Chương 9

Sở Tang Lạc ôm Lộ Quy Niêm quay về phòng ngủ, lấy ảnh chụp ra, chỉ vào Lộ Quy Châu để Lộ Quy Niệm nhìn: "Anh trai giúp con, có phải là Tiểu Châu không?"Lộ Quy Niệmchạm ngón tay vào cằm mình, nhẹ nhàng nói: "Baba, hình như là anh ấy, mà anh ấy là ai vậy?"

"Anh ấy là anh trai của con, là anh trai ruột của con." Trái tim của Sở Tang Lạc đau nhói, Lộ Quy Niệm đã được nghe nhiều về mối quan hệ của bé với Lộ Quy Châu, nhưng hai người gặp nhau rất ít, với Niệm Niệm chỉ mới bốn tuổi, vẫn còn một chút xa lạ và không chắc chắn về mối quan hệ này.

"Anh trai." Lộ Quy Niệm chỉ về phía khung ảnh, "Niệm Niệm cũng muốn có anh trai bảo vệ, tại sao anh trai không đến thăm Niệm Niệm, không sống cùng Niệm Niệm?"

Sở Tang Lạc ôm chặt Lộ Quy Niệm vài giây, rồi mơ hồ nói: "Anh trai là một Alpha rất giỏi, sắp tới sẽ gia nhập quân đội, vì vậy hiện tại anh trai phải tập trung vào việc huấn luyện."

"Nhưng mà, anh trai không thể ở nhà với chúng ta vào buổi tối sao?" Lộ Quy Niệm ngây thơ hỏi, trong giọng nói chứa đầyhoài nghi.

"Anh trai ở Lộ gia..." Sở Tang Lạc không biết phải giải thích thế nào cho Lộ Quy Niệm hiểu.

Bức ảnh gợi những ký ức hiếm hoi trong cuộc đời của Lộ Quy Niệm, có hai anh em cùng một dòng máu, một Omega, một Alpha, có một sự liên kết máu mủ, Lộ Quy Châu vừa mới giúp đỡ Lộ Quy Niệm, Lộ Quay Niệm nhăn mày, khóc lóc: "Baba, Niệm Niệm nhớ anh trai."

Sở Tang Lạc lấy ra thiết bị liên lạc, vô thức nhấn một dãy số.

Dãy số này là số liên lạc của Lộ Quy Châu, nhưng Sở Tang Lạc không biết có nên gọi hay không, cậu không chắc Lộ Quay Chu có còn nhớ tới cậu hay không, người baba không thể ở bên cạnh, liệu con trai có hận cậu vì đã không ở bên cạnh con trai nhìn nó trưởng thành.

Sở Tang Lạc vuốt nhẹ thiết bị liên lạc bằng kim loại lạnh lẽo, cuối cùng cậu buông tay, nghiêng đầu hỏi Lộ Quy Niêm trong lòng: "Con yêu, kể cho baba nghe, anh trai đã giúp con như thế nào?"

Lộ Quy Niệm nắm chặt nắm đấm nhỏ của mình: "Anh trai muốn dạy dỗ bọn họ, nhưng chưa kịp làm gì thì chúng đã chạy rồi, anh trai... anh trai thật tuyệt."

Nói xong, Lộ Quy Niệm đỏ mắt, lại gục đầu vào lòng Sở Tang Lạc.

Sở Tang Lạc ngồi trên bên giường ôm con trai nhỏ trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của bé.

Kim chỉ của đồng hồ tích tắc từng tiếng, qua một lúc lâu, đến mức Sở Tang Lạc nghĩ rằng Lộ Quy Niệm đã ngủ rồi, Lộ Quy Niệm thì thầm: "Anh trai..."

Sở Tang Lạc cảm thấy tim nhói lên, lần nữa lấy điện thoại ra, nhìn mãi, cuối cùng dũng cảm gọi điện cho phía bên kia.

Thiết bị liên lạc chậm rãi kết nối khoảng hai mươi giây mới có người nhận máy.

Ở đầu dây bên kia không có ai nói, chỉ có tiếng thở rõ ràng.

Sở Tang Lạc định mở lời vài lần, nhưng không thể nói ra bất kỳ từ nào, cuối cùng mới khó khăn nói: "... Có phải Tiểu Châu không?"

Tiếng thở vẫn vậy.

Sở Tang Lạc hít một hơi sâu: "Tiểu Châu...chúng ta đều rất nhớ con... cảm ơn đã giúp đỡ Niệm Niệm, có thể gặp mặt vào lễ mừng thọ lần tám mươi của Lộ Nguyên Soái được không?"

Phía kia im lặng, mười giây sau liền cúp điện thoại.

Sở Tang Lạc nắm chặt điện thoại, lông mi khép lại, kìm nén nỗi thất vọng trong đôi mắt.

Tình thương máu mủ, cuộc gọi vừa rồi Lộ Quy Niệm cũng nghe thấy, dù còn nhỏ nhưng bé vẫn cảm nhận được nỗi đau lòng của baba, Lộ Quy Niệm nắm chặt lưng Sở Tang Lạc: "Baba, Phượng lão gia và anh trai không muốn gặp chúng ta nữa sao?"

"..." Chu Tang Lạc không biết nên nói gì, thậm chí còn không thể nghĩ ra lời nào để an ủi đứa con yêu quý của mình.

Cả hai đều ngầm hiểu được sự việc.

Trường huấn luyện của Lộ gia.

Lộ Quy Châu mồ hôi đầm đìa sau buổi huấn luyện, robot chiến đấu di chuyển trên đường ray, Lộ Quay Châu đi đến bên cạnh và phát hiện ra âm thanh từ thiết bị liên lạc.

Đôi mắt phượng nhìn xuống, ngón tay đặt trên nút kết nối.

Xung quanh có nhiều người của Lộ gia, cùng với những binh sĩ được Lộ gia huấn luyện, có người lại gần hỏi: "Châu thiếu, người gọi điện thoại cho cậu là ai vậy?"

"Không có gì." Lộ Quay Châu nói lạnh lùng, đi ra xa rồi mới nhấn nút trả lời cuộc gọi.

m thanh nhẹ nhàng và quen thuộc của Sở Tang Lạc từ phía đầu dây bên kia điện thoại, đó là giọng nói mà đêm nào anh cũng nhớ.

Sở Tang Lạc nghĩ rằng anh không nhớ cậu, nhưng thực ra không phải vậy.

Anh không phải là người rời xa Sở Tang Lạc ngay từ khi mới sinh ra.

Có lẽ do sức mạnh tinh thần S+, khiến cho Lộ Quy Châu có những kí ức từ thuở nhỏ.

Lúc đó anh chỉ là một em bé nhỏ, một Omega dịu dàng ôm anh, nhẹ nhàng ru anh ta vào giấc ngủ, hoàn toàn không ngại anh kêu khóc giữa đêm, cũng không quan tâm cậu mệt mỏi hay không.

Omega đó chính là baba anh, Sở Tang Lạc.

Sau khi nghe xong lời của Sở Tang Lạc, Lộ Quy Châu cúp máy.

Khi không ai chú ý xung quanh, Lộ Quy Châu gửi một tin nhắn cho Sở Tang Lạc - "Không phải không thể".

Nhận được tin nhắn từ Lộ Quy Châu, tay của Sở Tang Lạc run nhẹ, trái tim cậu cũng như một chiếc tàu lượn qua từ đáy thung lũng lêи đỉиɦ núi.

Không phải không thể, có nghĩa là có thể chứ?