe vậy liền nghiêng đầu lại nhìn mình trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng lòng bàn tay, còn có mấy lọn tóc màu nhạt tán loạn trên trán, mái tóc nâu nhạt rải rác trên bờ vai mịn màng, đôi môi như mứt hoa quả khiến người khác không nhịn được mà muốn cắn một miếng. Nốt ruồi cuối đuôi mắt phải khiến Châu Thư càng trở nên quyến rũ.

"Trông cũng được."

Chúc Phi Nhi không khỏi thở dài: "Đợi xíu, tớ đi toilet đã." Nói xong liền xoay người đi vào phòng vệ sinh. Châu Thư vốn dĩ đứng trong phòng vệ sinh đợi, nhưng sau cảm thấy ngột ngạt nên ra hành lang ngoài toilet chờ. Tiếng nhạc cách có chút xa, ở đây hiếm khi yên tĩnh.

Quán bar này được trang hoàng rất kỳ lạ, vách tường và sàn nhà đều có thể phản chiếu ánh đèn mập mờ, khiến nó trở nên mơ hồ và có chút tối tăm.

Đột nhiên có một tiếng động ồn ào ở đầu bên kia hành lang.

"Chậc, con mẹ nó. Không phải cậu nói Viễn ca bị một cô gái chặn lại sao? Bây gờ người đâu rồi?"

Cách xưng hô quen thuộc này khiến trái tim Châu Thư hẫng qua một nhịp. Ngay sau đó, bảy tám người nam nữ từ lầu hai đi xuống, rẽ vào hành lang này.

Châu Thư phóng tính đi đến khúc quanh phía trước, cũng không ngờ lại gặp phải người mà cô không muốn gặp nhất.

Cuối hành lang, một người đàn ông đang dựa lưng vào tường, đầu ngón tay thon dài châm thuốc, khói thuốc lượn lờ. Còn có một người phụ nữ dùng tay túm lấy áo sơ mi của anh ta, ngửa đầu chất vất: “Lục Trí Viễn, rốt cuộc anh muốn cái gì?

Người phụ nữ mặc một thân hàng hiệu, chiếc cổ thon dài, ngẩng cao đầu tựa như một con thiên nga kiêu ngạo. Nhưng người đàn ông chỉ miễn cưỡng nhướng mi, liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Nói xong, như nhận thấy ánh mắt của ai đó, anh ta quay đầu nhìn về phía Châu Thư.