“Lộ Phượng Ninh.” Người đàn ông tiến lại gần đoàn người, vuốt thẳng cổ áo quân phục, ánh mắt lạnh lùng nói: “Tư lệnh quân đoàn thứ năm.”Không gian rơi vào trầm lặng, mái tóc của Lộ Phượng Ninh chạm đến ngang tai, đôi mắt phượng sắc bén trên sống mũi cao thanh thoát, gương mặt đẹp trai vô cùng, đến cả người ngày chỉ cắm mặt vào băng tuyết như họ cũng cảm nhận được nhan sắc của hắn, thế gian còn gì đẹp hơn nữa. Nhưng vẻ bề ngoài trái ngược hoàn toàn với khí chất mà hắn toát ra, không ai dám lại gần.
Giống như một vị vương tộc quyền quý.
Thân thể của đoàn người bắt đầu căng thẳng, cho đến khi nhìn thấy phù hiệu trên người Lộ Phượng Ninh, họ mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là người một nhà.
Lộ Phượng Ninh quét ánh mắt qua từng người một: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu tướng, phía trước hình như xảy ra chuyện.” Điều tra viên cẩn thận báo cáo cho Lộ Phượng NInh.
Lộ Phượng Ninh khẽ gật đầu: “Đi nhìn xem.”
Mọi người ở đây đều không ngờ người đàn ông trẻ tuổi như vậy lại có thể trở thành thiếu tướng, họ đều sôi nổi kể lại cho Lộ Phượng Ninh nghe về việc phát hiện ra chú chồn nhỏ từ thời tiền sử.
Lộ Phượng Ninh nheo mắt rồi lại nhanh chóng trở lại trạng thái tự nhiên.
Tốc độ bước đi của hắn nhanh hơn, khiến những quân sĩ bị bỏ lại rất xa phía sau.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, trong không khí chỉ còn lại tiếng gió lạnh thổi vun vυ"t.
Tuyết phủ xuống người Sở Tang Lạc, lông mi dày của cậu cũng đã phủ đầy tuyết trắng, giống như lớp kem phủ trên bánh mousse.
Đôi giày quân phục của Lộ Phượng Ninh xuất hiện trong tầm mắt của Sở Tang Lạc.
Sở Tang Lạc chỉ tập trung vào cỗ thi thể trong lớp băng dày kia, đến khi Lộ Phượng Ninh cởi găng tay, dùng ngón tay thon dài nâng cằm cậu lên.
Khuôn mặt đẹp không tì vết của Lộ Phượng Ninh đập thẳng vào mắt Sở Tang Lạc, đồng tử của cậu co lại, tim đập không ngừng. Cậu bắt đầu run rẩy, trong mắt lộ ra ý trốn tránh.
Lộ Phượng Ninh đeo găng tay của mình cho nghiên cứu viên đang ngây ngốc, dùng bàn tay ấm áp của mình bao bọc những ngón tay đỏ bừng vì lạnh của Sở Tang Lạc, đỡ cậu đứng dậy.
Ký ức từ nhiều năm về trước ùa về trong tâm trí Sở Tang Lạc đầy hỗn loạn, rồi lại biến mất
như đợt thủy triều trên biển.
“Phượng…Không, thiếu…thiếu tướng.” Sở Tang Lạc cúi đầu, sợ hãi rút tay lại.
“Lạnh không?” Lộ Phượng Ninh khẽ hỏi.
Sở Tang Lạc gật gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Lộ Phượng Ninh cất giọng khàn khàn: “Tang Lạc, em sợ tôi?”
Sở Tang Lạc lắc lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Lộ Phượng Ninh dường như đang suy nghĩ xem nên nói gì cho thích hợp, cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu: “Tang Lạc, đừng sợ.”
Mặt Sở Tang Lạc tái nhợt, môi không còn một giọt máu.
Cơ thể cậu không tự chủ mà run lên, toàn thân như mất hết sức lực, ngã xuống.
Lộ Phượng Ninh kịp thời đỡ lấy cậu, ôm cậu vào trong lòng.
Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Bệnh thiếu máu tái phát sao?”
“Không, không phải…” Sở Tang Lạc cất giọng nói run rẩy phủ nhận.
Lộ Phượng Ninh lấy từ trong túi ra một cái kẹo mềm nhân đào.
“Tang Lạc, tôi có lỗi với em.” Lộ Phượng Ninh thở dài, dùng tay cạy hàm của Sở Tang Lạc ra, nhét viên kẹo vào miệng cậu.
“Anh không có lỗi với tôi, anh có lỗi với Tiểu Châu và Niệm Niệm.” Kẹo mềm tan chạy trong miệng Sở Tang Lạc, mang theo vị ngọt ngào của hương đào trắng mà cậu thích, cậu chống tay lên ngực lên ngực Lộ Phượng Ninh, kéo ra khoảng cách giữa cậu và hắn.
“Tang Lạc.”
“Mấy nghìn năm qua, em vẫn luôn đặt mình ở vị trí cuối cùng.”
“Tật xấu này vẫn không sửa được sao?” Lộ Phượng Ninh vươn tay âu yếm vuốt ve sợi tóc cạnh mắt Sở Tang Lạc.
Sở Tang Lạc ngơ ngác nhìn Lục Phượng Ninh, ánh mắt mờ mịt, không biết nên trả lời như thế nào.
Lục Phượng Ninh đeo lên cổ Sở Tang Lạc khối ngọc bích: “Cảm xúc của em cũng quan trọng mà.”
“Sau này có bất kỳ ấm ức gì.” Lộ Phượng Ninh thì thầm vào bên tai Tang Lạc, hơi thở ấm áp phả vào làm tai cậu hơi nhột, “Đều phải nói cho tôi biết.”