Lộ Quy Niệm chăm chú nhìn theo Sở Tang Lạc, thấy Sở Tang Lạc lấy ra lọ thuốc màu nâu đậm, vén ống quần lên để lau vết thương."Baba." m thanh nho nhỏ của Lộ Quy Niêm phát ra đầy lo lắng.
Trái tim của Sở Tang Lạc như tan chảy, Niệm Niệm không sao, cậu bị thương một chút cũng không là gì.
Khi Sở Tang Lạc lau xong thuốc, Lộ Quy Niêm cúi người, bàn tay nhỏ đặt trên quần của Sở Tang Lạc, cúi đầu thổi vào vết thương của Chu Tàng Lạc: "Niệm Niệm thổi cho ba ba."
"Niệm Niệm còn biết thổi?" Sở Tang Lạc vuốt ve tóc sau đầu con trai, cảm giác mềm mại mượt mà, không lòng thương xót không nỡ buông.
Sau khi trải qua nỗi đau của nhìn thấy Niệm Niệm chết, Sở Tang Lạc chỉ muốn quý trọng mỗi phút mỗi giây bên cạnh Niệm Niệm.
Bây giờ cậu đã quay lại, dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ không để Niệm Niệm xảy ra bất trắc nào nữa, cậu cũng vậy.
"Dạ." Lộ Quy Niêm nghiêm túc gật đầu, "Cô giáo dạy con."
"Vậy Niệm Niệm thấy trường mẫu giáo như thế nào?"
Lộ Quy Niêm nắm nhẹ góc áo len nhung màu xanh dương của mình, nhẹ nhàng vò vò lại, lông mi dài, giọng điệu có chút thất vọng: "Họ không cho các bạn chơi với con."
Trái tim của Sở Tang Lạc trùng xuống: "Họ, họ là ai?"
"Là anh em họ của Lộ gia và Kỳ gia..." Lộ Quy Niêm ngẩng đầu lên nói nhỏ.
Thực ra, trong lòng Sở Tang Lạc từ lâu đã có câu trả lời, bao gồm cả việc Niệm Niệm lần này bị kí©h thí©ɧ thần kinh không phải là chuyện bình thường. Sau này, Sở Tang Lạc mới biết rằng, đứa trẻ nhà Lộ đã cho Niệm Niệm ăn viên socola năng lượng làm cho nguyên thân của bé trở nên phấn khích.
Loại socola này chỉ được bán cho người lớn, Sở Tang Lạc không biết một đứa trẻ làm sao có được nó.
Khi đó, cậu rất tức giận, nhưng lại không có đủ sức mạnh để đòi hỏi một giải thích từ Lộ gia, kết quả Lộ gia chỉ lấy lý do rằng đứa trẻ kia không hiểu biết rồi xin lỗi hời hợt.
Sở Tang Lạc suy nghĩ, ngày mai sẽ đi gặp các giáo viên mẫu giáo để hiểu rõ tình hình. Nếu tình hình này vẫn diễn ra, cậu sẽ chọn một mẫu giáo thông thường khác cho Niệm Niệm.
Sở Tang Lạc lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hộp kẹo đã chuẩn bị từ trước: "Niệm Niệm hãy chia kẹo với các bạn mà con thích, sẽ có người muốn chơi với con."
Nhưng không ngờ Lộ Quy Niêm lại cảm thấy buồn bã hơn, hai tai chồn màu vàng nhạt nhú lên từ đầu, nhấp nhô nhẹ nhàng theo cử động của đầu bé, nước mắt rưng rưng: "Anh em họ nói kẹo của con không ngon, nói con cố ý cho các bạn ăn kẹo không ngon."
Tay của Sở Tang Lạc cứng đờ trong không trung, cậu không thể mua những chiếc kẹo sang trọng giá trên trời, nhưng loại kẹo này tuy giá tầm trung nhưng nó cũng rất ngon mà. Sở Tang Lạc ăn một viên kẹo dẻo có mùi đào, tan chảy trong miệng, mềm mịn như bông và mây trong mùa hè.
Không ngon chỗ nào?
Sở Tang Lạc luôn nghĩ rằng trẻ con không thể có ý xấu, luôn nghĩ rằng những đứa trẻ luôn ngây thơ và trong sáng, ấy vậy mà khi trở nên ác độc, chúng cũng có thể trở nên ác độc nhất.
Nếu không, những hành động như bắt nạt ở trường học, tại sao kẻ bắt nạt lại tự hào sau khi hành động của mình?
"Không phải là kẹo của Niệm Niệm không ngon." Sở Tang Lạc ôm Lộ Quy Niêm vào lòng, "Mà là có một số người có trái tim không tốt."
Lộ Quy Niêm gật đầu như đã hiểu, lau nhẹ mũi nhỏ của mình, sau đó an ủi Sở Tang Lạc: "Không sao đâu, baba, có anh giúp con xử lại chúng rồi."
"Anh? Là ai?"
"Con không biết anh ấy là ai." Lộ Quy Niêm nói nhỏ, "Nhưng anh ấy trông rất giống cha Phượng."
Sở Tang Lạc sờ vạt áo của Lộ Quy Niêm, lòng cậu đột nhiên lạnh đi: "Trông anh ấy như thế nào? Kể chi tiết cho baba nghe được không?"
"Mắt giống như cha Phượng, tóc cũng giống như cha Phượng, mặc áo màu xanh dương..." Lộ Quy Niêm ngồi một bên, nghiêng đầu suy nghĩ, nói, "Baba, con... con rất nhớ cha Phượng."
Sau khi nói xong, Lộ Quay Niêm tựa vào lòng Sở Tang Lạc với vẻ ngượng ngùng, đầu nhỏ gác lên ngực Sở Tang Lạc, tai nhọn cọ nhẹ vào cằm của Sở Tang Lạc.
Sở Tang Lạc thở dài, cho dù Lộ Phượng Ninh lạnh lùng đến đâu, Niệm Niệm vẫn nhớ đến hắn. Nếu cậu đề xuất ly hôn, liệu Niệm Niệm có chịu không?